“Thông minh lên chút đi.” Hắn duỗi tay vỗ vỗ đầu của mặt non nớt.
“Sâm, sao lại thế này?” Một người trung niên khỏe mạnh sải bước đi đến, hai cánh tay ông ấy đầy cơ bắp to khỏe.
“Không có gì.” Thanh niên đưa mắt nhìn chăm chú hướng xe thương vụ bảy chỗ rời đi trong chốc lát rồi mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Cô nhóc kia có chút kỳ quái, hình như thời gian thức tỉnh có hơi dài?”
“Anh, ý anh là, chị gái nhỏ là dị năng giả đang trong giai đoạn thức tỉnh à?”
Con m* nó, thức tỉnh dị năng mà còn có thể dẫn tang thi chạy loạn như vậy à? Không phải là chị ấy nên tìm một chỗ an ổn nghỉ ngơi, đợi đến khi thức tỉnh xong rồi mới hành động sao?
Ông chú trung niên khỏe mạnh nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên: “Sâm Nhi, ý cậu là cô gái nhỏ vừa rồi kia là một hạt giống dị năng giả tốt?”
“Vậy thì chúng ta càng là phải giữ người ở lại, chiêu mộ vào trong tiểu đội mới được!”
Môi mỏng thanh niên nhẹ cong lên, cười như không cười: “Người ta đã sớm chạy không còn bóng dáng rồi, chú không nhìn thấy sao?”
“Cũng đúng!” Người trung niên cào đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận: “Đáng tiếc!”
Để chạy mất một hạt giống tốt! Về sau nếu như gặp lại thì nhất định không thể bỏ lỡ.
“Cũng không biết sau này còn gặp được hay không.” Người trung niên nói thầm một tiếng.
Thanh niên không nhịn được mà bật cười, giương mắt nhìn hướng cổng tiểu khu.
Chiếc xe bị đốt cháy kia, dưới mưa lớn đã chậm rãi tắt dần.
Theo đó mà đến, là tang thi dần dần tụ tập lại, chúng nó lắc lư vòng qua chiếc xe cháy, toàn bộ đều muốn lao ra bên ngoài.
Không thể lại tiếp tục chậm trễ nữa.
Thanh niên híp híp mắt: “Bảo mọi người lên xe, đi địa điểm mục tiêu kế tiếp.”
Giây lát, hai chiếc Jeep màu đen khởi động, phía sau có ba bốn chiếc xe buýt lớn đi theo, hăng hái rời khỏi tiểu khu Thụy Hoa.
…
“Lấy miếng dán hạ sốt trong túi đưa chị.”
“Chị, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Đi siêu thị Ái Gia” Tạ Ngưng chém đinh chặt sắt nói.
“Siêu thị Ái Gia? A, chính là siêu thị mà cô đang làm đó à?”
“Ừ.” Tạ Nhưng dùng một tay cầm lái, một tay dán miếng dán hạ sốt lên trán.”
“Chị, để em giúp.” Tống Khả Hân vội nhận việc, giúp Tạ Ngưng dán băng hạ sốt: “Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Em nhìn đường giúp chị một chút.” Tạ Ngưng thở hắt ra một hơi: “Mắt chị có hơi mờ.”
“Chị, cứ tiếp tục sốt như vật thì thật sự sẽ không sao chứ?” Vẻ mặt Tống Khả Hân đầy khẩn trương hỏi: “Hay là chúng ta đến bệnh viện xem thử trước đi?”
Tạ Ngưng chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, miễn cưỡng mới xốc lại tinh thần được: “Không thể đi bệnh viện”
Bây giờ bệnh viện chính là nhà chứa của tang thi, còn khủng bố hơn so với khu đại học nhiều.
“Chị” Tống Khả Hân nghẹn ngào: “Chị nói thử xem, chuyện này là sao vậy chứ? Mấy thứ tang thi kia là sao? Em... trước đây em chỉ nhìn thấy chúng trên phim ảnh mà thôi.”
"Cả thế giới đã thay đổi rồi.” Tạ Ngưng trầm giọng nói: “Nếu như không muốn chết, thì phải mau chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.”
“Đừng khóc, nhớ rõ phương thức sinh tồn của nhân loại.”
“Vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống sót. Hiện giờ đã như vậy rồi, chúng ta chỉ có thể tự mình thích ứng với hoàn cảnh chung, chứ không phải để hoàn cảnh chi phối chúng ta.”
“Thích ứng không được, thì chỉ có nước chờ chết.”
“Không phải là sống sót từ trong ngọn lửa, thì chính là diệt vong thành đống tro tàn, em muốn chọn cái nào?”
Tống Khả Hân cố nén nước mắt, cắn chặt môi mà mỉm cười, giọng nói run run: “Em, em sợ.”
Tạ Ngưng nghiêng vai vỗ đầu cô ấy: “Đừng sợ, luôn có đường để đi, chỉ là gian nan một chút mà thôi.”
“Ở trong niên đại hòa bình khi trước, trên mạng cũng có vô số kẻ kêu than muốn sống tốt rất khó khăn, từ bây giờ bọn họ sẽ biết…”
“Thế nào mới là khó khăn thật sự.”
Tạ Ngưng quay đầu nhìn em họ mỉm cười: “Còn có cách nào khác nữa đâu?”