Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 17

Tiểu quỷ chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nói: “Lợi, lợi hại.”

Hồn phách của nó sạch sẽ, không có dơ bẩn hay có vết thương nào, gương mặt hơi trẻ con, đôi mắt rất lớn, dường như nhìn không thấy tròng trắng mắt, có loại đáng yêu giống như nhân vật trong phim hoạt hình.

Tư Hoài muốn xoa bóp mặt nó, nhưng nhớ đến thể chất của mình nên đầu ngón tay chuyển hướng chọc chọc vào cánh tay Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi nghiêng đầu nhìn cậu.

Tư Hoài chọc chọc cánh tay cứng rắn của anh, mở miệng nói: “Tiểu Thanh là quỷ tốt, không ăn thịt người.”

Mắt phượng của Lục Tu Chi thoáng nhìn, lãnh đạm mà dừng ở khóe miệng tiểu quỷ.

Nước miếng vẫn còn ở đó.

Lục Tu Chi mím môi, tiếng nói lãnh đạm, không mang theo một tia cảm xúc: “Lệ quỷ, vì oán khí do tự sát hoặc là chết thảm mà thành, chấp niệm của oán khí ảnh hưởng đến tư duy của bọn họ, điều khiển hành động của bọn họ.”

Ý là lệ quỷ không có phân chia tốt xấu, bản thân chữ lệ đã đại biểu cho tính chất của bọn họ.

Nghe thấy Lục Tu Chi nói, Tư Hoài ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “Người tự sát cũng biến thành lệ quỷ sao?”

Lục Tu Chi: “Không phải tuyệt đối.”

“Lúc còn sống có chứa oán niệm với thế giới, sau khi tự sát sẽ dễ biến thành lệ quỷ.”

Tư Hoài a một tiếng, dư quang thấy tiểu quỷ đang ngơ ngác nhìn bọn họ.

Cậu vội vàng thổi rắm cầu vồng: “Lục tiên sinh, anh hiểu thật nhiều, bác học đa tài,……”

Lục Tu Chi không nhận rắm vồng thí, nhàn nhạt nói: “Chuyện cậu không biết cũng rất nhiều.”

Tiểu quỷ nhìn bọn họ trong chốc lát sau đó đi về phía trước một bước, lúc này phát hiện có thể tới gần Tư Hoài, nó lại xê dịch tới bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: “Nghe, nghe không hiểu.”

Tư Hoài ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nó: “Có phải tiểu Thanh vẫn luôn rất đói bụng hay không?”

Tiểu quỷ gật gật đầu.

Tư Hoài tiếp tục nói: “Đó là bởi vì Tiểu Thanh sinh bệnh.”

“Trị hết bệnh sẽ không đói bụng nữa.”

Bước chân Lục Tu Chi dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tư Hoài đang ngồi xổm trên mặt đất.

Tóc mái trên trán cậu rũ xuống, hai mắt cong thành hình trăng non, trên mặt không có biểu tình biếng nhác như bình thường, mà lại có nhiều thêm một tia ôn nhu cùng một chút ý cười, giống như ánh mặt trời nhỏ không còn lười biếng, chiếu sáng khuôn mặt tiểu quỷ.

Lục Tu Chi híp mắt, đột nhiên có chút tò mò về Đạo Thiên Quan.

Rõ ràng thoạt nhìn như Tư Hoài chưa từng được dạy qua những kiến thức cơ bản, nhưng lại giống như đã từng học, làm cậu không giống người thường.

Tư Hoài không có chú ý tới Lục Tu Chi thất thần, cậu nói với tiểu quỷ: “Anh trai không biết chữa bệnh, nhưng anh trai lớn này không giống.”

“Anh ấy rất lợi hại.”

Tiểu quỷ mê mang mà ngẩng đầu, năng lực nói chuyện đã mất trong thời gian dài dần trở lại: “Anh trai lớn, cũng, cũng là lệ quỷ sao?”

Lục Tu Chi: “……”

Tư Hoài nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm cẩn mà nói: “Hiện tại anh trai lớn là người.”

Sau này thì không biết.

Lục Tu Chi: “……”

Tư Hoài nháy mắt với tiểu quỷ: “Anh trai lớn lợi hại như vậy, nói không chừng có thể trị bệnh cho mày.”

“Mau cầu xin anh trai lớn đi.”

Tiểu quỷ chậm rì rì phản ứng lại, duỗi tay giữ chặt ống quần Lục Tu Chi, ngọt ngào nói một câu: “Cầu xin anh trai lớn.”

Tư Hoài ngẩng đầu, thấy Lục Tu Chi không dao động thì hạ giọng nói với tiểu quỷ: “Khóc, mau khóc."

Lục Tu Chi nghe thấy rất rõ ràng: “……”

Tư Hoài ngẩng đầu, nghiêm trang nói với anh: “A di đà phật, ngã phật từ bi.”

Mười phút sau, tiểu quỷ đi theo hai người lên xe.

