Đổng Đại Sơn: “Anh, em không nói giỡn.”
Anh họ Vương cười ha hả: “Anh cũng không có nói giỡn.”
“Cậu tên Đổng Ngọc Sơn?”
Đổng Đại Sơn sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Tu Chi: “Đúng vậy.”
Lục Tu Chi nhìn bóng dáng thon gầy của Tư Hoài, lại hỏi: “Không phải tên Đổng Đại Sơn sao?”
“Không phải, đó là Tư Hoài gọi, hình như cậu ấy không nhớ rõ tên người.”
Đổng Đại Sơn cười cười: “Tôi đã nói rất nhiều lần tôi tên Đổng Ngọc Sơn, nhưng cậu ấy vẫn nhớ thành Đổng Đại Sơn.”
“Đại Sơn thì Đại Sơn, tốt xấu gì cũng có cái tên, mấy bạn khác trong ký túc xá của chúng tôi cho đến bây giờ Tư Hoài còn không biết bọn họ tên là gì……”
Lục Tu Chi híp mắt, cẩn thận nhớ lại xưng hô Tư Hoài gọi mình.
Hình như…… Vẫn luôn kêu anh là Lục tiên sinh?
“Như thế nào? Cậu ấy cũng không nhớ rõ tên của anh à.”
“Nhớ rõ họ.”
Lục Tu Chi liếc mắt nhìn cậu, nhấc chân đi vào trong nhà.
Biệt thự nhà họ Vương được trang trí xa hoa hoành tráng, gạch men sứ màu vàng, sô pha màu bạch kim, đèn thủy tinh…… trong một góc phòng khách còn đặt một tượng Phật bằng vàng ròng, ánh mặt trời chiếu vào nhà, dường như mỗi một góc đều lóe kim quang.
Nghe thấy động tĩnh, một người phụ nữ trẻ tuổi xuống lầu, chào hỏi với mọi người.
Đổng Đại Sơn hô: “Chị dâu.”
Chị dâu Vương gật gật đầu, châm trà cho mấy người bọn họ, cô đeo bông tai kim cương, vòng cổ vàng ròng, trên ngón tay cũng toàn là châu báu, cả người giống như hòa một thể với ánh vàng rực rỡ của ngôi nhà.
Tư Hoài nhìn tướng mạo của cô, sóng mũi hơi hóp, mũi thấp, mệnh cũng không có phát tài.
Không bao lâu sau mẹ Vương cũng ngồi vào sô pha, thật cẩn thận mà đổi băng keo cá nhân mới cho con trai.
Tuớng mạo bà cùng chị dâu Vương không khác nhau lắm, đều là tướng mạo rất bình thường .
Anh họ Vương không có chú ý tới ánh mắt của Tư Hoài, uống ngụm trà, hơi hoảng loạn hỏi: “Tư đạo trưởng, trong nhà có hay không……”
Tư Hoài gật gật đầu, âm khí trong sân trực tiếp thông đến phòng khách, so với âm khí trong sân thì âm khí trong phòng khách còn nồng đậm hơn.
Nhưng phòng khách quá chói mắt, một chút âm khí cậu cũng thấy không rõ.
“Trong nhà có cái gì?” Mẹ Vương nhịn không được dò hỏi.
Tư Hoài: “Có quỷ.”
Sắc mặt mẹ Vương thay đổi: “Nói hươu nói vượn, sao trong nhà lại có quỷ.”
“Nhà của chúng tôi có Phật Tổ trấn đấy.”
Tư Hoài a một tiếng: “Nếu tin phật thì hẳn là dì cũng biết Phật Tổ đối với chúng sinh bình đẳng đúng không?”
Tuy mẹ Vương không phải tín đồ thành kính gì, nhưng câu nói chúng sinh bình đẳng này bà đã từng nghe nói qua, hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Tư Hoài: “Chúng sinh bình đẳng, ở trong mắt ông ấy dì cùng quỷ là giống nhau.”
“Tại sao Phật Tổ phải giúp dì?”
Mẹ Vương bị lời ngụy biện của cậu làm ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra nên nói cái gì để phản bác, qua một hồi lâu mới bất mãn nhìn về phía anh họ Vương oán giận: “Đạo sĩ này tuổi còn trẻ, có thể có bản lĩnh gì, còn không bằng kêu dì Trương giới thiệu vị đạo trưởng đầu bạc kia.”
“Mẹ.” Anh họ Vương nhíu nhíu mày, nói khẽ với bà: “Hay là mẹ đến nhà dì Trương một lát đi, trong nhà có con ở là được rồi.”
