Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 19

Tư Hoài sửng sốt một lát, ngơ ngác hỏi: “Mày có thể ăn WiFi sao?”

Vẻ mặt Tiểu Thanh mờ mịt: “WiFi không thể ăn sao?”

Tư Hoài trầm mặc một lát: “Mày ăn không hết.”

Cậu không hiểu về quỷ lắm.

Tiểu Thanh chớp chớp đôi mắt: “WiFi là cái gì?”

“Là……”

Tư Hoài dừng một chút, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Cậu chưa từng học qua kiến thức chuyên nghiệp, giống với người bình thường, cậu chỉ biết wifi chính là mạng không dây, không hiểu cụ thể mạng không dây là như thế nào, hoàn toàn giống như hai mắt bị bôi đen.

Tư Hoài suy nghĩ một lát, đứng dậy lục tung, tìm thấy một cái bộ định tuyến của TV ở trong ngăn tủ phía dưới: “Chính là thứ này.”

Tiểu Thanh đến gần, nhìn chằm chằm vào cái có hình thù kỳ quái phát sáng, đột nhiên há mồm cắn một ngụm đứt ăng ten của bộ định tuyến.

Thấy nó nhai nhai rồi nuốt, Tư Hoài tò mò hỏi: “Hương vị thế nào?”

Tiểu Thanh nghĩ một lát: “Lúc cắn có chút tê.”

Tê?

Có vị tiêu sao?

Tư Hoài cúi đầu, nhìn nửa cái bộ định tuyến trong tay, nóng lòng muốn thử.

Lục Tu Chi mặt vô biểu tình đi qua, tắt nguồn điện của bộ định tuyến rồi đoạt đi, nói với một người một quỷ: “Tủ lạnh có đồ ăn.”

Điều kiện của người dân ở đây rất tốt, là loại biệt thự nhỏ hai tầng, đồ vật nên có đều có.

Tư Hoài cùng Tiểu Thanh ăn trái cây với đồ ăn vặt trong tủ lạnh xong, cơm trưa đã đưa lại đây.

Tư Hoài mở TV lên, bên trong đang chiếu một bộ phim võ hiệp, người của hai bên một lời không hợp đã đánh nhau.

Tư Hoài nghe bọn họ kêu tên chiêu thức để tìm linh cảm.

Tiểu Thanh ngẩng đầu, nhìn người bên trong có tóc dài bay bay, sau đó lại sờ sờ một đầu tóc ngắn của mình.

Buổi chiều, anh họ Vương vội vã chạy tới đón Tư Hoài cùng Lục Tu Chi.

Trên trán anh ta còn quấn băng vải, trên tay cũng có ít miệng vết thương nhỏ: “Hai vị đạo trưởng, thật xin lỗi, buổi sáng lại xảy ra chuyện, bị thương một chút, mới từ bệnh viện trở về.”

Tư Hoài đưa cho anh ta một lá bùa bình an, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Anh họ Vương nắm chặt bùa bình an, âm lãnh trên tay thoáng ấm lại.

Đáy lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai vị đạo trưởng này có thực lực.

Anh họ Vương chưa thoát khỏi kinh hồn nói: “Buổi sáng tôi đi xem linh kiện máy móc ở xưởng, may mắn tôi trốn nhanh nên chỉ bị thương nhẹ.”

Tư Hoài nghi hoặc: “Không phải xưởng đóng cửa rồi sao?”

“Không phải xưởng mới, là xưởng cũ.”

Anh họ Vương đưa hai người đi đến xe thương vụ đậu ở ven đường, giải thích: “Vốn dĩ muốn nghĩ ngơi, nhưng có khách hàng tới, lại là đơn hàng rất lớn cho nên mới gọi mấy công nhân về xưởng cũ làm hàng, ai biết lại xảy ra loại chuyện này……”

Mở cửa xe, Tư Hoài phát hiện Đổng Đại Sơn cũng ở đó, cậu ta ngồi ở ghế phụ cười hì hì nhìn cậu: “Tư Hoài!”

