Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 25-2

Tư Hoài dựa vào cây trúc, trả lời hết tất cả tin nhắn khách hàng trên taobao xong, ngẩng đầu thì phát hiện mọi người vẫn còn sững sờ ở tại chỗ.

Cậu không hiểu nói: “Còn chưa nghỉ ngơi xong sao?”

Nguyên Ngọc: “…… Tư quan chủ, nơi này có trận pháp.”

Tư Hoài mờ mịt chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?”

“Chúng ta tạm thời chưa nghĩ ra phương pháp phá trận, bị nhốt ở nơi này.”

Tư Hoài nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, giơ tay chỉ về hướng bên phải ở phía trước: “Không phải đường ở đằng kia sao?”

Mọi người nhìn theo ngón tay cậu, chỉ thấy được cây trúc rậm rạp.

“Các người nhìn không thấy sao?”

Tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai mọi người, trong lòng mọi người chấn động, trước mắt bỗng nhiên thanh tỉnh.

Khoảng đất bên phải ở phía trước quả thật có một con đường nhỏ hẹp!

Đáy lòng kinh hãi đối với trận pháp của mọi người lập tức dịch sang người Tư Hoài.

Phương đạo trưởng ngơ ngẩn nhìn Tư Hoài.

Đạo giáo có một thứ gọi là Nê Hoàn Cung, từ mi tâm đi vào chính giữa Thiên Môn, vào 1 tấc là Minh Đường, vào thêm 1 tấc là Động Phòng, vào thêm 1 tấc nữa là Nê Hoàn, hiểu rõ thế gian vạn vật. Phật giáo gọi nó bằng cái tên Thiên Nhãn.

*Nê Hoàn hay Nê Hoàn Cung là Thượng Đơn Điền, tượng trưng cho não. Huyệt của nó là Bá Hội, ở giữa đỉnh đầu.

Phương đạo trưởng chỉ nhìn thấy cách nói này ở trong sách cổ, chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy trên người đứng ở bên cạnh mình.

Trước đó trong lòng ông ta còn có một tia ý niệm muốn đuổi theo Tư Hoài, hiện giờ chỉ còn lại một ý niệm muốn nằm yên như vậy.

Người hơi có thiên phú chính là người được ông trời thưởng cơm ăn, Tư Hoài căn bản chính là được ông trời đút cơm ăn!

“Sư huynh, huynh không đi sao?”

Nguyên Ngọc nghi hoặc nhìn Phương đạo trưởng: “Tư quan chủ đã tìm được cửa ra.”

Anh ta nhỏ giọng nói: “Tuy Tư quan chủ không có pháp khí nhưng xem ra là có nghiên cứu về trận pháp.”

Phương đạo trưởng sờ sờ đầu nhỏ của anh ta, sâu kín mà thở dài: “Vô tri là phúc.”

Nguyên Ngọc:???

Tư Hoài đến đường nhỏ dẫn mọi người đi về phía trước.

Quay đầu thì thấy vài vị đạo sĩ tuổi hơi lớn có biểu tình hoảng hốt, một đám ngơ ngác đi theo chính mình, chỉ có Phương đạo trưởng cùng sư đệ Nguyên Bảo vẫn có tinh khí mười phần giống như trước.

Cậu nhịn không được nói thầm ở trong lòng, chỉ có một đoạn đường như vậy mà đi không nổi sao?

Thường ngày mấy đạo sĩ của đạo quan lớn này đã sống một cuộc sống thần tiên gì vậy……

Hâm mộ khóc.

Xuyên qua rừng trúc, mọi người lập tức đi đến trước một huyệt động rõ ràng đã bị đập phá, một lần chỉ có thể đi qua một người.

Trần Phúc Hồng vô cùng đau đớn: “Trộm mộ tặc này một chút cũng không quý trọng văn minh cổ đại!”

Từng người một tiến vào, đi qua một cái mộ đạo nhỏ, sau khi quẹo vào thì phía trước đột nhiên sáng lên.

Hai bên sườn mộ đạo treo đầy trường minh đăng, chiếu sáng con đường phía trước cùng với bích họa.

*Trường Minh Đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "trường minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.

