Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 24

Nữ nghiên cứu sinh không tin, bĩu môi, nói với nam nghiên cứu sinh: “Mạnh Thuần cậu nhìn lầm rồi, mộ này của chúng ta là ở thời Tống.”

“Chuyện tuẫn táng người sống đã rất hiếm xảy ra từ thời Xuân Thu Chiến Quốc rồi, sao có thể xuất hiện xương người.”

“Có thể là xương trâu xương dê nuôi trong nhà của thôn dân xung quanh.”

Nam sinh tên là Mạnh Thuần nhỏ giọng nói: “Học tỷ chính chị cũng đã nói, là rất hiếm chứ không phải không có.”

Trần Phúc Hồng nhíu nhíu mày: “Đích thật rất giống như xương cánh tay người.”

“Tuổi hẳn không lớn.”

Nữ nghiên cứu sinh im miệng, cắn răng căm giận mà đá văng đá trên mặt đất.

Trần Phúc Hồng cầm lấy công cụ trong tay Mạnh Thuần, dùng bàn chải thật cẩn thận mà quét đất vàng ở trên xương cốt.

Đất vàng rơi xuống, chỉ thấy bên trên xương trắng có đầy hoa văn nhợt nhạt phức tạp, một mặt trên hai đầu khớp xương có màu đen nhánh, ở giữa có đốm trắng, một mặt còn lại thì có màu trắng, ở giữa có đốm đen, vô cùng quỷ dị.

Nếu đã dùng xương người chết luyện chế thành như vậy…… thì sao lại chôn ở chỗ này?

Nếu là người sống, vậy hoa văn bên trên……

Vừa mới tưởng tượng thôi mọi người đã không rét mà run.

Trần Phúc Hồng nhìn kỹ một lát, trầm giọng nói: “Trước đừng động vào khu đất hoang, niên đại của xương cốt này không dài, không có khả năng là mộ tuẫn táng được, thầy đi nói với thầy Uông một tiếng, báo cảnh sát trước, có khả năng gần đây còn có xương người khác.”

Tư Hoài nheo nheo mắt, nhìn quét một vòng xung quanh, không có phát hiện âm khí nào nữa, ít nhất thì khu đất này không có xương cốt khác.

Cậu nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm khúc xương trên mặt đất kia.

Tư Hoài đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Đói bụng sao?”

Tiểu Thanh ngoan ngoãn gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào khúc xương như cũ.

Tư Hoài: “Anh trai cho mày cơm hộp, xương kia không thể ăn.”

Tiểu Thanh lắc đầu: “Không ăn, đây là người.”

“Thầy Tư, ngài đang nói chuyện với ai vậy?” Mạnh Thuần đi đến sau lưng Tư Hoài hỏi.

“Tôi chỉ đang lầm bầm một mình thôi.”

Tư Hoài nói có lệ một câu, sau đó quay đầu hỏi anh ta: “Nơi này có thể đặt cơm hộp không?”

“Có thể, ngài ghi địa chỉ trạm khai quật Dư trấn là được, chính là ở sân phía trước, người bên trên đã thuê hết toàn bộ sân rồi……”

Mạnh Thuần vừa nói vừa đưa Tư Hoài đi về phía trước.

Sân của trạm khai quật rất lớn, bên ngoài sân còn có một cái lều heo nhỏ, bỏ không ít công cụ, trong sân là căn nhà trệt ba phòng, trên cửa có dán bảng tên phòng công tác, phòng nghỉ, phòng tạp vật.

Lúc đi ngang qua phòng công tác thì bước chân Tư Hoài dừng lại, nhìn thêm nhiều lần.

Bên trong đặt các loại chai lọ bình vại, đá, tràn ngập âm khí, đứng bên ngoài phòng cũng có thể mơ hồ ngửi được cái loại mùi thối rữa.

Mùi này có chút quen thuộc, nhưng Tư Hoài nghĩ không ra đã ngửi được ở nơi nào.

