Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 25-1

*Ở chương trước Lý Văn Soái là người theo đuổi Hồng Tử Di, do mình ghi nhầm nên nó bị ngược á, mọi người thông cảm nha.🥲

“Văn Soái, em xác định đã hỏi rõ ràng rồi chứ?”

“Đã hỏi rõ ràng rồi.”

Lý Văn Soái gật đầu, đưa người đàn ông bên cạnh đi vào một con đường nhỏ ở nông thôn: “Bạn gái em làm trong hạng mục khảo cổ, chị ấy nói hôm nay còn đang điều tra gì đó ở bên ngoài đồng ruộng, những người khác thì đang dọn dẹp cửa vào mộ thất.”

“Mấy nhà khảo cổ chắc chắc rất cẩn thận, hẳn là hành động rất chậm, sẽ không đi vào mộ thất nhanh như vậy đâu.”

Người đàn ông ở bên cạnh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói với cậu ta: “Đợi chút nữa theo sát anh, mộ này có chút tà môn, trước tiên cứ đánh bậy đánh bạ đi vào, lát nữa em nhìn một cái ở cửa vào là có thể đi rồi.”

“Em biết, anh, lát nữa em còn chuẩn bị đi chơi đây.”

Lý Văn Soái theo sau người đàn ông, đây là lần đầu tiên cậu ta xuống mộ, trước đó cậu ta chỉ phụ trách tiêu thụ, xử lý đồ cổ thật thật giả giả mà anh Đường cướp về, kiếm lời không ít tiền.

Hai người xuyên qua con đường nhỏ ở nông thôn, đi vào một khu rừng trúc, người đàn ông ngừng ở trước một tượng đá cao nửa người, nhìn khắp nơi xung quanh.

Không bao lâu trên con đường nhỏ xuất hiện hai thân ảnh một cao một thấp, người đàn ông trung niên lùn đầu bạc, râu trắng, thoạt nhìn có chút quen mắt.

Lý Văn Soái còn chưa kịp nhớ đã gặp ông ta ở đâu thì đã bị đạo bào trên người ông ta hấp dẫn lực chú ý.

Đạo sĩ?

Thấy quần áo này cậu ta lại nhớ tới Tư Hoài, giận sôi máu.

Lý Văn Soái bất mãn nói với anh Đường: “Anh muốn mang theo hai đạo sĩ này đi vào sao?”

Anh Đường hạ giọng nói: "Không phải em nói mộ này liên quan tới Đạo giáo sao, sách thuận tay lấy trong mộ lần trước chính là bán cho lão đạo này.”

“Hiện tại ông ta muốn đi vào, một người hai trăm vạn.”

“Anh còn có thể thuận tiện lấy thêm một ít đồ khác ra, lần này kiếm lớn.”

Nói xong trên mặt anh Đường áp không được ý cười.

Nghe thấy con số hai trăm vạn Lý Văn Soái thu liễm biểu tình không vui trong nháy mắt, trong lòng thầm nghĩ lão già này mẹ nó thật có tiền.

Sau khi hai người họ đến gần, anh Đường lập tức nói: “Hai vị đạo trưởng, đi qua khu rừng trúc này là đến mộ thất.”

“Nhưng khu rừng trúc này rất tà môn, lần trước tôi……”

Lão đạo đầu bạc đánh gãy: “Tôi biết.”

Ông ta đưa mắt ra hiệu cho đồ đệ, đồ đệ đưa bùa cho anh Đường cùng Lý Văn Soái, tiếp theo đi đến trước rừng trúc, dùng dao nhỏ cắt ở lòng bàn tay một miệng vết thương thật dài, máu nhỏ giọt chảy xuống.

Sắc mặt đồ đệ trắng bệch, nhắm mắt niệm chú: “Tam giới trong ngoài, lấy máu ta, chỉ dẫn phương hướng……”

Theo vết máu nhỏ giọt, rừng trúc tối tăm sáng lên hai phần, một tia mặt trời chiếu đến lá khô giống như một con đường sáng, chiếu thẳng tắp thông về phía trước.

Thi chú thuật xong, lão đạo sĩ đầu bạc mặc kệ thương thế đồ đệ như thế nào, sốt ruột đi về phía trước, nói với mấy người họ: “Theo sát tôi.”

Xuyên qua rừng trúc dễ như trở bàn tay, còn lại một đoạn đường nhỏ, anh Đường có kinh nghiệm trực tiếp đưa mấy người họ tới một chỗ miệng huyệt động: “Vào bên trong là được.”

Anh Đường đưa bọn họ đi vào mộ đạo, quay đầu nói với Lý Văn Soái: “Em có thể đi rồi, nhớ rõ đi về phía bên phải theo đường núi kia.”

Trong mộ thất không thông gió, một mùi hư thối bốc lên.

Lý Văn Soái che miệng mũi lại, liên tục gật đầu.

Cậu ta chỉ là tò mò nên muốn đến xem một cái, không có can đảm thật sự đi vào trộm mộ.