*Bích họa tức fresco là tranh vẽ thực hiện trên một diện tích lớn, thường là tường vách hoặc trần nhà dùng kỹ thuật vẽ trên vữa vôi. Nước pha phẩm màu được dùng tô lên mặt vữa khi vữa còn ướt.

Bích họa sinh động như thật, vai chính là một bé trai bắt đầu từ trong tã lót dần dần trưởng thành thành một đứa bé bảy tám tuổi, bức bích hoạ cuối cùng là hai mắt bé trai nhắm nghiền nằm ở trên giường để tùy ý một cho một người mặc đạo bào viết vẽ trên người nó.

Hoa văn phức tạp kia có chút quen mắt, Tư Hoài nhịn không được ghé sát vào nhìn kỹ.

Trần Phúc Hồng bên cạnh mở miệng: “Giống với hoa văn trên xương trắng phát hiện hôm nay.”

“Nói không chừng vụ án mạng kia có liên quan đến trộm mộ tặc.”

Nói đến trộm mộ tặc, Tư Hoài không nhìn bích hoạ nữa, nhỏ giọng nói với Trần Phúc Hồng: “Thầy Trần, khoảng thời gian trước tôi đánh bậy đánh bạ có được một cái bình linh hồn thời Tống.”

Cậu nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: “Cũng là mua ở Dư trấn, nói không chừng có liên quan đến cổ mộ này.”

“Bình linh hồn kia do trộm mộ tặc trộm về, tôi nguyện ý nộp lên quốc gia.”

Tư Hoài khẩn trương nhìn Trần Phúc Hồng, tự thú dù sao cũng sẽ xử trí nhẹ hơn đúng không?

Trần Phúc Hồng sửng sốt một lát, cảm khái nói: “Thầy Tư, ngài đúng là vì nước vì dân.”

“Tuy ngẫu nhiên có thể nhìn thấy từ tin tức thời sự, nhưng đã nhiều năm qua đây là lần đầu tiên tôi gặp được người nguyện ý chủ động nộp đồ cổ lên quốc gia như ngài.”

Tư Hoài thở phào nhẹ nhõm, xem ra tự thú vẫn rất hữu dụng.

Trần Phúc Hồng thở dài: “Trộm mộ tặc là thỏ khôn có ba hang, rất khó bắt giữ chứ đừng nói đến việc tìm đồ cổ bị bọn họ buôn bán về.”

*Thỏ khôn có 3 hang là nói con thỏ khôn ngoan thì có 3 cái hang để ẩn thân, tránh tai họa. Hiện nay thường dùng để ví von một người có nhiều chỗ ẩn mình, hoặc có nhiều sự chuẩn bị tránh tai họa.

“Tôi biết không ít người sưu tầm đồ cổ, phàm là mua được đồ cổ dưới mộ thì tất cả đều không ngoại lệ mà giữ gìn như đồ trân quý.”

Tư Hoài dừng một chút, hoài nghi chính mình nghe lầm: “Này không phải phạm pháp sao?”

“Có luật không cho phép mua bán văn vật, cũng có luật cho phép cất chứa văn vật.”

Trần Phúc Hồng đơn giản giải thích một câu, tiếp tục cảm khái nói: “Loại người vô tư giống ngài tôi chắc chắn sẽ xin viện bảo tàng một chút tiền thưởng cho ngài, không, hẳn phải là cờ thưởng!”

Trước mắt Tư Hoài tối sầm, bình linh hồn hai mươi vạn cứ ném đi như vậy?

Chỉ cần mấy đồng tiên là có thể mua được cờ thưởng rồi?

Phương đạo trưởng ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, làm một cái thủ thế, ý bảo mọi người an tĩnh, cẩn thận nghe.

Chỗ sâu ở phía bên phải mộ đạo vang lên tiếng chuông thanh thúy, mỗi một thanh âm đều vang vọng ở bên trong mộ thất.

Không bao lâu, bên trái mộ đạo vang lên tiếng nức nở hết đợt này đến đợt khác, càng tới gần thanh âm càng dần dần rõ ràng hơn, tiếng nức nở hòa cùng tiếng nghẹn ngào gầm nhẹ, nghe hình như số lượng rất nhiều.

