Biết được chuyện gì xảy ra, khóe miệng Lam Ly giật giật, cậu cũng không biết nên nói cái gì với con cú mèo này nữa. Đổ lỗi cho người khác, hắn ta không những không cảm thấy tội lỗi hay xấu hổ mà còn cảm thấy tự hào à? Mặc dù thằng nhóc này có chút thiếu đánh thật.
Với lại đi đổ lỗi cho người khác thì cũng thông minh một chút chứ, hắn muốn đổ lỗi cho người ta thì ít nói một chút đi, sao lại cứ thích nhảy múa trước mặt người khác vậy? Chả lẽ thấy cảm giác tồn tại của mình chưa đủ cao à? Với lại, thằng nhóc thối này không phải có một anh trai rất lợi hại sao? Hắn ta không sợ anh của người ta về thì bị anh người ta đánh cho một trận hay gì?
Vốn dĩ chỉ cần biết sai trả lại thịt, xin lỗi rồi làm culi cho cậu một thời gian là xong chuyện rồi. Bây giờ…Lam Ly cảm thấy chỉ số thông minh của con cú mèo này rất thấp, còn rất thiếu đánh nữa.
Haizz, người càng trưởng thành thì càng khó tự thừa nhận lỗi sai của mình. Sẽ luôn có một số người vì che giấu sai lầm của mình mà làm ra nhiều việc ngu ngốc hơn.
Lam Ly chắp tay sau lưng, thở dài một hơi, đi tới trước mặt Thục Ưng, vỗ vai hắn rồi vạch trần: “Sáng nay tôi đã biết là anh rồi, cho anh cơ hội đến nhận sai nhưng anh lại không chịu tới.
Thụ Ưng vốn đang mặt đỏ bừng cãi nhau hăng say với Hoa Miêu, nghe thấy câu này thì khuôn mặt đỏ nháy mắt đã tái mét.
Cho dù có ngốc thì mọi người xung quanh cũng nhận thấy có gì đó không ổn. Phải rồi, bọn họ cảm thấy Hoa Miêu đang nói dối thì sao Thụ Ưng lại không nói dối được?
Lam Ly kể lại rồi phân tích dấu chân ở cửa hang, nhưng chỉ như vậy thì chưa thể chỉ ra được đây là Thụ Ưng. Nhưng mà thịt xông khói thì mùi rất rõ, chỉ cần dính một chút, nếu không rửa sạch thì bằng khứu giác của thú nhân cũng có thể ngửi được.
Mặc dù Thụ Ưng sau khi trộm thịt xong đã đổi lại hình thú với thay quần áo bằng da thú nhưng lại không tắm, mặc dù mùi thịt đã bay đi không ít, nhưng tối qua hắn lấy thịt bằng móng nên kiểu gì cũng bị bám mùi.
Lam Ly cũng không muốn đi ngửi chân của hắn nhưng tên trộm Thụ Ưng này tâm lý đúng là quá kém, nghe Lam Ly nói xong thì đã chà bàn chân của mình xuống đất, nhìn phát là hiểu luôn.
Tư tế với tộc trưởng rất tức giận, khó chịu trừng mắt nhìn Thụ Ưng. Thụ Ưng không thể chịu đựng được áp lực nên cuối cùng cũng phải thừa nhận việc đó. Làm cả nửa bộ lạc giận sôi máu muốn đánh cho hắn một trận.
Mà đúng thật là hắn cũng bị đánh một trận.
Trước khi sự việc xử lý xong thì đội trao đổi đã về sớm hơn dự tính.
Trưởng nhóm trao đổi lần này là Hoa Báo, chuyến đi này hắn được nhìn thấy rất nhiều thứ chưa từng thấy trong bộ lạc. Hắn cảm thấy mình đã khác với trước kia rất nhiều, tự tin ngẩng cao đầu trở về bộ lạc, còn chưa kịp chia sẻ cho người khác những kiến thức mới và hành động mạnh mẽ trên đường đi của mình thì đã nghe tin người ta nói em của hắn bởi vì ăn trộm thịt của người khác, bây giờ đang bị lôi đi xin lỗi rồi dạy dỗ lại.
