Mạt Thế: Khởi Đầu Lại Từ Đào Thoát

Chương 6

“Anh, người của tổ A đã dẫn theo cả nhà Lý chuyên viên ra tới rồi”

“Sắp xếp bọn họ lên xe, địa điểm tiếp theo là ở đâu?” Thanh niên cúi đầu xem tài liệu.

Mặt non nớt mở di động nhìn: “Tiếp theo là tiểu khu Thuận Phong, bình thường chỉ cần mười lăm phút là đến”

Một chiếc xe buýt vững vàng ngừng lại bên cạnh hai người, tài xế mở cửa xe, dầm mưa nhảy xuống lau mặt nói: “Sâm Nhi, cả nhà Lý chuyên viên đều đã lên xe an toàn rồi.”

“Tốt lắm, đi thôi.” Thanh niên dùng chân dẫm lên mẩu thuốc lá.

Vừa quay đầu vừa muốn lên xe, thì đã nghe thấy mặt non nớt ở bên cạnh kêu to: “Wow, wow! Trời ạ này là sao vậy? Không phải chính là chị gái nhỏ vừa rồi kia sao?”

Đám người ngồi trên xe buýt cũng đều sôi nổi quay đầu nhìn ra cửa kính, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, hoảng sợ la lên: “Mau lái xe, mau lái xe!”

Chỉ thấy, ở cửa tiểu khu nơi màn mưa đang cọ rửa, một chiếc xe hơi nhỏ đang bon bon chạy ra.

Phía sau đó, còn dẫn theo một đàn tang thi xiêu xiêu vẹo vẹo lắc qua lắc lại. Đám tang thi đuổi theo sát phía sau chiếc xe, tuy tốc độ không mau, nhưng số lượng lại nhiều đến kinh người.

Liếc mắt một cái nhìn qua, ít nhất có hơn trăm con tang thi đang thong thả đuổi theo.

Tạ Ngưng chạy đến chỗ chiếc xe thương vụ bảy chỗ liền ngừng lại.

Vẻ mặt Tống Khả Hân ngây ngốc.

Tạ Ngưng cũng không vô nghĩa với cô ấy mà trực tiếp đuổi cô ấy xuống xe đi thu dọn hành lý, để lên xe thương vụ.

Mặt non nớt đội mưa chạy tới chỗ cô: “Chị gái nhỏ, chị làm gì vậy? Mau chạy nhanh đi chứ?”

Tạ Ngưng vòng ra sau mở bình xăng, cắm ống nhựa vào bên trong.

“Chị gái nhỏ? Chị còn muốn hút xăng à?” Mặt non nớt nhìn bầu trời mênh mông sương mù, cùng đàn tang thi đang chạy tới hướng này mà ngây người.

“Mau chạy trốn nhanh đi!” Người này cũng quá bình tĩnh rồi!

“Cậu là dị năng giả nhỉ?”

“A?” Mặt non nớt đột nhiên im bặt.

“Nâng được chứ?” Tạ Ngưng duỗi tay chỉ con xe cũ, động tác nhanh chóng lại lão luyện hút ra một nửa xăng, trữ vào bên trong một thùng xăng.

“Tôi, tôi không được, nhưng anh tôi thì có thể.”

Khi nói chuyện, anh hắn đã đi tới, cách một lớp mưa bụi mông lung, mặt non nớt cảm giác sắc mặt anh hắn có phần chìm xuống.

Đầu Tạ Ngưng vẫn còn đang choáng váng, thế mà trong tầm mắt lại hiện ra một mảnh mờ mịt màu đỏ.

“Trạng thái của cô không thích hợp để lái xe.” Thanh niên trầm giọng: “Lại đây đi cùng chúng tôi đi.”

“Cảm ơn, tôi nhận ý tốt này, nhưng tôi thấy các người vẫn còn việc gấp phải làm, nên không tiện quấy rầy.”

Tạ Ngưng ngẩng đầu, thấy đàn tang thi phía trước đã càng tụ càng nhiều, còn sắp lao tới cửa tiểu khu.

“Giúp tôi.” Tạ Ngưng không chút do dự mà bật bật lửa rồi ném vào trong bình xăng của con xe cũ, mặt non nớt há hốc miệng không phát ra được tiếng nào, vẫn là anh hắn phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng dùng một chân đá mạnh tới.

Chỉ thấy, chiếc xe cũ hừng hực bốc cháy kia, bị thanh niên đá bay tới cửa tiểu khu, đánh mạnh đến bên trong đàn tang thi.

Ngọn lửa lan tràn ra tàn sát xung quanh, vô số tang thi bị đè ở phía dưới, lập tức cháy thành tro xám.

Mặt non nớt và Tống Khả Hân đều theo bản năng rụt về sau một bước.

Cách ánh lửa thật mạnh , Tạ Ngưng xách thùng xăng dưới đất lên, quay đầu nhìn thanh niên một cái thật sâu.

Sau đó cô nhanh chóng chui vào xe, dẫm lên chân ga, dẫn theo Tống Khả Hân đang ngồi trong xe thương vụ biến mất dưới đáy mắt của mặt non nớt và anh hắn.

Mặt non nớt há hốc mồm: “Trời, trời ạ. Chị gái nhỏ cũng quá hung rồi!”

Không nói hai lời đã đốt xe, nếu không phải anh hắn phản ứng mau, thì không chừng chị gái nhỏ đã đốt bọn họ cháy thành than rồi…

Thanh niên nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn ở dưới ánh lửa càng thêm nổi bật, như nhiễm một tầng sắc mỏng lạnh.