Sau một hồi tiêu hóa sự thật, Tô Từ bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ. Cậu đã xuyên vào một kẻ chỉ xuất hiện vài chương đầu trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia – cũng trùng tên với cậu: Tô Từ.
Nhân vật này là con trai của một gia tộc suy tàn, ban đầu có cuộc sống xa hoa nhưng vì gia đình sụp đổ nên bị đẩy xuống đáy xã hội. Không chỉ mất đi địa vị, hắn còn đắc tội với nam chính – Lục Trạch, kẻ nắm trong tay quyền lực tối cao. Trong truyện, Tô Từ chỉ là một nhân vật phản diện nhỏ bé, bị hành hạ đến mức không nơi nương tựa, cuối cùng chết không ai thương tiếc.
Nhưng điều khiến cậu lo lắng nhất là nguyên chủ sắp bị đuổi ra khỏi nhà.
Theo ký ức mà cậu tiếp nhận, Tô Từ vốn là cậu chủ nhỏ của Tô gia, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, vị trí của cậu trong nhà trở nên bấp bênh. Những người thân trước kia từng tỏ ra quan tâm giờ đây lại coi cậu như một kẻ dư thừa.
Tô Từ ôm đầu, nước mắt lưng tròng. Cậu có thể chấp nhận chuyện xuyên không, nhưng xuyên nhầm vào một pháo hôi chết thảm thì đúng là quá đáng!
“Không được! Mình tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ đó! Nhưng mà... mình phải làm gì đây?”
Cậu vừa suy nghĩ vừa bứt tóc, trông không khác gì một con mèo nhỏ sợ hãi. Theo nguyên tác, Tô Từ sẽ bị người nhà đá ra khỏi biệt thự trong vòng vài ngày nữa, sau đó tình cờ đυ.ng trúng nam chính, từ đó trở thành trò tiêu khiển cho hắn. Muốn sống sót, điều duy nhất Tô Từ có thể làm chính là tránh xa Lục Trạch hết mức có thể.
Từ trước đến nay, mặt dù là do tính tình của cậu hơi nhút nhát dễ bị bắt nạt nhưng mà gia đình của cậu lại rất yêu thương cậu.
Tô Từ chưa từng chịu khổ bao giờ.
Cậu cũng chưa từng đi làm. Hiện tại cậu không biết nên làm sao.
Nhưng mà... số phận dường như không muốn để cậu yên ổn.
Bởi vì ngay lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Tô Từ, mày vẫn chưa cút đi sao?”
Tô Từ giật bắn mình, suýt nữa thì lăn khỏi giường. Cậu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên cao lớn đứng đó, ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Đây chính là Tô Hạo, anh họ của nguyên chủ, kẻ đã ra tay đuổi Tô Từ ra khỏi nhà.
Tô Từ nuốt nước bọt, hai mắt long lanh đầy vẻ đáng thương:
“Haha... Có cần phải gấp vậy không? Ít nhất cũng để tôi ăn bữa sáng đã chứ?”
Tô Hạo nhếch môi cười lạnh: “Đừng mong bấu víu vào cái nhà này nữa. Mày bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng.”
Tô Từ: “...”
Xem ra, cậu phải tìm cách chạy thoát trước khi bị tống ra đường rồi!