Lý Văn Soái xoay người đi hai bước, thoáng nhìn thấy trên tường vậy mà khảm ngọc thạch, cậu ta vội vàng nhìn ra phía sau, thấy anh Đường cùng hai đạo sĩ đi vào trong không có quay đầu lại thì nhanh chóng moi ngọc thạch xuống giấu vào trong quần áo, lúc này mới rời khỏi mộ đạo.

Rời đi dọc theo đường núi mà anh Đường nói, đi qua một ngọn núi nhỏ lại là một ngọn núi.

Lý Văn Soái thở hồng hộc ngồi ở dưới tàng cây nghỉ ngơi, lúc tầm mắt đảo qua con đường nhỏ ở dưới chân núi thì đột nhiên dừng lại.

Năm sáu đạo sĩ mặc đạo bào đi ngang qua chân núi, cậu ta dĩ nhiên cho rằng đám đạo sĩ này cùng một đám với lão đạo sĩ đầu bạc vừa rồi.

Nhưng thấy thanh niên mặc áo thun bên trong kia sao có chút giống Tư Hoài vậy?

Lý Văn Soái đứng dậy đạp một chân vào cây mắng: “Sao lại nghĩ tới Tư Hoài nữa.”

“Thật mẹ nó đen đủi.”

Không gian trên núi vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh gió thổi lá cây sàn sạt, bỗng chốc trong núi vang lên một loạt tiếng quạ đen nghẹn ngào, kêu đến tê tâm liệt phế, đoàn người trên đường nhỏ đồng thời dừng lại nhìn lên trên núi.

“Có phải tên núi có người không?”

“Hình như đang nhìn chúng ta?”

“Có thể là là thôn dân gần đây."

…………

Tư Hoài liếc mắt, mơ hồ nhìn thấy thân hình gầy dưới một tàng cây.

“Hình như là khỉ ốm, không cần phải xen vào.”

Trần Phúc Hồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, việc cấp bách là tìm hồn phách của Hồng Tử Di trở về.”

Đoàn người xuyên qua con đường nhỏ ngừng ở trước rừng trúc, trong không trung quanh quẩn mùi máu tươi nhàn nhạt.

Người dẫn đường chính là sư đệ Nguyên Ngọc của Phương đạo trưởng, kim đồng hồ la bàn trong tay anh ta điên cuồng chuyển động, phát ra thanh âm lộc cộc.

Tư Hoài đứng ở bên cạnh anh ta tò mò nhìn nhiều thêm hai cái.

Nguyên Ngọc giải thích: “Hằn là nơi này có âm khí dày đặc nhất, la bàn không nhạy.”

Tư Hoài quét mắt, bên trong rừng trúc dường như không có âm khí, nhưng phía cuối rừng trúc lại có âm khí dày đặc.

Cậu lắc đầu: “Không phải âm khí.”

Nguyên Ngọc sửng sốt: “Vậy là cái gì?”

Tư Hoài: “Hẳn là thứ gì đó làm ảnh hưởng từ trường.”

Cụ thể là cái gì trong lúc nhất thời cậu không xác định được, có không ít đồ có thể ảnh hưởng tới từ trường, thiên thạch, trận pháp……

Tư Hoài ngồi ở trên tảng đá cao nửa người, hai chân không chút để ý mà giao nhau, đáp xuống mặt đất.

Anh ta híp mắt lại, bộ dáng lười nhác này làm Nguyên Ngọc nhìn đến nhíu mày.

Chuyện liên quan đến tính mạng mà vị đạo trưởng Đạo Thiên Quan này lại tản mạn như thế.

Nguyên Ngọc suy tư một lát, tưởng chuyện anh ta hỏi về pháp khí vừa rồi đã chọc giận cậu.

Đạo Thiên Quan chỉ là một đạo quan nhỏ không có danh tiếng, đạo sĩ trong quan không có pháp khí cũng rất bình thường.

“Tư đạo hữu, mới vừa rồi là tôi lỗ mãng.”

Tư Hoài đang thắc mắc lỗ mãng cái gì thì thấy Phương đạo trưởng đánh vào bả vai Nguyên Ngọc: “Nguyên Ngọc, vị này chính là quan chủ Đạo Thiên Quan.”

Nghe thấy lời này, Nguyên Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.

Thân là quan chủ vậy mà không có pháp khí.

Này cũng quá thảm rồi!

Khó trách lúc hỏi pháp khí thì sắc mặt cậu lại thay đổi……

La bàn không thể tiếp tục chỉ dẫn phương hướng, Phương đạo trưởng móc gạo cùng bùa ra, làm chú thuật chiêu hồn đơn giản, chiêu không được hồn nhưng có thể xác định phương vị.

Nhìn phương hướng của gạo, ông ta chỉ về phía trước: “Ở phía trước.”

Trong lòng Trần Phúc Hồng lộp bộp một chút: “Phía trước nằm trong phạm vi của cổ mộ.”