Tư Hoài hỏi: “Lục tiên sinh, tình huống giống như Tiểu Thanh, làm sao để oán khí biến mất?”

Lục Tu Chi: “Nguyên nhân chết.”

Tư Hoài quay đầu hỏi tiểu quỷ: “Mày còn nhớ rõ mình biến thành quỷ như thế nào không?”

Tiểu quỷ ngoan ngoãn lắc đầu.

Tư Hoài lại hỏi: “Vậy mày nhớ rõ tên thật của mình là gì không?”

“Không nhớ rõ.”

“Trước kia ở nơi nào?”

“Không nhớ rõ.”

Hỏi ba câu đã hết ba câu tiểu quỷ không biết, Tư Hoài mắt trông mong mà nhìn về phía Lục Tu Chi: “Còn biện pháp khác không?”

Lục Tu Chi: “Mỗi ngày một lần vãng sinh chú, chờ tự tiêu tán.”

Tư Hoài suy tư gì đó rồi gật gật đầu, nói với Tiểu Thanh: “Mau cảm ơn anh trai lớn đã cho mày ở nhờ đi.”

Tiểu Thanh ngoan ngoãn kêu: “Cảm ơn anh trai lớn."

Lục Tu Chi: “……”

Trở lại nhà họ Lục, trước khi bước vào cửa, quản gia Trần vội vàng cầm cây lau nhà chạy tới, sau khi thấy tiểu quỷ bên cạnh Lục Tu Chi hoàn hảo không hao tổn gì thì ngẩn người.

Lục Tu Chi trầm mặc một lát, nói với ông ta: “Dẫn nó đến hậu viện ở đi.”

Hậu viện của biệt thự có căn phòng nhỏ, là để cho nhóm công nhận người giúp việc ở, hiện tại nhà họ Lục chỉ có một mình quản gia Trần, quản gia Trần ở phòng bảo mẫu của nhà chính, phòng nhỏ ở hậu viện để đó không dùng.

Quản gia Trần đưa Tiểu Thanh rời đi, đến trước phòng nhỏ.

Lục Tu Chi ngước mắt nhìn Tư Hoài: “Nó không thể vào nhà chính.”

Tư Hoài gật gật đầu, phòng ở là của nhà họ Lục, Lục Tu Chi làm chủ, đồng ý để Tiểu Thanh ở lại là đã rất tốt rồi.

“Dù sao phòng ở hậu viện cũng không tồi, trước kia có một khoảng thời gian tôi ở nhờ tầng hầm nhà người khác.”

Lục Tu Chi nhíu nhíu mày: “Khi nào?”

Tư Hoài hàm hồ nói: “Khi còn nhỏ, nhớ không rõ.”

Lục Tu Chi nhấp môi: “Nhà chính có trận pháp, lệ quỷ không thể vào.”

Ngay từ đầu cậu đã nhìn ra nơi này có trận pháp, chỉ là không rõ là trận pháp gì.

“Trận pháp gì?”

Lục Tu Chi không có gạt cậu: “Thất sát khóa hồn trận.”

Tư Hoài không hiểu trận pháp, chỉ cảm thấy tên này nghe rất lợi hại.

Nhớ lại cảnh chiến đấu với nữ quỷ áo đỏ đêm nay, Tư Hoài lâm vào trầm tư.

Cậu cũng muốn có chiêu thức huyễn khốc một chút để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

…………

Mấy ngày sau, Tư Hoài dậy sớm cùng nhau ra cửa với Lục Tu Chi như trước, sau khi đến trường thì lại trốn ở phòng ký túc xá.

Cậu ở ký túc xa không có nhàn rỗi, mà là chuẩn bị tiền lương cho Diêu Tiền.

Tư Hoài mua một xấp giấy vàng, xếp thỏi vàng giấy theo video trên mạng.

Năng lực của Tư Hoài rất mạnh, không lâu sau đã có một bàn tràn đầy thỏi vàng giấy.

Cậu vội vàng kêu Diêu Tiền tới, hỏi hắn loại thỏi vàng giấy này có thể dùng hay không.

Diêu Tiền ghé vào cửa sổ ban công, đôi mắt nhìn thẳng: “Đương nhiên có thể!”

Thỏi vàng giấy chiếm quá nhiều không gian, Tư Hoài đơn giản thiêu toàn bộ cho Diêu Tiền trả lương, cậu hỏi một chút về tình huống kinh tế của đạo quan : “Hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền?”

Diêu Tiền lập tức nói: “Tính luôn đơn hàng của mấy ngày hôm trước thì hiện tại vốn lưu động có tổng cộng 10 vạn 8465 tệ, trước mắt tiền lời của cửa hàng taobao khoảng 4000 tệ, nếu tiếp tục như vậy thì tiền lời cuối năm nay có thể lên khoảng 50 vạn.”

Tư Hoài kinh ngạc, 50 vạn?!

Phất lên nhanh như vậy sao?

