Lục Tu Chi trầm mặc một lát, cường điệu nói: “Ngũ quỷ vận tài cũng không phải chính thống.”
Tư Hoài chưa từ bỏ ý định, cò kè mặc cả: “Vậy một con quỷ thì sao?”
Lục Tu Chi: “…… Cậu rất thiếu tiền sao?”
Tư Hoài kinh ngạc: “Cái này mà anh cũng nhìn không ra à?”
“Tôi không phải thiếu tiền, là rất thiếu tiền.”
Lục Tu Chi: “……”
Anh họ Vương đứng ở một bên đỡ mẹ Vương, đút thuốc trợ tim hiệu quả nhanh cho bà, cuối cùng mẹ Vương cũng chậm rãi tỉnh lại.
Anh họ Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Đạo trưởng, cho nên đều là bởi vì Ngũ Quỷ Vận Tài kia nhà máy mới xảy ra chuyện sao?”
Lục Tu Chi: “Ngũ quỷ vận tài phản phệ, nhẹ thì gia tài tan hết, nặng thì cửa nát nhà tan.”
Mẹ Vương hít sâu một hơi, che ngực lại, sau đó uống một viên thuốc trợ tim.
Anh họ Vương trắng mặt hỏi: “Vậy, vậy phải giải quyết thế nào?”
“Trước tiên dỡ bỏ điện thờ, tiêu tán tài sản.”
Anh họ Vương : “Tiêu tán bao nhiêu tài sản?”
Lục Tu Chi liếc mắt nhìn anh ta: “Việc làm ăn có vấn đề, trong lòng cậu dĩ nhiên rõ ràng.”
Mấy đơn hàng lớn ở năm trước đều có vấn đề, ra giá cao thái quá, phá giá thị trường.
Nhưng đó là hơn ngàn vạn……
Anh họ Vương có chút do dự: “Nhưng tiền này cũng không phải rơi từ trên trời xuống, là do công nhân trong xưởng cực khổ tăng ca mà có……”
“Tư đạo trưởng, thật sự không còn biện pháp khác sao?”
Tư Hoài thân thiện nói: “Anh có thể tiếp tục thờ phụng.”
“Cũng coi như là có được cái danh người vì tiền mà chết.”
Anh họ Vương: “……”
Mẹ Vương trừng lớn mắt, đánh một cái lên ót của anh họ Vương, cả giận nói: “Con muốn kiếm tiền đến điên rồi sao?”
“Mạng quan trọng hay là tiền quan trọng.”
Nói xong bà quay đầu nhìn về phía Tư Hoài, thái độ hoàn toàn khác với trước đó.
“Hai vị đạo trưởng, không cần phải để ý tiểu tử này, tiền tôi làm ra tôi định đoạt.”
“Điện thờ cùng làm từ thiện đều là việc nhỏ." Mẹ Vương dừng một chút, hỏi: “Chỉ là…… Làm xong này hai việc này thì sau đó sẽ không xảy ra chuyện nữa sao?”
Lục Tu Chi lắc đầu: “Ngài chỉ là cung phụng ngũ quỷ chứ không phải người sử dụng.”
“Mật đàn trong tay người sử dụng mới là mấu chốt.”
Mẹ Vương lập tức suy nghĩ cẩn thận, hỏi: “Ý là nếu mật đàn bên kia không bị dỡ bỏ thì người nọ có thể lợi dụng vận khí của nhà chúng tôi để nuôi quỷ sao?”
Lục Tu Chi gật đầu.
Mẹ Vương nổi giận mắng: “Mẹ nó chứ tiên nhân, tôi đã nói tên đạo sĩ đầu bạc kia không giống người tốt mà.”
“Vương Chí Huy, con cầm đồ, chúng ta đi tìm tên cẩu đạo sĩ kia.”
Tư Hoài cùng Lục Tu Chi dĩ nhiên cũng đi cùng, Đổng Đại Sơn cùng chị dâu Vương ở lại xử lý điện thờ.
Nhà của lão đạo sĩ đầu bạc nằm ở chỗ giao giữa Ngũ Trạch cổ trấn cùng thị trấn lân cận, là một ngôi nhà nhỏ ở ven đường, tường vây kín mít, xung quanh dân cư thưa thớt, gần đây không có ngôi nhà nào khác.
Mẹ Vương vừa mắng vừa lén lút nói với mấy người bọn họ: “Cẩu đạo sĩ kia rất cẩn thận, may mắn hai vị đạo trưởng không có mặc đạo bào, thật sự là quá sáng suốt.”
“......”
Tư Hoài còn nhớ rõ mấy giờ trước bà còn phun tào cậu không có mặc đạo bào.
Sau khi xuống xe, mẹ Vương ấn chuông cửa.
Không lâu sau đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đạo bào màu than chì ra mở cửa, cảnh giác mà nhìn bọn họ: “Các người là ai?”