Tư Hoài uể oải gục mặt xuống, nhìn về phía bên trái mộ đạo, âm khí dày đặc lao nhanh đến.

“Quỷ tới.”

Mọi người còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy vô số lệ quỷ không đếm được xông từ bên trái mộ đạo tới, quỷ sơn quỷ hải, rất nhiều quỷ.

Chúng nó không hề chú ý tới mấy người sống ở giao lộ.

Nhìn thấy ở bên trong chúng quỷ hỗn loạn có Hồng Tử Di mắt đầy mộng bức, Trần Phúc Hồng trừng lớn mắt, theo bản năng giữ chặt cánh tay của người bên cạnh.

Phương đạo trưởng cũng chú ý tới, tay mắt lanh lẹ ném định hồn phù lên trên người Hồng Tử Di.

Định hồn phù dán vào Hồng Tử Di cùng quỷ treo cổ ở bên cạnh cô ta, một hồn một quỷ đồng thời bị định trụ.

Chờ chúng quỷ rời đi, mộ đạo lại an tĩnh lần nữa, lúc này mọi người mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Hồng Tử Di cũng thấy đám người Trần Phúc Hồng, thần chí dần dần khôi phục.

Cô ta quay đầu, thấy đầu lưỡi của nữ quỷ bên cạnh mình còn dài hơn tóc thì hoảng sợ: “Cái quỷ gì vậy ?!”

Nguyên Ngọc kiên nhẫn giải thích: “Quỷ treo cổ, còn gọi là quỷ thắt cổ.”

“……”

Hồng Tử Di bình yên mà nhắm mắt lại.

Cô ta chắc chắn là đang nằm mơ, trên thế giới này sao có thể có quỷ chứ.

Thấy vẻ mặt cô ta an tường, khóe miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt, Trần Phúc Hồng nheo mắt, hô: “Hồng Tử Di!”

“Em biết rõ tình huống hiện tại không?”

Hồng Tử Di chậm rãi nói: “Em đang nằm mơ.”

Phương đạo trưởng: “……”

Trầm mặc một lát, ông ta móc một lá bùa khác từ trên người ra ném tới mặt Hồng Tử Di, niệm phù chú: “Mênh mang Phong Đô trung, linh bảo vô lượng quang, hôm nay thất hồn giả, thỉnh tiếp phách nữ lang!”

Hai mắt Hồng Tử Di nhắm nghiền, hồn phách chậm rãi bay khỏi cổ mộ.

Bùa treo ở giữa không trung dần dần rơi xuống mặt đất, chu sa bên trên cũng trở nên ảm đạm, chú thuật thành.

Trần Phúc Hồng còn có chút lo lắng, hỏi: “Hồn phách em ấy đã trở về rồi sao?”

Phương đạo trưởng gật đầu: “Không tồi, chú thuật đã thành công, lúc này hồn phách hẳn là đã trở về cơ thể.”

“Thời gian em ấy thất hồn không lâu lắm, không có ảnh hưởng đến tính mạng, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

An ủi Trần Phúc Hồng xong thần sắc Phương đạo trưởng càng thêm nghiêm túc.

Chuyện của Hồng Tử Di đã giải quyết, trước mắt bọn họ lại có chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Chúng quỷ mới vừa rồi, là bị triệu hoán.

Phương đạo trưởng nhìn mọi người, mọi người đều lo lắng sốt ruột, Tư Hoài càng lo lắng hơn, buông lông mi xuống, cả người dường như đều héo ưa.

Trong lòng ông ta lộp bộp một chút, cho rằng Tư Hoài đã nhận ra cái gì, vội vàng hỏi: “Tư quan chủ, làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tâm tình không tốt lắm.”

Tư Hoài sâu kín mà thở dài, cậu mất đi bất động sản trị giá hai mươi vạn đấy!

Đám người Phương đạo trưởng thương nghị một lát, quyết định tiếp tục đi về bên phải mộ đạo.

Cho dù đối phương là người hay quỷ thì cũng không thể bỏ qua.

Siêu độ quỷ thắt cổ xong thì để thầy Trần rời đi trước, đi tìm hiệp hội Đạo giáo chi viện, mọi người tiến về phía tiếng chuông vang lên.