Thấy cậu nhìn chằm chằm vào phòng công tác, Mạnh Thuần giải thích: “Đồ bên trong đó đều là đồ được đào lên mấy ngày nay, tạm thời còn chưa biết chủ của cổ mộ này là ai, nhưng tôi thấy chắc hẳn là một nhân vật lớn.”

“Mới hai ba ngày mà mọi người đã tìm ra được nhiều như vậy, so với lúc trước thì một tháng cũng không tìm được bao nhiêu……”

Tư Hoài sửng sốt: “Bên trong đều là đồ dưới mộ sao?”

Mạnh Thuần: “Đúng vậy, mùi có chút khó ngửi, ngài nhịn một chút.”

“Không khó ngửi.”

Tư Hoài thở dài, buồn bã nói: “Đây đều là mùi của tiền tài.”

Mạnh Thuần: “……”

Tiểu Thanh nhìn phòng công tác, nhỏ giọng hỏi: “Tư Hoài, mấy thứ kia rất đáng giá sao?”

Tư Hoài quay đầu hỏi Mạnh Thuần: “Giá trị của những đồ cổ đó bao nhiêu tiền?”

“Đồ trong phòng công tác đại đa số đều không được hoàn chỉnh, giá trị không được bao nhiêu tiền, một cái chỉ có mấy vạn tệ, đồ vật quý trọng đã được đưa đến viện bảo tàng ngày hôm qua rồi.”

Tiểu Thanh không hiểu mấy vạn tệ là bao nhiêu, mờ mịt mà nhìn về phía Tư Hoài.

Tư Hoài nói với nó: “Một phần cơm hộp hai mươi tệ, ba vạn tệ là có thể mua 1500 phần.”

1500, chính là ăn được bốn năm.

Tiểu Thanh sợ ngây người, một cái chai thôi thế mà lại đáng giá như vậy?

Không lâu sau cơm hộp đã đến, đột nhiên khảo cổ liên quan đến án mạng, lần đầu tiên mấy nghiên cứu sinh gặp được loại chuyện này, đều có chút hoảng thần.

Không có người chú ý tới Tư Hoài lấy hai phần cơm hộp, một phần canh xương hầm trong đó đã bị ăn hết nhanh chóng, ngay cả bột phấn của xương cốt cũng không dư thừa.

Mạnh Thuần rất dễ thích nghi, lấy lại tinh thần, thấy thần sắc Tư Hoài vẫn như thường mà ăn cơm, nhịn không được hỏi: “Thầy Tư , có phải người tu đạo thường xuyên nhìn thấy thi thể xương cốt gì đó không?”

Tư Hoài lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không có, thấy người là tương đối nhiều.”

“Vậy quỷ thì sao?”

Mạnh Thuần tò mò hỏi: “Các người thấy được quỷ không? Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”

Tư Hoài đang muốn nói chuyện thì nữ nghiên cứu sinh buông chiếc đũa xuống, trợn trắng mắt: “Quỷ ở đâu ra, Mạnh Thuần cậu có thể ăn cơm cho đàng hoàng được không, đừng làm người khác hết muốn ăn.”

“Đạo giáo là tôn giáo, tôn giáo sinh ra từ những người có quyền lực để củng cố chính quyền của họ, kiến thức cậu đọc trong sách đã bay đi đâu hết rồi?”

Tư Hoài liếc mắt nhìn Tiểu Thanh bên cạnh cô ta, mở miệng nói: “Có.”

Nữ nghiên cứu sinh nhìn cậu: “Có cái gì?”

“Có quỷ, bên cạnh chị có một con quỷ đang ngồi.”

Tuy nữ nghiên cứu sinh không tin quỷ thần nhưng thình lình có người nói bên cạnh cô ta có quỷ, thật sự vẫn rất dọa người.

Bỗng nhiên cảm thấy phía bên phải có chút lạnh lẽo, sắc mặt cô ta thay đổi, không vui nói: “Tôi ăn xong rồi.”