Tư Hoài vội vàng hỏi: “Gần Thương Dương có chỗ nào tương đối tiện nghi không?”

“Thích hợp để phát triển đạo quan?”

Diêu Tiền: “Thương Dương là một đô thị quốc tế lớn, trước mắt giá nhà ở vùng ngoại thành cũng phải mười vạn một mét vuông, tính tổng diện tích của đạo quan cùng vật liệu trang hoàng, sau đó là phí bảo trì, phí điện nước……”

Hắn lải nhải tính toán chi tiết, lời ít ý nhiều nói với Tư Hoài: “Chiếu theo doanh thu trước mắt, hai mươi năm sau hẳn là có thể xây được một đạo quan nhỏ ở Thương Dương.”

Trước mắt Tư Hoài tối sầm, hai mươi năm?

Diêu Tiền tiếp tục nói: “Không phải ở chỗ ngài có một cái thẻ sao? Nếu dùng ——”

“Không được.” Tư Hoài lắc đầu: “Đó là tiền của Tư Hoằng Nghiệp.”

Diêu Tiền không biết Tư Hoằng Nghiệp là ai, nhưng có tiền không kiếm thì chính là vương bát đản, hắn nghĩ nghĩ sau đó thử nói: “Tiền sẽ mất giá nếu cứ để yên, không bằng dùng này số tiền này gửi tiết kiệm đi, tài chính kiếm được ở sổ tiết kiệm sẽ chia cho vị Tư tiên sinh kia một phần?” Biện pháp tốt như thế dĩ nhiên Tư Hoài đồng ý.

“Vậy ngài chia cho Tư tiên sinh kia mấy phần?”

Tư Hoài: “Cái gì mấy phần, cứ dựa theo lãi suất của ngân hàng mà đưa.”

Lãi suất của ngân hàng rất thấp, tính toán lại thì vị Tư Hoằng Nghiệp tiên sinh kia vẫn phải chịu thiệt.

Diêu Tiền không hiểu quan hệ giữa Tư Hoằng Nghiệp cùng Tư Hoài.

Tư Hoài tính toán tỉ mỉ: “Chờ ông ta chết tôi sẽ đốt thêm nhiều vàng thỏi xuống cho ông ta.”

Diêu Tiền: “……”

Đây là có thù oán đúng không?

Đổng Đại Sơn học xong trở lại ký túc xá thì thấy Tư Hoài chính đang đốt vàng thỏi.

Cậu ta sửng sốt một lát: “Ban ngày ban mặt, hiện tại cũng không phải tết, sao lại đốt vàng thỏi?”

Tư Hoài: “Bởi vì bần cùng.”

Đổng Đại Sơn nghi hoặc: “Gì? Cậu đốt cho ai?”

Tư Hoài rũ đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa của vàng thỏi, phun ra ba chữ: “Cho chính mình.”

Đổng Đại Sơn:???

Tư Hoài sâu kín mà liếc mắt nhìn cậu ta: “Sinh thời không thể phất nhanh, sau khi chết tôi phải có tiền.”

“Nhân lúc hiện tại còn sống, đốt thêm ít tiền dưỡng lão.”

Đổng Đại Sơn trầm mặc, cậu ta vậy mà cảm thấy có chút đạo lý.

Đúng là một quỷ tài.

Thật lâu sau cậu ta nới hỏi: “Tôi thấy gần đây việc làm ăn của cửa hàng trên taobao khá tốt mà?”

Tư Hoài lại thở dài một hơi: “Vốn dĩ tôi cũng cho rằng là như vậy……”

Giấy vàng mua về còn dư lại một ít, Tư Hoài khó có được hào phóng, đưa cho Đổng Đại Sơn: “Cậu cũng có thể chuẩn bị.”

“Muốn xem video gấp vàng thỏi không, tôi mở cho cậu xem.”

Đổng Đại Sơn trải qua giãy giụa một phen, sau đó buông giấy vàng xuống nói với Tư Hoài: “Hay là tôi hỏi anh họ tôi một chút giúp cậu.”

Tư Hoài ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Anh họ cậu là ai? Thần Tài sao?”

Đổng Đại Sơn: “…… anh họ tôi cũng mở cửa hàng taobao, hình như hoạt động rất tốt, một năm ít nhiều gì cũng kiếm được mấy ngàn vạn.”

Mấy ngàn vạn?

Tư Hoài kinh ngạc một lát, sau đó lập tức cầm lấy giấy vàng còn lại gấp vàng thỏi: “Vậy cậu hỏi giúp tôi một chút đi, tôi đốt vàng thỏi cho cậu.”

Đổng Đại Sơn: “……”

Cậu ta gọi điện thoại cho anh họ: “Anh, hiện tại anh có rảnh không?”

Bên kia điện thoại vang lên một trận tiếng gà bay chó sủa, qua một hồi lâu anh họ cậu ta mới kinh hoảng thất thố mà nói: “Tiểu Sơn, xảy, xảy ra chuyện lớn rồi!”