Biểu tình Phương đạo trưởng nghiêm túc hơn: “Chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Giấy tiếp theo khi mọi người bước vào rừng trúc, một trận âm phong phất quá, cây trúc run lên, che lấp phần lớn ánh nắng mặt trời, rừng trúc tối tăm ban đầu càng trở nên ảm đạm không ánh sáng, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thâm nhập vào cốt tủy.

Trần Phúc Hồng bị đông lạnh rùng mình một cái, theo bản năng dịch về phía nguồn nhiệt bên cạnh, ngẩng đầu thì thấy đó là Tư Hoài.

Ông ta vội vàng hỏi: “Tư lão sư, trên người cậu có bùa bình an không?”

Tư Hoài lắc đầu, đi vội nên quên bỏ vào túi, trên người cũng không có đồ vật khác.

Nhìn thấy Nguyên Ngọc móc ra một túi chu sa đang muốn vẽ lên la bàn thì Tư Hoài đi qua xin một ít.

Anh ta cho rằng Đạo Thiên Quan nghèo túng đến mức ngay cả chu sa cũng không có nên đưa luôn cả túi cho cậu: “Cậu muốn làm gì?”

“Vẽ bùa cho thầy Trần.”

“Vẽ bùa? Hiện tại?” Nguyên Ngọc cảm thấy cậu đang nói giỡn.

Trước không nói phải tắm gội thay quần áo, vẽ bùa ít nhất cần tĩnh tâm ngưng thần, giấy và bút mực cũng phải chuẩn bị trước, trên người mọi người đều không có mang theo mấy thứ này, thậm chí còn không có giấy vàng trống cho cậu vẽ.

Này sao có thể vẽ bùa?

Ngay sau đó chỉ thấy Tư Hoài dùng ngón trỏ chấm một ít chu sa, trực tiếp vẽ lên cổ tay Trần Phúc Hồng.

Nguyên Ngọc: “……”

Này cũng quá tùy tiện.

Đúng là hồ nháo.

Tư Hoài vẽ bùa xong, Trần Phúc Hồng cảm nhận được âm khí lạnh lẽo quanh thân dần dần biến mất, cả người cũng có tinh thần không ít.

Ông ta vội vàng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn thầy Tư, thân thể đã ấm áp không ít.”

Tư Hoài xua xua tay: “Tôi cũng là lần đầu tiên vẽ như vậy, dùng được là tốt rồi.”

Thấy một màn này, Phương đạo trưởng vậy mà không cảm thấy ngoài ý muốn.

Loại chuyện kỳ quái xảy ra trên người Tư Hoài, ông ta cảm thấy rất bình thường.

“Nếu biết cách vẽ bùa, chọc đến quỷ thần khóc, không biết cách vẽ bùa, chọc đến quỷ thần cười.”

Nghe thấy sư huynh đánh giá Tư Hoài cao như vậy, Nguyên Ngọc nhịn không được nói: “Sư huynh, hẳn là hiệu ứng của thuốc an ủi , đệ đã thấy qua ở trên mạng.”

Hiệu ứng thuốc an ủi chỉ người bệnh tuy không có hiệu quả trị liệu, nhưng lại “Đoán trước” hoặc “Tin tưởng” trị liệu có tác dụng, làm cảm giác của bệnh trạng biến mất.

Phương đạo trưởng bất đắc dĩ thở dài: “Nguyên Ngọc, đệ vẫn còn quá trẻ.”

Nguyên Ngọc còn muốn nói cái gì thì thần sắc Phương đạo trưởng biến đổi, nói với mọi người: “Không thích hợp.”

“Chúng ta đi lâu như vậy rồi sao còn ở trong rừng?”

Nghe vậy mọi người nhìn về con đường nhỏ ở cuối rừng trúc, thoạt nhìn cũng không xa, chỉ cách khoảng 20 mét.

Khoảng cách giống với lúc bọn họ mới vừa đến rừng trúc y như đúc.

Rõ ràng đi lâu như vậy nhưng vẫn đạp bộ ở tại chỗ như cũ.

Càng đáng sợ hơn là bọn họ tu đạo, thế mà qua lâu như vậy mới ý thức được!

Lưng mọi người chợt lạnh.

Nguyên Ngọc điểm ba vị trí ở trên la bàn, thấp giọng niệm chú, kim đồng hồ la bàn tạm dừng một chút, sau đó lại điên cuồng chuyển động.

“Nơi này có trận pháp.”

Phương đạo trưởng nhăn mày, nhìn quanh một vòng.

Không nhìn ra cái gì cả.

Bạch Vân Quan thuộc Linh Bảo Phái, tu hành chủ yếu là tồn tư, tụng kinh, tu công đức, hiểu biết rất ít về trận pháp.

Phương đạo trưởng xoay người nhìn về phía đạo trưởng Mao Sơn Phái.

Đạo trưởng lắc lắc đầu: “Tu hành thấp kém, nhìn không ra trận pháp gì.”

Không biết trận pháp cụ thể, dĩ nhiên cũng không thể lập tức nghĩ ra cách phá.

Thời gian từng phút từng giây qua đi, mọi người bắt đầu lo âu.

Thời gian kéo càng lâu, Hồng Tử Di càng nguy hiểm.