Vẻ mặt tức giận của mẹ Vương trong nháy mắt biến thành vẻ tươi cười, quen thuộc mà nói: “Tiểu Đạo trường, tôi là Lý Tú Phân.”
“Năm trước có thỉnh tượng Phật ở chỗ sư phụ cậu, sư phụ cậu có ở đây không?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm mẹ Vương một lát sau đó nhớ ra.
Thần sắc hắn thả lỏng, nhìn về phía đám người Tư Hoài: “Vậy bọn họ là ai?”
Mẹ Vương kéo anh họ Vương qua: “Đây là con trai tôi, gần đây việc làm ăn không được tốt lắm, tôi dẫn nó đến xem tướng.”
“Hai vị này là đối tác của con trai tôi, bọn họ cùng nhau tới để xin tư vấn chuyện làm ăn.”
Khách mới của sư phụ đều là do khách quen giới thiệu, người đàn ông tuổi trẻ không có nghĩ nhiều, nghiêng người để mấy người vào cửa.
“Tôi đưa các người đi gặp sư phụ.”
Người đàn ông trẻ tuổi đưa bọn họ xuyên qua sân, đi vào một căn phòng ở lầu một.
“Sư phụ ở bên trong.”
Mở cửa cho mấy người bọn họ xong hắn xoay người rời đi.
Tư Hoài nhìn vào, bên trong phòng đặt các loại tượng Phật, lớn lớn bé bé kích cỡ không giống nhau, vẻ mặt lại giống với tượng Phật ở nhà họ Vương, híp nửa con mắt, khóe miệng mỉm cười, vô cùng quỷ dị.
Ở giữa phòng có một người đàn ông trung niên đầu bạc mặc đạo bào, ngay cả lông mày cũng trắng, trong tay cầm một cái phất trần, đang dâng hương cho tượng Phật.
Tư Hoài nhìn hắn, lại nhìn áo thun quần jean của mình, hắn nhìn còn giống đạo sĩ hơn cậu.
Mẹ Vương thấy lão đạo sĩ đầu bạc thì tỏ vẻ vui sướиɠ.
Bà bước qua, chân thành hô: “Đạo trưởng! Cứu mạng!"
Lão đạo sĩ đầu bạc: “Làm sao vậy?”
Mẹ Vương nắm lấy cổ tay của hắn: “Ngài mau nhìn xem tướng mạo của con trai tôi, gần đây nó quá xui xẻo.”
Lão đạo đầu bạc nhìn về phía cửa, ánh mắt quét lên trên người Tư Hoài, sau đó dừng ở gương mặt của anh họ Vương: “Gần đây vận thế đúng là không tốt.”
Mẹ Vương quát: “Đâu chỉ không tốt! Đều sắp cửa nát nhà tan rồi!”
Lão đạo sĩ đầu bạc vân đạm phong khinh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Vương nắm lấy tay hắn, khóe miệng ép xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã xảy ra chuyện gì trong lòng tên chó nhà ông không biết sao?”
“Tư đạo trưởng, chính là ông ta!”
Nghe thấy hai chữ đạo trưởng, thần sắc lão đạo sĩ đầu bạc biến đổi, dùng một chân đá mẹ Vương, làm bà lui về sau mấy thước rồi ngã xuống mặt đất.
“Mẹ!” Anh họ Vương vội vàng chạy đến đỡ.
Tư Hoài nhíu nhíu mày, tùy tay túm lấy một tượng Phật nhỏ đập vào đầu lão đạo sĩ đầu bạc.
Lão đạo sĩ đầu bạc nghiêng người né tránh, tượng đất nhỏ ngã xuống mặt đất chia năm xẻ bảy, múi thúi quen thuộc bay tán loạn ở trong không khí.
Tư Hoài rũ mắt, trên mặt đất rơi rụng một nắm gạo trắng, tóc móng tay cùng với bùa, thoạt nhìn rất giống với đồ bên trong tượng Phật nhà họ Vương.
Cậu sửng sốt, quay đầu hỏi Lục Tu Chi: “Cái này chính là mật đàn mà anh nói sao?”
Lục Tu Chi ừ một tiếng, khẽ nhíu mày.
Mật đàn xem tên đoán nghĩa, chính là đàn.
Bỏ vào thần phật giống nhau thì chắc chắn còn có tác dụng khác……
Lục Tu Chi mím môi, ánh mắt đảo qua thần phật lớn nhỏ trong phòng.
Thấy mật đàn bị hủy, thần sắc lão đạo sĩ đầu bạc đại biến: “Cậu dám!”
“Tại sao tôi lại không dám?”
Tư Hoài vung tay, một hơi quăng ngã năm sáu cái tượng thần.
Lão đạo sĩ đầu bạc khó có thể tin: “Cậu, cậu…… đó chính là Tam Thanh tượng!”
