Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 16

Tiểu quỷ nhìn chằm chằm cậu một lát, nghiêng nghiêng đầu: “Cùng, cùng nhau ăn?”

Tư Hoài: “…… Người cũng không ăn người.”

Tiểu quỷ ngơ ngác nhìn cậu: “Tại, tại sao?”

“Người, người có thể ăn tất cả mà.”

Tư Hoài dừng một chút, nói với nó: “Ăn người là phạm pháp.”

“Vậy đừng ăn, sẽ bị bắt lại.”

Tư Hoài nghĩ nghĩ, đe dọa nói: “Sẽ đói bụng.”

Hai từ phạm pháp cùng đói bụng tiểu quỷ nghe hiểu, nó liên tục lắc đầu: “Không, không ăn.”

Không ngờ nó lại nghe lời như vậy, Tư Hoài tiếp tục nói: “Cũng đừng tùy tiện lấy đồ của người khác, đó cũng là phạm pháp.”

Tiểu quỷ trợn to đôi mắt không có tròng, giống như nghe thấy sét đánh giữa trời quang.

Nó cúi đầu nhìn sàn nhà rỗng tuếch, lau nước miếng.

Hẳn là nên chừa chút để ngày mai ăn……

Thấy nó uể oải rũ đầu, Tư Hoài hỏi: “Còn đói không?”

Tiểu quỷ gật gật đầu.

Tư Hoài ngẫm lại, không biết nữ quỷ áo đỏ kia đã không tắm mấy trăm năm, không buồn nôn là tốt rồi.

Cậu cầm lấy mâm trái cây trên bàn trà đưa qua: “Ăn cái này.”

Tiểu quỷ cầm mâm đựng trái cây.

Động tĩnh ở phòng ngủ trên lầu càng ngày càng vang, thanh âm ly nước vỡ vụn hỗn loạn.

Tư Hoài nhìn lên, sau đó quay đầu nói với tiểu quỷ : “Đi chơi đi, anh trai còn có việc phải làm.”

Tiểu quỷ ngoan ngoãn gật đầu.

Tư Hoài lên lầu, trong phòng ngủ là một mảnh hỗn độn.

Ly nước, đèn bàn, sách vở, tất cả đồ vật đều rơi đầy dưới mặt đất, Dương Kiến Đức cùng Uyển Uyển giữ chặt thầy Trần, Phương đạo trưởng ngồi ở dưới mặt đất chỗ ban công thở hổn hển, trên mặt có nhiều thêm mấy vết bầm, hẳn là bị thầy Trần đánh.

Thấy Tư Hoài trở lại không có chuyện gì, Phương đạo trưởng ách thanh hỏi: “Nữ quỷ kia chạy rồi sao?”

Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Đã chết.”

Phương đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Thầy Trần ở bên cạnh nghe thấy thì cả người chấn động, cứng đờ nhìn về phía Tư Hoài: “Cậu, cậu nói cái gì?”

Tư Hoài cho rằng ông ta nghe không rõ, hắng giọng, đề cao âm lượng: “Cô ta đã chết.”

“Là cái loại hồn phi phách tán đấy.”

Thầy Trần trừng lớn mắt, một lát sau hai hàng nước mắt chảy xuống, ông ta ôm lấy bình nhiều ống trên giường gào khóc: “San San! Sao em lại đi như vậy……”

“Là anh có lỗi với em! Không có bảo vệ tốt , anh là phế vật……”

Thầy Trần than thở khóc lóc, khóc đến thở hổn hển.

Uyển Uyển vừa sinh ra mẹ đã qua đời, cô chỉ thấy qua ảnh chụp của mẹ, diện mạo khác với nữ quỷ áo đỏ như trời với đất, nhưng thấy dáng vẻ này của ba, trong lòng nhịn không được dâng lên một tia hoài nghi.

Cô vội vàng hỏi: “Đạo, đạo trưởng, này, đây là có chuyện gì? Nữ quỷ kia không phải là mẹ tôi thật chứ?”

Phương đạo trưởng lắc lắc đầu, chạm đến miệng vết thương trên mặt, ông ta tê một tiếng: “Không có khả năng.”

Ông ta cẩn thận đánh giá thầy Trần, nhíu mày nói: “Theo lý thuyết thì nữ quỷ đã hồn phi phách tán, ảo thuật cũng nên biến mất.”

Phương đạo trưởng gian nan mà đứng dậy từ trên mặt đất, đứng ở chỗ cách thầy Trần vài bước niệm tịnh tâm thần chú.

Niệm xong nhưng thầy Trần vẫn không có chút biến hóa nào.

Phương đạo trưởng nhíu mày: “Này không nên như vậy chứ.”

“Ngài ấy sớm chiều ở chung với nữ quỷ kia, không phải là……”

Có cảm tình? Thật sự xem nữ quỷ kia là vợ chứ?