Nói xong cô ta dùng sức kéo ghế dựa ra, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ có một nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, chẳng phân biệt nam nữ, là nơi công cộng của mọi người.

Nữ nghiên cứu sinh mới vừa rửa tay xong thì thấy ngoài cửa sổ bỗng chốc có một cái bóng trắng bay qua cùng với tiếng vang ký quái, gió lạnh âm trầm chui vào, lạnh lẽo làm cô ta giật mình một cái.

Cô ta mở cửa sổ nhìn ra, bên ngoài không có một bóng người.

Nữ nghiên cứu sinh đi đến gian chính, thoáng nhìn thấy Tư Hoài mặc áo thun màu trắng thì cho rằng bóng trắng vừa rồi chính là Tư Hoài.

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Ấu trĩ.”

Mạnh Thuần mới vừa nhấn mở Ultraman Tiga yên lặng tắt di động.

“Còn giả thần giả quỷ.”

Nữ nghiên cứu sinh châm chọc một câu rồi đi ra khỏi phòng nghỉ, tiếng chuông di động vang lên.

Là người theo đuổi cô ta.

Khóe miệng nữ nghiên cứu sinh nhếch lên, nhận điện thoại, ra vẻ lãnh đạm nói: “Lý Văn Soái, không phải tôi đã nói mấy ngày nay tôi rất bận sao?”

“Bạn cùng phòng kia của cậu sao? Gặp rồi, thật sự chẳng ra gì, còn nói trên thế giới có quỷ gì đó.”

“Vừa rồi còn giả quỷ làm tôi sợ, thật sự không nói nên lời, cho rằng tôi là loại nữ sinh yếu đuối mong manh sao, dễ dàng bị dọa như vậy……”

Nữ nghiên cứu sinh vừa oán giận vừa đi ra sân.

Bỗng nhiên nghe thấy một trận thanh âm lộc cộc như là tiếng guốc gỗ nện xuống đường, nhân viên của hạng mục đều mang giày thể thao lên núi, không có người mang guốc gỗ.

Nữ nghiên cứu sinh đi theo thanh âm, đi đến trước lều heo, nhìn thấy bên trong lều heo có bóng người mơ hồ, thân hình không cao, giống như một đứa bé mặc đồ màu trắng.

“Tôi còn có việc, tắt đây, đợi chút nữa nói chuyện với cậu.”

Nữ nghiên cứu sinh cúp điện thoại, đẩy cửa lều heo ra, nhíu mày nói: “Bạn nhỏ, nơi này không phải nơi để em chơi.”

“Nhanh đi ra ngoài.”

Bóng người đưa lưng về phía cô ta vẫn không nhúc nhích.

Nữ nghiên cứu sinh lạnh lùng nói: “Em không nghe thấy chị nói sao?”

Bóng người hơi lắc lư nhưng vẫn không có động như cũ.

Nữ nghiên cứu sinh tức giận bước qua, nắm lấy bờ vai của nó: “Này, em nghe thấy ——”

Giây tiếp theo thanh âm đột nhiên im bặt.

Cô ta há to miệng, hai chân nhũn ra, té ngã xuống mặt đất, hoảng sợ đến một mức không phát ra được chữ nào.

Bóng người quay đầu lại, là gương mặt của một thiếu niên, khuôn mặt xấu xí gớm ghiếc, không có mũi, chỉ có hai cái động, miệng nghiêng lệch, phát ra thanh âm lộc cộc.

Cảm nhận được sinh khí từ trên người nữ nghiên cứu sinh, hai cái động ngay vị trí mũi mở rộng vài phần, tham lam mà ngửi qua.

…………

Phòng nghỉ

Trần Phúc Hồng dạo qua một vòng, không phát hiện thân ảnh của nữ nghiên cứu sinh thì hỏi: “Hồng Tử Di không ở đây sao?”

Mạnh Thuần gật đầu: “Chị ấy vừa mới đi ra ngoài, chưa có trở về.”