Hoa Báo vội vàng chạy tới thì việc trộm thịt sắp kết thúc, hắn đương nhiên nghe được việc Thụ Ưng cố gắng che đậy hành vi xấu xa của bản thân rồi đổ lỗi cho em trai mình.
Hoa Báo tức giận đến mức biến thành hình thú tại chỗ rồi lao về phía Thụ Ưng. Sau khi bị đánh ngã, Thụ Ưng đang sợ hãi cũng biến thành hình thú, hai người cứ như thế mà bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng con cú mèo biến thành một con cú mèo trọc. Mà con cú mèo này hiểu được hoàn mỹ ý nghĩa của việc không làm thì sẽ không chết.
Lam Ly trợn mắt há mồm nhìn một màn hành hạ từ một phía trước mắt. Thứ nhất là vì trận chiến khốc liệt không có chút kỹ xảo nào — cuộc chiến của hai con thú theo đúng nghĩa đen, thứ hai thì là vì kích thước của hai con thú này
Con cú mèo nhìn coi như bình thường, nhưng con báo kia thì qua lớn, nó lớn hơn bất kỳ con báo nào mà Lam Ly biết, là kiểu lớn hơn gấp đôi con Báo Hoa bình thường ấy.
Chẳng trách tư tế lại nói con báo này là chiến binh trẻ tuổi dũng cảm nhất trong bộ lạc. Nếu bị hắn cắn một phát, Lam Ly cảm thấy mình sẽ chết ngay lập tức luôn.
Ừm. Mong rằng sau việc này thì thằng nhóc thối kia có thể trưởng thành hơn một chút, sửa mấy cái thói hư tật xấu kia đi, nếu không có một anh trai mạnh như vậy chống lưng thì Lam Ly, người có sức chiến đấu như cọng bún sẽ toang mất —- người ở đây chưa chắc đã chịu nói lý lẽ với cậu.
Mặc dù hôm nay xảy ra chuyện khó chịu như vậy, nhưng buổi tối bộ lạc vẫn tổ chức ăn mừng để chào đón sự trở lại của đội trao đổi.
Lam Ly cũng đi tham gia, nhưng sau khi biết ngày mai mới bắt đầu phân chia vật tư mà đội trao đổi mang về thì cậu lại quay về.
Ngày hôm sau thời tiết có chút u ám, có thể sẽ mưa, Lam Ly bảo Mục Lâm hôm nay không nên ra ngoài hang động, vết thương của anh mới đóng vảy một thời gian, tạm thời vẫn không thể chạm vào nước.
Sau đó cậu lại theo nhóm thu gom ra ngoài.
Nhưng trong đội thu gom hôm nay còn có thêm một người nữa, đó là Hoa Báo. người trong đội trao đổi hôm nay đều đang nghỉ ngơi, hơn nữa chiến binh không cần tham gia đi thu gom, cho nên Hoa Báo đi theo cũng chỉ có một lý do.
Lam Ly nhìn Hoa Báo lảng vảng đi theo sau Phong Linh thì hiểu ra.
Nhưng Phong Linh hình như không thích Hoa Báo lắm, vẫn luôn tránh tiếp xúc với Hoa Báo. Điều này là cho con báo luôn kiêu ngạo kia có chút bối rối, sắc mặt cũng không đẹp nhưng vẫn cố nhịn xuống rồi nói gì đó với Phong Linh.
Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mặt như muốn nói “Anh bị bệnh à?” rồi cầm cái giỏ tre Lam Ly đưa cho cô sang bên kia để nhặt rau dại.
Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao lại nghĩ tới câu chuyện mà cậu nghe thấy trước kia, kể về một cô gái xinh đẹp được một người kiêu ngạo nhất thôn, à không, một thợ săn ngạo mạn nhất thôn theo đuổi.
Sau đó gã thợ săn bị từ chối nên thẹn quá thành giận, giận chó đánh mèo lên người khác, chẳng hạn như một vương tử đã biến thành dân thường.
Chẳng hạn như...cậu.
"???" Lam Ly bày ra vẻ mặt như anh da đen đầu đầy dấu chấm hỏi, anh trai à, anh không cần trừng em vì em đang nhìn anh như vậy đâu, sao anh không trừng người khác? Các dì các thím bên kia đều đang nhìn anh kia kìa, sao anh không trừng họ? Anh như vậy là đang phân biệt giới tính đấy!