Nói xong anh xin lỗi Tư Hoài: “Xin lỗi, Tư đạo trưởng.”
Tư Hoài không cảm thấy gì, lột quả quýt, bình tĩnh mà nói: “Không có việc gì, thiên tài thì luôn bị người thường hoài nghi.”
Mẹ Vương: “……”
Bà dùng sức mà xé băng keo cá nhân trên tay anh họ Vương xuống, đau đến mức khóe miệng anh họ Vương kéo ra.
Tư Hoài vừa ăn quýt vừa nhìn mặt anh họ Vương.
Bởi vì trên mặt có băng vải cùng miệng vết thương nên tướng mạo có chút khó phân biệt, Tư Hoài nhìn nhiều thêm chốc lát.
Anh họ Vương bị nhìn đến mức trong lòng lộp bộp một chút: “Tư đạo trưởng, tôi, tôi làm sao vậy?”
Tư Hoài cảm khái nói: “Anh cũng rất bình thường."
“Đúng là người một nhà.”
Mẹ Vương:???
Tư Hoài giải thích: “Người một nhà các người mệnh không thể phát tài.”
Tay cầm chén trà của mẹ Vương run lên, vòng vàng trên tay cùng chén trà va chạm nhau vang ra một âm thanh nhỏ.
Anh họ Vương sửng sốt, vội vàng hỏi: “Vậy chuyện làm ăn là như thế nào?”
Tư Hoài: “Chuyện làm ăn tốt lên khi nào?”
Anh họ Vương lập tức trả lời: “Tháng hai năm trước, tôi nhớ rất rõ ràng, đột nhiên lại có một đơn hàng lớn.”
Tư Hoài: “Tháng hai đã xảy ra chuyện gì?”
Anh họ Vương suy nghĩ thật lâu, nhìn về phía vợ cùng mẹ, không xác định hỏi: “Hình như không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Sao lại không có chuyện gì.” Mẹ Vương bĩu môi: “Tháng hai chúng ta mới vừa dọn đến nơi này.”
“Không phải tháng tư mới vào ở sao?”
“Tháng hai đã làm nghi thức chuyển nhà, mẹ tìm đạo trưởng đầu bạc tính ngày.”
Nói tới đây, lông mày mẹ Vương nhíu lại, nói với Tư Hoài: “Xem ra ngày lành mà đạo trưởng đầu bạc chọn đã giúp nhà chúng ta sửa vận lại không ít.”
Anh họ Vương không biết việc này, buồn bực nói: “Sao năm trước mẹ không nói cho con biết ngày là do tính ra?”
“Lúc ấy con không có tin chuyện này, mỗi ngày mẹ đều bái Bồ Tát xin con phất nhanh con còn nói mẹ.”
Mẹ Vương chỉ vào góc điện thờ ở phòng khách, tiếp tục khen nói: “Tượng Phật vàng ròng này là do đạo trưởng đầu bạc khai quang miễn phí giúp mẹ đấy.”
Tư Hoài nhìn qua thì bị ánh sáng vàng trên tượng Phật làm nheo mắt lại, mơ hồ thấy được âm khí quanh quẩn bên trong điện thờ.
Tượng Phật, bản thân tượng đã có thể trừ tà trừ ác, cho dù trong nhà cung phụng tượng Phật nhỏ thì quỷ quái linh tinh cũng không dám dễ dàng tiếp cận, bên trong điện thờ cũng không có khả năng có âm khí.
Tư Hoài đứng dậy đi qua, đứng gần đánh giá.
Tượng Phật ngồi xếp bằng, tay phải kết ấn, dáng ngồi ẩn có chút nghiêng lệch, đặc biệt là phía sau đầu của tượng Phật có năm cái đầu giống nhau như đúc, toàn bộ đều mở nửa con mắt, khóe miệng mỉm cười, có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
“Cái tượng Phật sao lại có năm đầu?”
“Này cũng không biết?” Mẹ Vương đắc ý dào dạt nói: “Đây là Địa Tạng Vương Bồ Tát đội ngũ Phật quan.”
Lục Tu Chi nhíu nhíu mày: “Ngũ Phật quan chính là quan.”
Mẹ Vương không hiểu quan là cái gì, quay đầu lại nhìn con trai.
*Quan là cái mũ đội trên đầu, mũ Ngũ Phật có hình tượng Phật Tỳ Lô Giá Na nằm ở vị trí trung tâm ngay trước trán dễ thấy nhất, cho nên mũ này còn được gọi là mũ Tỳ Lô Giá Na Phật.