Trần Phúc Hồng nhíu mày, nói với mấy người họ: “Xương cốt kia đã được giám định qua, là xương cánh tay của trẻ nhỏ, mới tử vong mấy tháng gần đây, cảnh sát đang điều tra.”

Nghe thấy từ trẻ nhỏ, Tư Hoài theo bản năng mà quay đầu lại, Tiểu Thanh vừa mới ngồi trên ghế không biết đã đi khi nào rồi, không ở trong phòng.

“Khảo sát đồng ruộng chỉ có thể tạm thời gác lại, cảnh sát muốn tìm manh mối khác.”

“Chờ các đạo trưởng của hiệp hội Đạo giáo Thương Dương tới thì chúng ta ——”

Lời còn chưa dứt bên ngoài sân đã có tiếng còi xe vang lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng của ai đó hô lớn.

Tư Hoài ngẩng đầu, năm sáu đạo sĩ mặc đạo bào đi vào sân, trong đó có một người rất quen.

“Tư đạo trưởng!”

Một đạo sĩ trong đó hô lớn, bước nhanh đến trước mặt Tư Hoài, cười nói: “Lâu rồi không gặp!”

Tư Hoài a một tiếng, đạo sĩ lớn lên rất quen mắt, nhưng cậu không nhớ đã gặp qua ở đâi.

Trần Phúc Hồng đi tới bắt tay cùng đạo sĩ mặc áo bào màu tro: “Phương đạo trưởng, đã lâu không gặp.”

“Thầy Trần, thân thể tốt hơn rồi chứ..”

Thấy bộ dạng hai người, Tư Hoài mới nhớ tới bạo sĩ áo bào tro là ai.

Là đạo sĩ ngày đó đến nhà thầy Trần.

Thái Ất Huyền môn kiếm!

Cậu lễ phép chào hỏi: “Thái đạo trưởng, lâu rồi không gặp.”

Phương đạo trưởng: “…… Tôi họ Phương.”

Trần Phúc Hồng giới thiệu cho bọn học sinh: “Phương đạo trưởng là đạo trưởng Phương Hành Vân của Bạch Vân Quan, hai vị này là Thái Hòa Quan……”

Giới thiệu xong Trần Phúc Hồng mới nói về hạng mục cổ mộ: “Hai tháng trước tôi nghe người ta nói Dư trấn có một lô đồ cổ nên tới đây nhìn, kết quả phát hiện tất cả đều là đồ dưới cổ mộ nên mới mua nhiều thêm một cái bình."

Nói đến bình ông ta nhìn về phía Phương đạo trưởng cùng Tư Hoài, sau đó tiếp tục nói: “Sau lại phát hiện nó là đồ của thời Tống nên mới nói cho cục văn hóa, động tác của cục văn hóa rất nhanh, sau khi điều tra được trộm mộ tặc buôn bán đồ cổ thì xác định được vị trí của cổ mộ.”

“Sau khi điều tra nghiên cứu, chúng tôi phát hiện 《 Đạo Đức Kinh 》, 《 Nam Hoa Chân Kinh 》 cổ văn Đạo giáo cổ nằm cùng với các văn vật, lối vào mộ thất cũng có ký hiệu âm dương Thái Cực linh tinh……”

Thời Tống, hồn bình, hai tháng trước……

Tư Hoài có loại dự cảm không tốt, gửi tin nhắn cho Cát Tường:【 Cát Tường, bình linh hồn anh mua ở chỗ nào? 】

Cát Tường: 【 Dư trấn, ở bên cạnh Thương Dương. 】

Cát Tường: 【Anh Tư, anh muốn đi sao? Cuối tuần em có thể đi cùng. 】

Tư Hoài không phản ứng lại anh ta, vội vàng mở khung thoại với Lục Tu Chi: 【 Lục tiên sinh!! 】

LU: 【? 】

Hôm nay nấu cơm chưa: 【 Bình linh hồn là do trộm mộ tặc bán! 】

Hôm nay nấu cơm chưa: 【 phải nộp lên quốc gia sao? 】

LU: 【 đầu cơ trục lợi văn vật sẽ ngồi tù. 】

Trước mắt Tư Hoài tối sầm, lên mạng tra vấn đề khi không cẩn thận mua được đồ của trộm mộ tặc, có rất nhiều ý kiến khác nhau, một số cho rằng không sao, một số nói sẽ ngồi tù.