Anh họ Vương đánh vào cái ót cậu ta: “Đổng Đại Sơn, sao lại hô thẳng tên như thế, lễ phép đâu.”

Đổng Đại Sơn không thèm để ý mà sờ sờ cái ót, đôi mắt liên tục nhìn về phía Lục Tu Chi.

“Vị này chính là……” Cảm nhận được khí tràng không giống người thường trên người Lục Tu Chi, Đổng Đại Sơn lập nuốt ba chữ vợ mới cưới xuống, ngược lại nói: “…… chồng mới cưới sao?”

Tư Hoài gật gật đầu, giới thiệu nói: “Lục Tu Chi.”

Đổng Đại Sơn chào hỏi, cảm thấy tên này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào rồi.

Vẻ mặt anh họ Vương kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Các người có thể kết hôn sao? Tôi còn tưởng rằng……”

“Đương nhiên có thể.”

Tư Hoài không rõ mấy đạo sĩ có thể kết hôn hay không, thuận miệng nói: “Chúng tôi rất cởi mở, đối xử bình đẳng.”

Đổng Đại Sơn cười ha hả phụ họa: “Đúng đúng đúng, Lục sư phụ còn vì cậu mà hoàn tục, có thể không cởi mở sao.”

Lục sư phụ mang cái danh hoàn tục trên lưng không thể hiểu được chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tư Hoài.

Tư Hoài tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng giải thích: “Cậu ấy nói đến chuyện trước kia lúc anh ở chùa Bạch Xà.”

Lục Tu Chi nhấc mi mắt lên, ánh mắt nhìn đến vành tai hơi phiếm hồng của Tư Hoài.

Có mấy lời hình như Tư Hoài nghe không có lọt tai.

“Tư đạo trưởng, ngài cùng Đổng Đại Sơn nhà của chúng tôi quan hệ thật tốt.”

“Chúng tôi là bạn cùng phòng.”

“Ngài cũng ở học đại học Thương Dương sao? Vậy đạo quan?”

“Tổ truyền.”

…………

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, xe thương vụ đã ngừng ở trước xưởng của anh họ Vương.

Anh họ Vương mang theo bọn họ đi đến tấm bản đồ ở cửa chính: “Nơi này là xưởng mới, lúc mua xưởng tôi đã điều tra, trước đó nơi này là khu đồng ruộng, chưa từng xảy ra mạng người.”

“Phiền ngài xem xem có phải phong thuỷ có vấn đề hay không?”

Tư Hoài dốt đặc cán mai về phong thuỷ, quay đầu nhìn Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi liếc mắt: “Không phải.”

Không khí một trận an tĩnh, anh họ Vương giật mình: “Không, không có?”

không phải nên nói chút đông nam tây bắc, thuậy ngữ phong thủy gì đó sao.

Lục Tu Chi nhấc chân đi vào trong: “Nếu là vấn đề phong thuỷ thì lúc xây xưởng đã xảy ra chuyện.”

“Còn nữa, phong thuỷ không ảnh hưởng quá lớn đối với người thường.”

Nói một cách đơn giản thì anh họ Vương sẽ không sao.

Đổng Đại Sơn nghe hiểu, ngơ ngác mà nhìn bóng dáng của Lục Tu Chi: “Tư Hoài, đàn ông của cậu có địa vị gì?”

Tốt xấu gì thì tài sản của anh họ cũng có mấy trăm triệu, đây là trình độ của người thường sao?

Tư Hoài dừng một chút, thật ra cậu không rõ ràng về công việc của Lục Tu Chi lắm.

Lời nói của Tư Hoằng Nghiệp cậu không có nghe vào mấy câu, chỉ nhớ rõ nhà họ Lục cùng nhà họ Tư là bạn tốt, sau đó hình như nhà họ Lục xảy ra chuyện, chỉ còn dư lại một mình Lục Tu Chi.