Đi đến cửa của mộ thất, phòng ở giữa cắm một cây cờ màu đen, dưới tình huống không có gió mà bay phấp phới.

Một cổ âm lãnh dâng lên từ lòng bàn chân, giống như dưới chân có cái gì đó đã bắt lấy bọn họ, một bước cũng không đi được.

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tiến vào.”

Giọng nam trung niên khàn khàn vàn lên ở phía sau mọi người.

Tư Hoài quay đầu lại, vui mừng khôn xiết: “Là ông!”

Ném hai mươi vạn, lại tới hai mươi vạn!

Trong lòng Phương đạo trưởng cả kinh, hô tên lão đạo đầu bạc: “Trương Lượng!”

Tất cả lực chú ý của lão đạo đầu bạc đều ở trên người Tư Hoài, lúc này mới chú ý tới các đạo sĩ khác, bên trong còn có một người quen.

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Phương Hành Vân.”

“Tới vừa lúc, đem các người tế luyện vạn quỷ cờ của tôi!”

Sắc mặt Phương đạo trưởng đại biến, không hề hao phí thời gian, vung kiếm lao về phía lão đạo sĩ đầu bạc.

Lão đạo đầu bạc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đã đi vào quỷ môn tam sát trận này thì một người cũng đừng nghĩ thoát được.”

Nghe thấy quỷ môn tam sát trận thì đạo trưởng Mao Sơn cả kinh suýt nữa đứng không vững, ách giọng nói với mọi người: “Quỷ môn tam sát trận là quỷ môn trận cùng tam sát cục hợp hai làm một trận pháp.”

Quỷ môn trận đưa du hồn xung quanh tới, kích phát oán khí của quỷ, cho dù là hồn phách bình thường thì qua khoảng thời gian dài cũng sẽ trở thành lệ quỷ. Tam sát cục càng âm độc hơn, cần tiến hành ở mộ thất, đặt người sống nằm ở quan tài, gọi là ngồi sát, dùng oán khí này tới trấn thủ trận pháp.

“Phá trận như thế nào?”

“Quỷ môn tam sát trận âm độc vô cùng, từ trong ra ngoài đều rất khó phá, sách cổ chỉ ghi lại cách phá từ ngoài vào trong……”

Phương đạo trưởng cắn chặt răng, nói với mọi người: “Trước bảo vệ bản thân, đừng để lệ quỷ xâm hại.”

Chờ thầy Trần mời viện binh đến……

Mọi người biết suy nghĩ của ông ta, nhưng khi nhìn oan hồn lệ quỷ đầy rẫy xung quanh thì vẫn nhịn không được thầm hô trong lòng đại nạn đã đến.

So với Phương đạo trưởng thì Trương Lượng càng hận Tư Hoài hơn, cậu đã huỷ hoại tất cả tượng Phật của ông ta, làm tâm huyết mấy tháng nay của ông ta như nước chảy về biển.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nhìn chằm chằm Tư Hoài.

Tư Hoài cúi đầu, đang chờ cái điện thoại cũ kỹ khởi động.

Vừa rồi cậu kích động nên lỡ tay tắt máy.

Màn hình sáng lên, cậu vội vàng mở camera giao cho Nguyên Ngọc ở bên cạnh: “Nguyên Bảo, quay video cho tôi.”

Nguyên Ngọc: “……???”

Không đợi anh ta trầm mặc hỏi ra vấn đề thì Tư Hoài đã trực tiếp xoay người đi về hướng Trương Lượng.

Trương Lượng cười lạnh, đôi tay bắt đầu kết ấn niệm thần chú ngự quỷ: “Tứ Hải Bát Hoang, vạn quỷ nghe ta ——”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một chân của Tư Hoài bước ra khỏi quỷ môn tam sát trận, dùng một chưởng đánh lệ quỷ đang muốn giữ chặt cậu hồn phi phách tán.

Nguyên Ngọc khó có thể tin mà nhìn tay Tư Hoài:???!!

Giây tiếp theo Tư Hoài đấm lên trên mặt Trương Lượng, không quên để lại mặt mũi cho Tổ sư gia, há mồm nói: “Ngũ hồ tứ hải, công kích bình thường!”