Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 18

Anh họ Đổng Đại Sơn lớn hơn cậu ta tám tuổi, từ nhỏ tính cách đã trầm ổn, trước nay Đổng Đại Sơn chưa từng thấy anh ta dùng loại ngữ khí này nói chuyện, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Bên kia điện thoại lại là một trận thanh âm ồn ào, thật lâu sau mới an tĩnh lại.

Anh họ sứt đầu mẻ trán nói: “Em ở nhà sao? Dì hai có ở bên cạnh em không? Kêu dì nhận điện thoại đi.”

“Không có, em còn ở Thương Dương.” Đổng Đại Sơn cũng nóng nảy: “Rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong nhà không có việc gì, là nhà máy đã xảy ra chuyện.”

Đổng Đại Sơn ngẩn người, mẹ cậu ta là một dì nội trợ toàn thời gian, xưởng của anh họ làm về đồ nội thất, sao lại tìm mẹ cậu ta hỗ trợ?

“Nhà máy xảy ra chuyện gì?”

Bên kia điện thoại vang lên thanh âm chị dâu gọi dì hai, hình như đã liên hệ được với mẹ cậu ta.

Anh họ thở dài, nói đơn giản cho Đổng Đại Sơn: “Là chuyện muốn tìm bà cốt, định hỏi dì hai xem có biết ai đáng tin cậy hay không.”

Là chuyện thần quái sao?

Đổng Đại Sơn theo bản năng mà nhìn về phía Tư Hoài, Tư Hoài đã gấp vàng thỏi xong, lẩm bẩm nói: “Đại Sơn, Đại Sơn……”

Đổng Đại Sơn dừng một chút: “Em biết một đạo quan.”

“Thật sao?”

Anh họ vô cùng kinh hỉ: “Là đạo quan ở Thương Dương sao?”

Anh ta biết em họ học ở Thương Dương, đạo sĩ bà cốt ở thành phố lớn đáng tin cậy chuyện nghiệp hơn trấn nhỏ của bọn họ.

Đổng Đại Sơn ừ một tiếng: “Hiện tại quan chủ đang ở bên cạnh em, hay là anh trực tiếp nói chuyện với cậu ấy đi?”

Cậu ta mở loa ngoài, đặt điện thoại xuống bàn Tư Hoài.

“Chào đạo trưởng, tôi họ Vương, là anh họ của Đổng Đại Sơn.”

Anh họ Vương chào hỏi xong thì đi thẳng vào vấn đề: “Xưởng chúng tôi làm về đồ nội thất, mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, đơn hàng càng ngày càng nhiều nên tính mở rộng quy mô, mấy ngày hôm trước mới vừa dọn thiết bị vào xưởng mới, kết quả ngày hôm sau thiết bị đã không thể hiểu được mà hỏng rồi.”

“Một đống nguyên vật liệu đều bị ngâm nước hư, nhưng mấy ngày nay căn bản không có mưa, lúc kiểm tra vẫn còn rất tốt, sau đó chỉ để ở trong kho hàng có một đêm .”

Anh họ Vương bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Chuyện của nhà máy còn chưa giải quyết xong, tôi đã cho công nhân nghỉ hai ngày, tôi cũng nghỉ ngơi hai ngày.”

“Kết quả vừa rồi mười mấy con gà nuôi ở sân sau đều đã chết toàn bộ……”

Nhà máy xảy ra chuyện lạ, anh ta còn có thể an ủi chính mình hẳn là do nhà cung cấp có vấn đề, công nhân lại không phát hiện ra, nhưng mười mấy con gà rơi chết ở trước mắt anh ta, anh họ Vương thật sự rất sợ hãi.

“Đạo, đạo trưởng, ngài nói xem có phải là bởi vì phong thuỷ của xưởng có vấn đề không? Hay là bởi vì lúc dời tôi không có làm pháp sự? Chẳng lẽ là không cẩn thận chọc phải cái gì……”

Tư Hoài vốn dĩ chưa từng học quá kiến thức phong thuỷ mà anh họ Vương lại cho nhiều lựa chọn như vậy.

Cậu nghĩ nghĩ: “Đều có khả năng.”

Anh họ Vương đại kinh thất sắc, giọng nói thô ráp càng trở nên sắc bén hơn: “Cái gì? Đều có khả năng sao?!”

Tư Hoài trầm mặc một lát: “…… Này cũng không phải không có khả năng.”

Anh họ Vương vội vàng nói: “Đạo trưởng, ngày mai ngài có rảnh không? Tôi kêu xe tới đón, phiền ngài đến xem, sau đó làm đạo tràng gì đó.”

Tư Hoài nhìn thời gian, ngày mai vừa lúc là cuối tuần.

Lục Tu Chi không cần đi làm.

“Địa chỉ ở đâu?”

“Ở Ngũ Thạch cổ trấn bên cạnh thành phố Thương Dương, rất gần.”

Tư Hoài có chút do dự, cậu không biết Lục Tu Chi có thời gian hay không.

“Tiền thù lao 25 vạn ngài xem có thể không?”

25 vạn? Doanh thu nửa năm!