Tư Hoài nghiêm túc suy nghĩ, nói cách khác……trước kia nhà họ Lục rất có tiền, sau đó phá sản, Lục Tu Chi vào cửa Phật?

Nghĩ đến Lục Tu Chi hiện tại đi làm chín giờ về năm giờ, Tư Hoài do dự nói: “Hiện tại chỉ làm nhân viên bình thường.”

“Trước kia chắc là có chút địa vị ở chùa miếu.”

Đổng Đại Sơn không có hoài nghi: “Đúng vậy, tôi nghe nói hiện tại hòa thượng cũng phải có bằng cấp nghiên cứu sinh, thu nhập hẳn là không tồi.”

“Đàn ông của cậu vừa thấy đã biết rất có tri thức.”

Anh họ Vương đưa bọn họ đến phân xưởng xảy ra chuyện, chỉ chỉ máy móc ở phía trước: “Chính là thiết bị này, vô duyên vô cớ xảy ra vấn đề.”

Tư Hoài đi quanh một vòng, cẩn thận đánh giá, không có phát hiện gì cả.

Không có một tia âm khí.

Anh họ Vương cẩn thận hỏi: “Hai vị đạo trưởng nhìn ra cái gì không?”

Tư Hoài nghi hoặc: “Anh xác định không phải bản thân thiết bị có vấn đề chứ?”

“Một hai cái xuất hiện vấn đề thì có khả năng là do thiết bị, nhưng cái này đồng thời xuất hiện vấn đề.”

Anh họ Vương lau mặt: “Chúng tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra camera, xác định không phải do người làm.”

Phân xưởng nhìn không ra vấn đề, mấy người họ lại đến kho hàng của xưởng cũ.

Toàn bộ không có âm khí.

Xác định nhà xưởng không có vấn đề, sắc mặt anh họ Vương không chỉ không chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại càng ngày càng kém, môi cũng mất đi màu máu.

Chỉ còn lại một chỗ chưa có đi, là trong nhà.

Lúc đến nhà họ Vương, một người phụ nữ trung niên đeo trang sức vàng bạc đang ở trong sân nôn nóng chờ đợi.

Thấy hai người Tư Hoài cùng Lục Tu Chi phía sau anh họ Vương, bà hoài nghi đánh giá một lát, hỏi: “Bọn họ chính là đạo trưởng mà Đại Sơn nói sao?”

Mự Vương nhỏ giọng nói thầm: “Sao ngay cả đạo bào cũng không mặc, thật sự là đạo sĩ sao……”

Anh họ Vương đánh gãy lời của bà: “Mẹ, mẹ mau vào phòng đi.”

Mẹ Vương lại đánh giá bọn họ trong chốc lát, không tình nguyện mà đi vào cửa.

Anh họ Vương chỉ chỉ cái sân, nói với mấy người họ: “Tư đạo trưởng, ở chỗ này, mười mấy con gà ngày hôm qua chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này.”

Tư Hoài nhìn lướt qua, quanh quẩn sân có từng đợt âm khí nhè nhẹ, nhìn đã biết có không ít quỷ tới.

“Một, hai, ba……”

Anh họ Vương khẩn trương hỏi: “Tư, Tư đạo trưởng, ngài đang đếm cái gì?”

Tư Hoài: “Đếm quỷ.”

“Bốn, năm.”

“Nhà anh có năm con quỷ tới.”

Đổng Đại Sơn còn nhớ rõ Tư Hoài đã nói qua mệnh tốt mới có thể gặp quỷ.

Anh họ vậy mà gặp phải năm con quỷ!

Cậu ta lập tức giơ ngón tay cái với anh họ, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Anh họ, vận khí anh thật tốt.”

“Khó trách kiếm lời nhiều tiền như vậy.”

Anh họ Vương: “……”

“Đổng Ngọc Sơn, hôm nay muốn bị đánh sao?”