Một lát sau di động lại vang lên, hiên ra tin nhắn của Lục Tu Chi: 【 Hướng Kỳ Tường mua, không liên quan đến cậu. 】

Tư Hoài được an ủi, cậu cũng không đành lòng nhìn Cát Tường ngồi tù.

Cậu đang rối rắm không biết phải hỏi Trần Phúc Hồng về chuyện này như thế nào thì đã có một người đàn ông đeo thẻ chứng nhận công tác chạy vào, thở hồng hộc nói: “Thầy, Thầy Trần, không hay rồi.”

“Hồng Tử Di đã xảy ra chuyện.”

Trần Phúc Hồng đứng lên: “Cái gì?”

“Trong camera ghi lại em ấy đi vào lều heo vẫn chưa ra, em kêu những người khác đi nhìn xem, kết quả em ấy, em ấy nằm trên mặt đất giống như không có linh hồn, dù kêu thế nào em ấy cũng không để ý ……”

Trần Phúc Hồng vội vàng đi theo người đàn ông nhìn xem tình huống của học sinh, vài tên đạo trưởng không biết cũng cùng đi trước.

Trong lều heo.

Hồng Tử Di nằm trên mặt đất, mắt trợn tròn, đồng tử có chút tan rã, ngơ ngác nhìn lên trên đỉnh.

“Tử Di? Hồng Tử Di?”

Trần Phúc Hồng hô hai tiếng, Hồng Tử Di không chớp mắt dù chỉ một cái, giống như người thực vật.

Tư Hoài rũ mắt xuống, nhìn âm khí còn sót lại ở góc tường, nhớ tới lời nói của Hồng Tử Di trước khi rời khỏi phòng nghỉ, nói thầm: “Thật sự gặp quỷ?”

Mạnh Thuần phụ họa nói: “Gặp quỷ gặp quỷ.”

“Vừa rồi không phải còn tốt sao, vẫn còn mắng tôi.”

Tư Hoài: “……”

Tuy Phương đạo trưởng không nhìn thấy âm khí, nhưng cảm nhận được trong lều có sự lạnh lẽo quỷ dị, trong lòng đã có suy đoán.

Ông ta đi đến bên người Hồng Tử Di, đẩy mí mắt của cô ta lên, sau đó lại bắt mạch, vẻ mặt nghiêm lại: “Thất hồn.”

Trần Phúc Hồng khó có thể tin: “Sao, sao đột nhiên lại như vậy.”

“Sư huynh, để đệ tới.”

Đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh Phương đạo trưởng lấy kiếm gỗ đào cùng lá bùa ra, nhắm hai mắt, bắt đầu niệm chú: “Thiên địa Huyền Tông, thái thượng đài tinh……”

Phương đạo trưởng liếc mắt nhìn sư đệ thi pháp, thở dài, quay đầu hỏi Tư Hoài: “Tư đạo trưởng, cậu thấy cái gì sao?”

Tư Hoài chỉ chỉ góc tường: “Có âm khí.”

“Phỏng chừng chị ta bị quỷ dọa đến mất hồn rồi.”

Thần sắc Phương đạo trưởng nghiêm túc: “Cần phải nhanh chóng triệu hồi hồn phách, để lâu thì hồn phách không thể trở về cơ thể, sẽ trở thành người thực vật.”

“Này, này phải triệu hồi như thế nào.”

Phương đạo trưởng hỏi: “Có quần áo khác của người này không?”

