Buổi chiều Lam Ly cùng đội thu gom trở về, sau khi chia đồ ăn và củi hôm nay ở quảng trường xong thì cậu xách theo đồ đạc trở về hang động.
Những người khác còn chưa tới thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước.
Tình hình thế nào rồi? Tên trộm kia mang thịt tới bị người khác nhìn thấy à?
Lam Ly cảm thấy không nói nên lời, tên này sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Sáng sớm cậu không vạch mặt tên trộm ra, không công khai xử tội đã là giữ mặt mũi cho hắn rồi, buổi chiều đi trả thịt cũng không biết lén lút mà tới à? Hay trong bộ lạc có mấy người không đi làm việc mà ngồi xổm ở cửa hang của cậu canh người?
Lam Ly vội vàng xách đồ đi tới, nhìn thấy một đám người vây quanh cửa hang của mình.
Trời má! Như này là cả bộ lạc đều kéo tới đây ngồi xổm canh à?
Lam Ly vừa tới nơi thì tiếng ồn cũng dừng lại, mọi người có mặt đều nhìn về phía cậu.
Mục Lâm đứng ở cửa động, mặt lạnh mà nhìn một lớn một nhỏ bên ngoài. Lam Ly nhìn theo tầm mắt của anh thì nhận ra là thằng nhóc Hoa Miêu với tên trộm thấp bé mà cậu nhận ra lúc sáng.
Mấy người Hổ Cường cũng ở đây, Mục Lâm bây giờ cũng không nói được nhiều lắm, Lam Ly đặt đồ đạc của mình xuống rồi quay qua chỗ bọn Hổ Cường hỏi đầy đuôi câu chuyện.
Bởi vì đến giữa trưa rồi mà vẫn không có người đến trả thịt cho Lam Ly, người trong bộ lạc sợ Lam Ly không dạy họ cách làm thịt xông khói nên đi thẳng đến chỗ Thụ Ưng, người tuần tra đêm qua. Lúc này Thụ Ưng đã ném thịt vào hang động của Hoa Báo và Hoa Mai rồi, vẻ mặt không có chút áy náy sợ hãi như lúc sáng mà nói với mọi người trong bộ lạc là hắn từng nhìn thấy Hoa Miêu lén lút bên ngoài hang động của mấy người Lam Ly. Câu này là sự thật nên lúc nói Thụ Ưng nhìn rất tự tin.
Tư tế cũng nghe Lam Ly nói qua sự thù địch của Hoa Miêu đối với cậu rồi nên cảm thấy chuyện này cũng có khả năng. Tộc trưởng nghe thấy câu này thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Dù sao thì trẻ con với người trưởng thành vẫn có sự khác biệt. Bọn họ mặc dù không biết cái phản nghịch tuổi dậy thì là cái gì, nhưng bọn họ cũng biết có một số trẻ con, đặc biệt là mấy đứa sắp trưởng thành, có thể là đặc biệt thích chống đối lại người khác. Hoa Miêu thuộc về loại này.
Suy cho cùng, trẻ con cũng chưa trưởng thành, quá mức bốc đồng nên không thể cân nhắc hậu quả của việc mình đã làm.
Bởi vì mùa đông luôn có người chết nên người dân trong bộ lạc rất bao dung với mấy nhãi ranh này. Chỉ cần Hoa Mai trả lại miếng thịt, nhận sai với vương rồi giáo huấn vài câu là được.
Uy Sư cùng mấy người trưởng thành khác trong bộ lạc có cùng một suy nghĩ như thế. Sau khi xác định mục tiêu thì họ cùng đi về phía hang động của Hoa Báo, lúc vừa tới nơi thì vừa lúc nhìn thấy Hoa Mai đang hoảng loạn ném thứ gì đó ra ngoài.
Biết đó là cái gì, Thụ Ưng lập tức lao về phía đồ vật Hoa Mai vừa ném, bày trò trước mặt Hoa Miêu với đám người tộc trưởng vừa tới, nhặt miếng thịt được xem như chứng cứ lên cao.
