Tô Từ bị đuổi ra khỏi nhà chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu không nhanh chóng tìm cách tự bảo vệ mình, cậu chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thảm hại như trong nguyên tác. Nhưng làm thế nào để một người vốn yếu đuối và không có tài năng đặc biệt như cậu có thể sống sót trong thế giới tàn khốc này?
Cậu cần tiền, chỗ ở và quan trọng nhất là một kế hoạch!
Bởi vì là một nhân vật pháo hôi, nên tác giả miêu tả về nhân vật này chỉ ngắn gọn có vài dòng.
Cho nên hiện tại Tô Từ chỉ có thể biết được kết cục của nguyên chủ chứ biến xảy ra như thế nào cậu cũng không nắm rõ được hết.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Từ quyết định trước tiên phải giữ một thái độ ngoan ngoãn, tạm thời không chống đối để tránh bị đuổi đi sớm hơn dự tính. Đồng thời, cậu phải tìm cách kiếm tiền để có thể tự lập trước khi bị đuổi.
Cậu lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện ra trong phòng vẫn còn một ít tiền mặt giấu kỹ. Không nhiều, nhưng đủ để cậu bắt đầu.
“Ít ra vẫn còn một chút may mắn...” Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, khi vừa mở cửa tủ, bàn tay cậu đột ngột khựng lại.
Tiền... mất rồi!
Cậu hoảng hốt lật tung mọi thứ nhưng không thấy đâu. Trong lòng cậu dâng lên một dự cảm không lành. Ngay lúc đó, một giọng nói châm chọc vang lên ngay sau lưng:
“Tìm gì thế, em họ?”
Tô Từ quay đầu lại, chỉ thấy Tô Hạo khoanh tay đứng dựa vào cửa, khóe miệng nhếch lên đầy trêu tức. Trong tay hắn là xấp tiền mà cậu vừa định lấy.
“Trả lại cho tôi!” Tô Từ lập tức lao tới nhưng Tô Hạo dễ dàng giơ tay lên cao, khiến cậu không thể với tới.
“Tao chỉ đang giúp mày tiết kiệm thôi mà.” Tô Hạo cười lạnh. “Dù sao thì mày cũng sắp bị đuổi ra khỏi nhà, số tiền này giữ lại cũng vô ích.”
Tô Từ suýt khóc. Cậu biết rõ nếu cậu phản kháng bây giờ chỉ khiến tình hình tệ hơn. Nhưng mà... nhưng mà... đó là số tiền duy nhất cậu có mà!
Hít một hơi sâu, cậu cố gắng kìm nén cơn giận, hạ giọng nói: “Tô Hạo, tôi chỉ muốn tự lo cho bản thân. Số tiền đó vốn là của tôi, anh không có quyền lấy nó.”
Tô Hạo nhướng mày, có vẻ bất ngờ vì cậu không gào thét hay khóc lóc như trước đây. Hắn nhìn cậu một lúc rồi nhếch môi: “Nếu mày thực sự muốn sống sót, hãy học cách mạnh mẽ hơn đi. Thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, để lại Tô Từ đứng lặng trong phòng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
“Không có tiền thì mình sống kiểu gì đây... hay là đi xin ăn nhỉ?” Cậu lẩm bẩm, vẻ mặt ngốc nghếch đầy tuyệt vọng.
Cậu cần một kế hoạch khác... và lần này, cậu sẽ không để ai cướp đi cơ hội sống sót của mình nữa! Nhưng mà... nghĩ thế nào bây giờ nhỉ? Tô Từ ôm đầu, nước mắt lưng tròng, cảm thấy tương lai của mình mờ mịt như trời sắp đổ mưa.