Tôi Được Thừa Hưởng Một Hành Tinh (Trồng Trọt)

Chương 40

Thụ Ưng cũng không ưa nhóc Hoa Miêu này chút nào, lập tức nói muốn đưa nó đi gặp tộc trưởng, Hoa Miêu nghe vậy thì cũng bị dọa cho sợ hãi. Nhưng nghĩ lại thì nhóc cũng chưa có trộm mà, Thụ Ưng cũng không có bằng chứng nên tỏ vẻ hung dữ nói ra câu đe dọa hay dùng là “chờ anh tôi về sẽ cho anh một bài học” rồi vội vàng bỏ chạy.

Thụ Ưng thầm chửi rủa về hướng Hoa Miêu đang bỏ chạy, đang định tiếp tục tuần tra thì một cơn gió lại thổi tới mùi thơm mà hắn ngửi được lúc đang bay. Hắn nhớ lại lý do tại sao mình lại bay xuống đây, theo bản năng hắn đi về phía nguồn gốc của mùi thơm này.

Sau đó hắn ở trên cây chảy nước miếng vì món thịt xông khói của Lam Ly hơn một tiếng đồng hồ.

Thơm quá, thơm quá đi, hắn không thể tưởng tượng được món thịt thơm như vậy khi cho vào miệng sẽ có mùi vị như thế nào! Hắn muốn ăn thử. Nhưng hắn với mấy người ngoài này tiếp xúc rất ít, thịt của bọn họ lại ít như vậy thì chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn ăn thử, Hơn nữa cái tên to con Thành Hùng kia cũng ở đây, hắn cũng không dám đi tới hỏi.

Thụ Ưng ăn cơm xong mới bắt đầu làm việc nhưng bây giờ lại bị bữa tối của mấy người kia làm cho đói bụng tiếp. Tay của vị vương này đúng là thần kỳ, dù thịt hầm hay nướng đều đặc biệt thơm. Thụ Ưng càng nhìn càng muốn ăn, càng nhìn càng thấy ngứa ngáy.

Sau khi ba người Hổ Cường rời đi thì trời đã tối đen. Vị vương gầy yếu với bạn đời bị bệnh của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc trong hang động rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hắn thấy họ đặt miếng thịt đặc biệt thơm lên khung tre trong hang sau đó hai người đi ngủ.

Câu nói “trộm thịt” Hoa Miêu vang lên trong đầu Thụ Ưng. Hắn nhìn hai người cực kỳ yếu ớt trong hang, trong lòng có chút dao động.

Nhưng trộm thịt dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, Thụ Ưng cũng rất chấn động. Mấy giờ tiếp theo, Thụ Ưng vùng vẫy, hắn lúc thì nghĩ mùa thu có rất nhiều đồ ăn, dù ít thịt đi chăng nữa thì hai người cũng sẽ không chết đói, sau đó lại nghĩ đến hai người tổng cộng chỉ có từng đó thịt, nếu hắn trộm thì bọn họ sẽ không có thịt.

Cuối cùng, vào đêm khuya khi ngọn lửa than cuối cùng trong hang đã tắt, đầu Thụ Ưng hơi cử động. Hắn bay vào hang động với tốc độ không thể tưởng tượng được, bắt lấy miếng thịt bằng móng vuốt rồi nhanh chóng bay ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, hắn cứ bay về phía trước, bay cho đến khi mệt mỏi rồi dừng lại để hít một hơi do nín thở từ lúc lao vào hang.

Thụ Ưng cảm thấy như bị sét đánh. Hắn vô cùng căng thẳng, hắn sợ hãi, hắn biết việc mình làm là sai trái, nhưng nhìn miếng thịt ở móng vuốt và mùi thịt bay xung quanh, hắn lại cảm thấy sự thỏa mãn kỳ lạ.

Thịt không thể giấu trong hang của hắn, nếu để người khác nhìn thấy thì rất phiền phức.

Thụ Ưng lấy lại tỉnh táo rồi chậm rãi bình tĩnh lại. Bắt đầu nhìn xung quanh để phân biệt vị trí hiện tại. Rất nhanh hắn nhận ra chỗ này là phía sau hang động của Hoa Báo.

Theo bản năng hắn định dang rộng đôi cánh để bay đi, nhưng hình ảnh Hoa Miêu lên giọng uy hϊếp hắn lại hiện lên trong đầu. Hắn ta dừng lại, giấu mấy miếng thịt sau hang động Hoa Báo, lại ném một miếng về phía trước cửa hang động.

Làm xong việc này, hắn trở về hang động của mình để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, hắn còn chưa ngủ đủ đã bị lôi dậy, người đến nói tộc trưởng có chuyện muốn nói, Thụ Ưng ngủ không ngon, tâm trạng không mấy vui vẻ, nhưng khi hắn tới mảnh đất bằng nhìn thấy vị vương kia thì lập tức tỉnh táo.

Quả nhiên, việc mà tộc trưởng muốn nói chính là thịt của vị vương kia đã bị trộm. Tộc trưởng rất tức giận, ba người Hổ Cường cũng hung dữ nhìn chằm chằm vào đám người, Thụ Ưng tự nhiên cảm thấy áy náy và sợ hãi, toát mồ hôi lạnh.

Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, hy vọng không ai chú ý đến sự tồn tại của mình, nhưng hắn cũng cảm giác được tất cả những người nhìn về phía hắn hình như đã biết hắn là người trộm thịt.

Điều khó chịu nhất là vương cùng bạn đời kia rõ ràng nhìn yếu đuối, nhưng khi nhìn về phía hắn, không hiểu sao lại khiến hắn muốn quay người bỏ chạy.

Việc này vẫn chưa xong, vị vương kia còn nói nếu hắn trả lại thịt, xin lỗi và làm việc cho mình thì cậu sẽ dạy cách nấu món thịt thơm kia cho tất cả mọi người trong bộ lạc.

Thụ Ưng nghe vậy thì giật mình. Hắn cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn giống như ánh mắt hắn nhìn miếng thịt tối qua vậy.

Hắn hối hận nhưng không dám thừa nhận mình đã làm điều đó.

Trong lúc tuyệt vọng, hắn nghĩ đến Hoa Miêu, lén nhìn sang Hoa Miêu thì thấy nhóc đấy đang hoảng sợ rồi, chắc chắn đã ăn miếng thịt hắn ném ở trước cửa hang rồi.

Thụ Ưng cố gắng bình tĩnh lại. Hắn đang chờ nhóc Hoa Miêu này đi nhận tội. Dù sao thì Hoa Miêu cũng có ý định đi trộm thịt thật, để nhóc ta đi nhận tội là đúng rồi.

Đúng rồi! Một lát nữa khi mọi người giải tán, hắn đi ném hết bốn miếng thịt còn lại vào trong hang động của Hoa Miêu nữa là được!

Nhận lúc không có ai có bằng chứng cho thấy hắn ăn trộm!

Thụ Ưng cúi đầu, lúc này hắn cảm thấy mình thật thông minh, thông minh như tư tế vậy!