Mấy người trưởng thành đi theo tới đây đều lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy. Hoa Miêu lo lắng không biết nên làm gì, chỉ có thể cố gắng che giấu: “Không phải đâu, thịt này không phải của tôi! Tôi không có lấy!”
Thụ Ưng, người đổ lỗi cho Hoa Miêu cười nói: "Tất nhiên đây không phải thịt của mày rồi, đây là thịt của vương với người của cậu ấy! Hôm qua tao hỏi mày thì mày nói là muốn lấy trộm thịt của bọn họ vì vương chiếm hang động của mày, có đúng không?”
“Tôi, đúng là tôi có nói vậy, nhưng mà thịt không phải tôi trộm mà…” Hoa Miêu gấp đến mức suýt khóc, mặt đỏ bừng, nhưng nhóc còn chưa kịp giải thích xong thì Thụ Ưng lại cắt ngang.
“Hừ! Mày còn nói không có, ngửi thử miệng mình xem, gửi thấy toàn mùi thịt!” Thụ Ưng chỉ vào miệng của Hoa Miêu.
"Tôi..." Hoa Mai vội vàng che miệng, sáng nay lúc nhặt được thịt ngoài cửa hang thì nhóc cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ nấu chín rồi ăn, nhóc chưa bao giờ ăn món thịt nào ngon như vậy, hơn nữa mùi thịt có thể đọng lại trong miệng cả ngày. Nhưng nhóc không ngờ rằng chỉ vì điều này mà mình lại bị coi là người trộm thịt!
Hoa Mai không thể cãi lại được nhưng cũng không chịu thừa nhận là mình trộm thịt, chỉ nói thịt này là mình nhặt được, điều này khiến mấy người trưởng thành trong bộ lạc có chút thiếu kiên nhẫn.
Thịt của vương được tìm thấy trong hang động của nhóc với anh nhóc, hơn nữa trong miệng thằng nhóc này vẫn còn mùi thịt, trong bộ lạc làm gì có người thứ hai biết nấu kiểu thịt thơm thư thế. Không phải nhóc thì có thể là ai nữa
Hoa Miêu thật sự được anh trai mình chiều hư rồi, thường dựa vào anh trai để bắt nạt đồng bọn, giờ lại học được cách ăn trộm thịt với nói dối, về sau trưởng thành rồi thì còn làm thêm được gì nữa? Đúng là phải dạy dỗ lại cho thật tốt mới được!
Vì vậy, mấy người trưởng thành không để tâm đến mấy lời nói dối của Hoa Miêu nữa, cầm bốn miếng thịt còn lại rồi lôi Hoa Miêu cùng nhau đi đến ngoài cửa hang của vương, chờ cậu quay lại thì xin lỗi với xin tha thứ.
Sau khi nhìn thấy ba tên to con Hổ Cường với cái người ốm yếu nhưng lại làm người ta sợ hãi kia thì Hoa Miêu “Oa” một tiếng khóc tại chỗ. Vừa khóc vừa nói chờ anh nhóc về sẽ không bỏ qua cho họ rồi lại liên tục nói mình không có trộm thịt.
Thụ Ưng lại nhắc đến câu chuyện thịt lần nữa, làm sâu sắc thêm trí nhớ của mọi người, đồng thời liên tục nhắc lại Hoa Miêu đã lên kế hoạch như thế nào, Hoa Miêu đang giận không thể kiềm chế được, thuận miệng chửi lại một câu: “Tôi có có ăn trộm, anh mới ăn trộm! Cả nhà anh đều ăn trộm!”
Câu này xem như là chọc trúng tim đen của Thụ Ưng, Thụ Ưng lập tức đỏ mặt cãi nhau với nhóc còn này. Tiếng ồn lúc Lam Ly mới về là từ đây mà ra.