Mạt Thế: Khởi Đầu Lại Từ Đào Thoát

Chương 5

Tạ Ngưng giống hệt như cái máy quét đồ, chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà đã dạo qua một vòng khắp nhà của cậu cả, quét sạch quầy để gia vị và thức ăn, gạo mì và lương khô vào trong túi du lịch.

Thấy góc tường để hai bình nước lớn, cô cũng liều mạng mà nhét hết vào.

Xong xuôi, Tạ Ngưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Khả Hân giống như con ruồi không đầu mà đeo balo chạy qua chạy lại khắp trong ngoài phòng.

“Em làm gì vậy?” Nhìn thấy cô em họ không đáng tin này, Tạ Ngưng liền giận đến mức sôi máu.

“Có hơi sức đi qua đi lại như vậy thì đi gom hết băng vệ sinh trong phòng em vào đi!”

“Em, cục sạc của em đâu mất rồi?”

“Tìm cục sạc làm gì?” Tạ Ngưng quát lớn: “Chờ sau này mạng thông tin đều sẽ bị ngắt hết, di động không khác gì cục gạch, còn không có tác dụng bằng đồng hồ đâu!”

“Đi mau.”

“Được được, chị, chị mới nói băng vệ sinh, em đi lấy ngay đây!” Tống Khả Hân hoang mang rối loạn vọt vào phòng, lấy tất cả băng vệ sinh trong ngăn kéo để vào ba lô.

“Không kịp rồi, đi mau. Chìa khóa xe ba em đâu rồi?” Tạ Ngưng dùng một tay cầm túi du lịch, một tay vọt vào túm Tống Khả Hân kéo ra ngoài.

“Chị, chị, còn nhiều đồ chưa có lấy, chúng ta phải đi đâu bây giờ?” Tống Khả Hân vội vội vàng vàng lấy đồ, cơ hồ là chụp được cái gì liền nhét cái đó vào.

“Không còn kịp nữa rồi, đi, lấy chìa khóa xe, đi mau!”

Tống Khả Hân kinh hô: “Chị, sao tay chị lại nóng như vậy? Chị, chị phát sốt rồi?”

“Yên tâm, chị sẽ không biến thành giống như A Bân đâu.”

“Sao A Bân lại biến thành như vậy? Anh ấy đột nhiên phát sốt, ý thức không rõ còn muốn cắn em!” Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, Tống Khả Hân không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.

“Em vì muốn tự vệ nên đã đâm anh ấy một dao, em thấy anh ấy ngã xuống, cho rằng người đã chết rồi, nhưng là… Nhưng là chưa được bao lâu sau thì anh ấy đã bò dậy.”

Tống Khả Hân run rẩy: “Tại sao lại như vậy hả chị?”

“Bởi vì tận thế tới rồi.” Tạ Ngưng duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tống Khả Hân: “Kiên cường chút, khóc không giải quyết được vấn đề gì cả.”

Hai chị em chạy từ trên lầu cao xuống, khuôn mặt Tống Khả Hân lúc này đã đỏ bừng, cô ấy thở hổn hển hỏi: “Vì, vì sao lại không dùng thang máy?”

Tạ Ngưng xách túi du lịch đen, mặt cô cũng vì sốt mà vừa đỏ bừng vừa chảy đầy mồ hôi.

“Chị, chị thật sự rất nóng, chúng ta có cần đến bệnh viện khám trước không?” Tống Khả Hân rất sợ Tạ Ngưng sẽ sốt đến chết.

“Yên tâm, chị em không chết được, mạng chị rất cứng. Em xem có phải xe ba em đỗ bên kia hay không? Đi!” Tạ Ngưng kéo tay Tống Khả Hân, vội vàng chạy về phía hoa viên.

Trên đường, tiếng động hai chị em tạo ra làm thu hút tới mấy con tang thi đang đi qua đi lại xung quanh.

Tạ Ngưng kéo chặt Tống Khả Hân không bỏ, vọt thẳng một đường tới chỗ chiếc xe cũ của cậu cả, mở cửa xe ra ném đồ vào ghế sau rồi ngồi vào.

“Ngồi xuống.” Tạ Ngưng hít sâu một hơi, đạp lên chân ga, chiếc xe xoay một vòng rồi chạy đi, chỉ để lại vết bánh xe nhàn nhạt.

Tống Khả Hân không cấm xem ngây người: “Chị, chị mới thi bằng lái xe à?”

Cảm giác kỹ thuật lái xe của chị còn khá tốt?

Tạ Ngưng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy chung quanh khu nhà có khoảng mười mấy con tang thi đang lắc lư chạy tới, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt.

Chắc chắn là do tiếng động vừa rồi của hai người, còn có tiếng động cơ nổ máy đã hấp dẫn những con tang thi này chạy tới.

Tống Khả Hân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt đầy kinh hoàng: “Chị, hình như mấy con tang thi kia càng lúc càng tới nhiều hơn rồi, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”

“Ngồi chắc.” Tạ Ngưng dẫm chân ga vọt lên, trực tiếp đâm bay hai con tang thi đang giương nanh múa vuốt chặn đường trước mặt.

Đầu xe bị đυ.ng mạnh liền lõm vào hai cái hố, Tống Khả Hân xem đến nhe răng trợn mắt.