Tư Hoài nhanh chóng quyết định: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Lục Tu Chi chắc chắn có thời gian, nếu không có thì cậu tự đi một mình.

Nhận một đơn hàng lớn như vậy, Tư Hoài không còn tâm tư trốn ở ký túc xá nữa, cậu trở về nhà họ Lục.

Còn chưa vào cửa cậu đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên quen thuộc trong phòng: “Tu Chi, khoảng thời gian trước đã phiền toái cháu chăm sóc Tư Hoài rồi.”

“Không phiền.”

Tư Hoài đẩy cửa ra, Tư Hoằng Nghiệp cùng Phí Tú Tú ngồi ở trên sô pha uống trà.

Cậu đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Tu Chi: “Sao các người lại tới đây?”

“Mới đi công tác về.”

Tư Hoằng Nghiệp giải thích một câu, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng Lục Tu Chi: “Tu Chi, hay là ngày mai hai nhà chúng ta cùng ăn cơm một bữa đi?”

Bàn tay lột chuối của Tư Hoài dừng lại một chút, lão già này vậy mà vừa trở về đã muốn đoạt người với cậu?

“Sân gôn ở thành nam ——”

Tư Hoài nhét chuối vào trong miệng ông: “Anh ấy không rảnh, ngày mai chúng tôi muốn đi hưởng tuần trăng mật.”

Tư Hoằng Nghiệp:???

Ông khϊếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, trong lúc nhất thời quên mắng về hành vi của Tư Hoài.

Phí Tú Tú kinh ngạc một lát, hỏi: “Cái gì tuần trăng mật?”

Tư Hoài kỳ quái mà liếc mắt nhìn cô một cái: “Tuần trăng mật kết hôn, lão Tư không đưa dì đi sao?”

Tư Hoằng Nghiệp:???

Ông ném chuối xuống, tiếng nói theo bản năng mà cất cao hơn: “Kết hôn? Kết hôn gì?”

“Không phải ông muốn chúng tôi kết hôn sao? Trước đó không lâu chúng tôi đã đi lãnh chứng.”

Tư Hoài hỏi lại: “Ông không biết à?”

Tư Hoằng Nghiệp thiếu chút nữa đã không thở nổi, không ai nói cho ông thì ông biết kiểu gì!

“Con, con……” Tư Hoằng Nghiệp gian nan mà áp xuống cơn tức giận, hỏi: “Chuyện lớn như vậy sai không nói cho ba trước?”

Tư Hoài: “Nói cho ông làm gì?”

“Cũng không phải kết hôn với ông.”

Khóe miệng Tư Hoằng Nghiệp giật giật: “Ba là ba con!”

Tư Hoài a một tiếng: “Lúc ông kết hôn cũng không có nói cho tôi.”

“Huề.”

“Cái gì mà huề với không huề.”

Tư Hoằng Nghiệp gian nan mà ngăn chặn cơn tức giận, lần đầu tiên ông kết hôn Tư Hoài còn chưa sinh ra, lần thứ hai kết hôn Tư Hoài chưa có tìm về được.

Ông cảm thấy chính mình mà còn tiếp tục nói chuyện với Tư Hoài thì chắc chắn sẽ bị tức chết.

Tư Hoằng Nghiệp rót trà uống một hơi, nói với Lục Tu Chi: “Tu Chi, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.”

Tư Hoài lập tức đứng lên: “Tôi cũng đi.”

Cậu không thể để lão Tư bắt cóc Lục Tu Chi đi, 25 vạn đấy!

Lục Tu Chi nhìn cậu một cái, hỏi: “Cậu không chuẩn bị chuyện tuần trăng mật sao?”

Nghe vậy trong nháy mắt Tư Hoài ngoan ngoãn trở lại.

Đây là đồng ý ra ngoài với cậu, từ trước đến nay đại hòa thượng nói được thì làm được.

Thấy Lục Tu Chi nói một câu đã chế trụ được Tư Hoài, Tư Hoằng Nghiệp nhíu nhíu mày.

Sao tên tiểu tử thúi này lại nghe lời như vậy?

Đi vào thư phòng, Tư Hoằng Nghiệp trực tiếp hỏi: “Hai đứa kết hôn……”

Lục Tu Chi: “Khoảng nửa tháng trước.”

Nửa tháng trước Tư Hoằng Nghiệp không có đi công tác, vẫn còn ở Thương Dương.

Đáy lòng ông càng thêm bất mãn, trên mặt miễn cưỡng duy trì thần sắc của trưởng bối: “Tu Chi, Tư Hoài không hiểu chuyện, sao cháu cũng không nói cho chú biết?”

Lục Tu Chi gõ nhẹ xuống mặt bàn, nâng mí mắt lên nói: “Cháu cho rằng Tư Hoài sẽ nói với ngài.”

Ý là không ngờ quan hệ giữa ông với Tư Hoài lại kém như vậy.

Sắc mặt Tư Hoằng Nghiệp thay đổi, thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện lúc còn nhỏ, Tư Hoài vẫn luôn trách chú.”

Lục Tu Chi mím môi, giọng nói lãnh đạm: “Theo như tôi biết thì lúc trước ngài chỉ tìm cậu ấy một năm.”