Sắc mặt anh họ Vương trắng bệch, lắp bắp giải thích: “Quan chính là mũ, không, không phải đầu.”
Vương mẹ mẹ: “Không có khả năng, Đạo giáo các người sao có thể hiểu đồ của Phật giáo.”
Anh họ Vương: “......vừa rồi mẹ còn nói là đạo sĩ khai quang cho tượng Phật.”
Mẹ Vương cũng nhận thấy được một tia không thích hợp, bà cắn chặt răng, nói với con trai: “Có Bồ Tát phù hộ con mới phát tài, phù hộ con chính là Bồ Tát tốt!”
Lục Tu Chi đi đến bên cạnh Tư Hoài, nhìn mắt tượng Phật.
Liếc mắt một cái đã nhìn ra này không phải tượng Phật chân chính.
Dáng ngồi, thủ thế, vẻ mặt của tượng Phật đều rất khác, tượng Phật nhỏ này không có một chỗ nào là đúng, dáng ngồi quá mức nghiêng, dấu tay kết sai…… cho dù công nhân có mơ hồ cũng không thể điêu khắc thành như vậy.
Thấy Tư Hòa nhìn chằm chằm tượng Phật không nháy mắt, Lục Tu Chi hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Tư Hoài chỉ hai cái đầu của hai bên ngũ Phật: “Tròng mắt của hai cái đầu Phật này bị cong, mắt lé.”
Lục Tu Chi: “……”
Nghe thấy lời này mẹ Vương hô: “Cái gì mắt lé!”
“Cái này gọi là tròng mắt Mona Sasa, các góc độ của Phật Tổ đều đang nhìn cậu đấy!”
Anh họ Vương cường điệu: “Là Mona Lisa.”
“……”
Lục Tu Chi mím môi, nói với Tư Hoài: “Còn có gì nữa?”
Còn nữa sao?
Tư Hoài rũ con ngươi xuống, ẩn thận mà nhìn một lát, không nhìn ra gì cả.
Cậu duỗi tay cầm lấy tượng Phật, tùy ý mà quơ quơ, nhẹ hơn tưởng tượng một chút.
Thấy động tác của Tư Hoài, biểu tình mẹ Vương đại biến: “Mau buông tượng Phật xuống! Cậu đây là bất kính với Phật Tổ!”
Tư Hoài vỗ vỗ đầu tượng Phật, tiêu hủy âm khí bên trên.
Đột nhiên răng rắc một tiếng, một cái đầu trong đó vỡ ra rớt xuống mặt đất, lăn đến bên chân mẹ Vương.
Mẹ Vương cúi đầu, chỉ thấy bên trong tượng Phật được nhét rất nhiều tóc bốc mùi hôi thúi.
Bà hít một hơi, suýt nữa ngất xỉu.
Anh họ Vương cũng sợ tới mức phát run, rốt cuộc mẹ anh ta đã mời tà thần gì về nhà vậy!
“Này, đây là cái gì?”
Tư Hoài quơ quơ tượng Phật trên tay, lại rớt ra một đống đồ vật hôi thúi nữa.
Tóc, móng tay, còn có sinh thần bát tự, lá bùa……
Tư Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi: “Ngũ quỷ vận tài.”
“Ngũ quỷ thúc đẩy tiền tài tài vận, cho nên năm trước việc làm ăn rất tốt.”
Vẻ mặt anh họ Vương mộng bức: “Vậy, vậy không cung phụng tượng Phật này nữa thì sẽ tốt trở lại sao?”
Lục Tu Chi liếc mắt nhìn anh ta: “Ngũ quỷ vận tài giống với lập điện thờ, mở từ đường thờ cúng tượng Phật, dùng vận khí của cả nhà các người để nuôi quỷ cho người khác.”
Nghe được lời này sắc mặt mẹ Vương trắng bệch, thật sự hôn mê bất tỉnh.
Tư Hoài trầm tư một lát, túm tay áo Lục Tu Chi, tò mò hỏi: “Ngũ quỷ vận tài nhất định phải là năm con sao?”
“Hai con có thể không?”
Lục Tu Chi: “Hả?”
Tư Hoài đè thấp giọng nói: “Thực hiện hai phần năm thuật pháp, mang đến hai phần năm vận tài, bốn bỏ lên năm chính là tà thuật vô dụng.”
Còn kiếm được lời.
Đúng là thương nhân mà!
“……”