Mạnh Thuần vội vàng nói: “Trên xe còn có áo khoác của chị ấy, tôi đi lấy.”

Đạo trưởng trẻ tuổi trẻ ném lá bùa lên không trung, đung liếʍ gỗ đào chọc một cáo, lá bùa tự cháy, ngọn lửa chỉ thẳng vào hướng góc tường.

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói: “Sư huynh, nơi này thật sự đã từng có tà quỷ xuất hiện, ở góc tường.”

Thấy anh ta như vậy, Phương đạo trưởng như nhìn thấy chính mình trong mắt Tư Hoài, ông ta thở dài một hơi, vỗ vỗ vai sư đệ: “Đi chuẩn bị hương, giấy tiền vàng gạo để chiêu hồn.”

Mấy thứ này trong phòng đều có, không lâu sau đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Phương đạo trưởng nhìn về phía Tư Hoài, hỏi: “Tư đạo trưởng, hay là cậu……”

Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Tôi không biết.”

Sống lưng Phương đạo trưởng chậm rãi đứng thẳng lên: “Một khi đã như vậy thì để tôi tới đi.”

Ông ta bậc lửa đốt giấy tiền vàng mả, giơ quần áo của Hồng Tử Di lên, đong đưa ở phía trên ngọn lửa, tiếp theo ném gạo ra tứ phương: “Mênh mang Phong Đô trung, linh bảo vô lượng quang, hôm nay thất hồn giả, thỉnh tiếp phách nữ lang!”

Thần sắc Phương đạo trưởng nghiêm túc hô tên Hồng Tử Di: “Hồng Tử Di!”

“Hồng Tử Di!”

Đột nhiên có một trận âm phong thổi qua, gạo trên mặt đất xếp thành một đường có cùng phương hướng với ngọn lửa.

Thân thể Hồng Tử Di run rẩy hai cái, mí mắt điên cuồng rung động, đôi mắt trợn lên, giống như bị phát tác bệnh cấp tính gì đó.

“Không tốt.”

Phương đạo trưởng vội vàng dẫm tắt giấy tiền vàng mả hương nến, thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Hồn phách cô ấy bị nhốt lại rồi.”

Trần Phúc Hồng kinh hãi: “Bị, bị nhốt cái gì?”

Phương đạo trưởng lắc đầu: “Khó mà nói, nơi này là cổ mộ, tất nhiên có trận pháp trấn hồn linh tinh, còn nữa, cũng có khả năng là bị âm hồn khác……”

Trần Phúc Hồng nôn nóng vạn phần: “Này, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Thầy Trần ngài không nên gấp gáp, hồn phách ở nơi nào chúng ta đã biết.”

Phương đạo trưởng chỉ chỉ phương hướng của gạo trên mặt đất.

“Phiền toái vài vị đạo trưởng!”

Tạm thời không xác định là thứ gì nhốt hồn phách Hồng Tử Di lại, mấy vị đạo trưởng sôi nổi lấy pháp khí của mình ra, kiếm bạc, kim linh, la bàn, trên tay mỗi người đều cầm đồ vật.

Tư Hoài cúi đầu, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình.

Cậu mặc áo ngắn tay, ngay cả làm giả vuốt vuốt tay áo cũng không được.

Sư đệ Phương đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào, nhìn cậu một cái: “Đạo hữu, pháp khí cậu đâu?”

Tư Hoài chậm rãi nắm tay lại: “Cái này.”

“Nắm tay?”

Sư đệ thấy tuổi tác cậu còn nhỏ hơn mình, nói: “Có phải cậu quên mang pháp khí hay không? Hay là ở lại nơi này đi.”

“Cũng không thể vật lộn với âm hồn chứ.”

Nghĩ đến chú ngữ kiếm thuật ấn tượng của đạo quan bọn họ, Tư Hoài mặt vô biểu tình nói: “Anh không hiểu.”

“Chiến đầu cao cấp thường thường chỉ cần kỹ xảo chiến đấu đơn giản.”