Tam Thanh tức là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, thượng thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, là thần tối cao của Đạo giáo, người tu đạo không một ai không tôn kính Tam Thanh tượng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng tượng thần.
Tư Hoài cúi đầu, tượng thần đã rơi tan tác xuống đất, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Nhưng mảnh nhỏ xung quanh không phải đồ vật giống trong tượng Phật trước đó, dĩ nhiên tượng thần Đạo giáo đều không phải là mật đàn.
Xem ra lão già này thật sự tu đạo.
Tư Hoài mặt không đổi sắc nói: “Ông nói là phải nghe sao?”
“Ông một kẻ tà ma ngoại đạo thì biết gì về Đạo giáo.”
Lão đạo sĩ đầu bạc thở không ra hơi, nghẹn đến đỏ mặt.
Tư Hoài lại đẩy hai cái tượng Phật.
Đã xác định, tượng Phật đều là mật đàn.
Tư Hoài theo bản năng liếc nhìn Lục Tu Chi, thấy giữa mày anh hơi nhíu lại thì cho rằng đại hòa thượng nhìn thấy tượng Phật bị làm bẩn nên tức giận.
Tư Hoài lập tức đứng ở đỉnh cao của đạo đức, trước mắng một câu: “Cẩu đạo sĩ ông, chính sự không làm cả ngày chỉ nghĩ chia rẻ hữu nghị giữa hai giáo chúng tôi, trái tim của ông đều là màu đen sao……”
Lão đạo sĩ sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị đạo sĩ công kích, tức giận đến nói không ra lời.
Hắn trực tiếp móc bùa ra, tay kết ấn, triệu hoán nói: “Thiên linh linh, địa linh linh, ngũ quỷ ở phương nào……”
Vừa nói câu đầu tiên, trong căn phòng kín không kẽ hở có một đạo âm khí thổi qua, ngọn nến lập loè, độ ấm đột nhiên hạ thấp.
Tư Hoài không mắng, lẳng lặng nhìn thuật pháp của lão đạo sĩ.
“...... Cấp tốc nghe lệnh! Ngũ quỷ hiện!”
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt mọi người bỗng chốc xuất hiện năm hắc ảnh, hắc ảnh bay ở giữa không trung, dần dần hiện rõ ra.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh họ Vương cùng mẹ Vương gặp quỷ, sợ tới mức hai chân nhũn ra, run rẩy trốn ra sau lưng Tư Hoài.
Lão đạo sĩ đầu bạc cười lạnh một tiếng, chỉ vào đám người Tư Hoài: “Chính là bọn họ huỷ hoại mật đàn cung phụng chúng mày.”
Một con trong ngũ quỷ âm trầm mà mở miệng: “Vừa lúc, đã lâu rồi tôi không có ăn qua sinh hồn.”
Tiếp theo mấy quỷ khác đều cười khặc khặc, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chăm chú vào bọn họ, hiển nhiên đã xem mấy người bọn họ thành bữa ăn ngon.
Anh họ Vương ngã ngồi trên mặt đất ôm mẹ Vương hối hận không thôi, thiếu chút nữa đã khóc: “Vừa rồi nên đánh gãy ông ta niệm chú.”
Tư Hoài liếc nhìn lá bùa lão đạo sĩ đầu bạc ném xuống đất, dùng ngón tay dính điểm chu sa, mô phong theo vẽ ra, sau đó kết ấn.
Lão đạo sĩ đầu bạc liếc mắt một cái đã nhìn ra Tư Hoài dùng chú thuật của mình, bùa chú cùng kết ấn đều không hoàn chỉnh.
“Thiên thương thương, dã mang mang,…… Quỷ Vương ở phương nào……”
Anh họ Vương vốn dĩ vẫn còn rất tin tưởng Tư Hoài, cho rằng cậu cũng muốn triệu hoán quỷ hỗ trợ.
Nghe thấy ba chữ dã mang mang thì trước mắt đã tối sầm, không còn nhìn thấy gì nữa.
“Xong rồi, xong rồi.”
Lão đạo sĩ đầu bạc cười lạnh: “Ngay cả chú cũng không có nhớ kỹ, đúng là mất mặt xấu hổ.”
Phía sau có ngũ quỷ che chở, hắn cũng muốn nhìn xem đạo sĩ này có thể triệu hồi ra cái gì.
Tư Hoài lắp bắp mà niệm xong chú ngữ, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả
Lão đạo sĩ đầu bạc cười to, nói với mẹ Vương: “Bà tìm một đạo sĩ như vậy sao?”
Mẹ Vương che ngực, run rẩy mà lấy thuốc trợ tim ra.
Đột nhiên trong phòng vang lên một thanh âm nhút nhát sợ sệt: “Tư Hoài, anh đang kêu tôi sao?”
Tư Hoài nhìn quét một vòng, thấy quỷ tới là Tiểu Thanh thì chậm rãi gật gật đầu: “Ăn cơm.”