Chuyện Tư Hoài đi lạc lúc trước đã nháo đến mức dư luận cả Thương Dương đều xôn xao, một năm sau nhà họ Tư lại bỏ hết tất cả thông báo tìm người, thay vào đó thì bạn tri kỉ chính là nhà họ Lục đã tìm Tư Hoài thêm mấy năm.

“Là ngài không thực hiện nghĩa vụ của một người ba trước.”

…………

Sáng sớm hôm sau, Tư Hoài cùng Lục Tu Chi cùng nhau ra cửa.

Lúc đi ngang qua nhà gỗ nhỏ thì cậu dừng bước chân lại, đưa vali cho Lục Tu Chi: “Tôi đi thấp nén hương cho Tổ sư gia.”

Tư Hoài bậc lửa, đơn giản mà kể lại chuyện đã xảy ra gần đây.

Cậu vừa nhấc đầu thì đối mặt với một đôi mắt không có tròng trắng.

Tư Hoài vẫy tay với Tiểu Thanh, kêu nó đến đứng ở bên cạnh mình: “Đúng rồi, đây là quỷ mới tới đạo quan chúng ta, tên là Tiểu Thanh.”

Tiểu Thanh học bộ dáng của cậu bái bái: “Chào Tổ sư gia.”

Tư Hoài tiếp tục nói: “Tổ sư gia, phù hộ con lần này đến Ngũ Trạch cổ trấn thuận thuận lợi lợi.”

“Sau đó phát tài, xây cho ngài một ngôi nhà mới, sự nghiệp của đạo quan chúng ta rực rỡ……”

Tiểu Thanh ngây thơ hỏi: “Phát tài?”

“Đúng vậy.” Tư Hoài thở dài, giải thích nói: “Anh trai quá nghèo, hôm nay muốn cùng anh trai lớn đi bắt quỷ kiếm tiền.”

Tiểu Thanh chớp chớp mắt: “Tôi cũng đi kiếm tiền.”

“Tôi lợi hại.”

Tư Hoài vốn định để nó ở nhà, nhưng sau khi nghĩ đến sức chiến đấu của Tiểu Thanh thì vẫn đồng ý.

Nhìn trên xe nhiều thêm một quỷ bóng đèn, Lục Tu Chi nhíu mi: “Tuần trăng mật?”

Tư Hoài gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Chủ yếu là hưởng tuần trăng mật, thuận tiện đi công tác.”

“Tiểu Thanh vừa lúc có thể làm bảo tiêu cho anh.”

Tiểu Thanh đĩnh đĩnh ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi là lệ quỷ.”

“……”

Lục Tu Chi nghiêng đầu, lẳng lặng mà nhìn sườn mặt Tư Hoài.

“Tư Hoài.”

Tư Hoài chột dạ mà lên tiếng.

“Cậu có thể trực tiếp nói cho tôi, tôi sẽ đồng ý.”

Tư Hoài đã làm tốt chuẩn bị Lục Tu Chi tức giận, không ngờ anh lại nói một câu như vậy, cậu theo bản năng hỏi: “Vì cái gì?”

Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, đèn xanh sáng lên, một đống người xôn xao xuyên qua, mơ hồ có thể nghe được tiếng mọi người nói chuyện.

Không có lệ quỷ, không có tà vật.

Một buổi sáng sớm bình yên bình thường.

Là sinh hoạt mà Lục Tu Chi đã từng cầu mà không được.

Anh rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng cười: “Giữa chồng chồng còn phải khách khí như vậy sao?”

Tư Hoài giật mình, lỗ tai có chút tê rần.

Đại hòa thượng cười rộ lên thật dễ nghe.

Lúc tới Ngũ Trạch cổ trấn thì đã đến giữa trưa, nhà xưởng lại xảy ra chuyện, anh họ Vương đành phải kêu công nhân mang Tư Hoài cùng Lục Tu Chi đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, trễ chút lại đến.

Công nhân đưa một cái thực đơn thật dày: “Cần thứ gì khác thì có thể gọi cho lễ tân.”

Tư Hoài nhận thực đơn, anh họ Vương bao ăn bao ở, cậu một chút cũng không khách khí, gọi hơn phân nửa thực đơn.

Cậu thoáng nhìn khóe miệng sáng lấp lánh của Tiểu Thanh, Tư Hoài hỏi: “Còn có cái gì muốn ăn không?”

Tiểu Thanh thò lại gần nhìn, liếc mắt một cái đã chú ý tới cái giá bốn chữ số bên cạnh tên món ăn.

Nó không rõ ràng về giá trị của tiền cho lắm, nhưng nó nhớ rõ buổi sáng Tư Hoài có nói qua cậu rất nghèo.

Nó lại ăn rất nhiều……

Tiểu Thanh nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy hai cái thẻ trên bàn.

Trên thẻ có in hai hàng chữ:

Wifi miễn phí.

Tài khoản: TP1501; mật mã: 88888

“Thích sao?”

Tay nhỏ Tiểu Thanh vung lên, ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Vô cùng muốn wifi miễn phí.”

“Hai, hai mươi phần đi……”