Sắc mặt Uyển Uyển thay đổi, hô thẳng tên thật của ba mình: “Trần Phúc Hồng!”

“Ba thanh tỉnh một chút, cô ta không phải người! Cô ta là quỷ!”

“Cô ta muốn mạng của ba!”

“Quỷ thì làm sao?” Trần Phúc Hồng dùng sức đập mạnh xuống giường, cả giận nói, “Đọc sách nhiều năm như vậy là học kỳ thị giống loài sao!”

“Lão Trần, nữ quỷ kia thật sự không phải San San, cô ta chỉ hóa thành dáng vẻ của San San để lấy mạng ông.” Dương Kiến Đức vội vàng giúp đỡ khuyên nhủ.

Trần Phúc Hồng: “Kia chẳng phải là San San sao!”

Tư Hoài đứng ở một bên nhìn xem, đầu óc thầy Trần có vấn đề, vẫn cứ thích ngụy biện.

Phương đạo trưởng nhịn không được, thấp giọng hỏi Tư Hoài: “Tư đạo trưởng, đạo quan của cậu có biện pháp xử lý loại chuyện này không?”

Tư Hoài không dám bảo đảm nói: “Tôi thử xem.”

“Trần tiểu thư, phiền chị đi nấu nồi nước sôi.”

“Được.” Lúc này Uyển Uyển không còn sức hỏi nữa, vô cùng lo lắng xuống lâu nấu nước.

Cô vừa đi Tư Hoài đã đóng cửa phòng ngủ lại, đầu tiên làm tư tưởng cho Dương Kiến Đức trước: “Thầy Dương.”

“Mèo đen mèo trắng, chỉ cần biết bắt chuột thì đều là mèo tốt.”

Dương Kiến Đức mờ mịt gật đầu.

Tư Hoài xách ấm nước ở trên tủ đầu giường lên tạt vào mặt của Trần Phúc Hồng.

Vốn dĩ Trần Phúc Hồng bởi vì âm khí nhập thể nên sợ lạnh, một gáo nước này làm ông ta lạnh rùng mình, hàm răng run lên, ánh mắt vẩn đυ.c trở nên trong trẻo thêm hai phần.

Thấy công kích vật lý hữu dụng, Tư Hoài mở cửa sổ ra, gió lạnh tiến vào.

Trần phúc hồng đánh hai cái hắt xì, đầu óc thoáng thanh tỉnh hơn một chút.

Tư Hoài ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu như bạn bè nói chuyện phiếm với ông ta.

“San San đã đi bao nhiêu năm rồi?”

Trần Phúc Hồng lau mặt, khô khốc mà nói: “Hơn hai mươi năm.”

“Cô ấy là người tốt đúng không?”

“Đương nhiên, em ấy……”

Tư Hoài lười nghe ông ta thao thao bất tuyệt, ngắt lời nói: “Đã chết hơn hai mươi năm còn là người tốt, vậy thì nên sớm chuyển thế đầu thai rồi.”

“Hiện tại người ta đã quên ngài sạch sẽ, khoái hoạt vui sướиɠ mà yêu đương cùng bạn trai nhỏ mười mấy hai mươi tuổi.”

Trần Phúc Hồng trầm mặc.

Tư Hoài tiếp tục nói: “Tôi thấy ngài tạm thời còn chưa muốn chết, vậy thì không bằng trang điểm lại bản thân cho tốt, làm lão thụ nở hoa, tìm một mùa xuân thứ hai.”

“Sau khi mẹ tôi chết, chồng bà ấy đã tìm cho mình một người vợ kém hơn hai mươi tuổi, người vợ tuổi trẻ xinh đẹp.”

Tư Hoài móc di động ra, mở camera trước, nhắm ngay mặt Trần Phúc Hồng: “Ngài nhìn xem bộ dáng của mình đi.”

Trần Phúc Hồng hiện tại hốc hác, sắc mặt tái nhợt, độ phân giải của điện thoại Tư Hoài không tốt còn bị nứt màn hình, hình ảnh được quay lại lọt vào tầm mắt ông ta càng thấy thêm sợ hãi.

“Nào có dáng vẻ của bạn trai nhỏ?”

Trần Phúc Hồng: “……”

Đau lòng.

Tư Hoài vỗ vỗ bờ vai của ông ta: “Nếu ngài thật sự muốn yêu đương với quỷ thì có thể lặng lẽ qua đời, sau đó làm mọi người kinh diễm.”

“Nhưng lúc tồn tại còn không tìm thấy đối tượng, khi chết hẳn là sẽ càng tìm không thấy.”

Trần Phúc Hồng: “……”

Tư Hoài còn muốn nói gì nữa nhưng di động lại rung lên, là tin nhắn wechat của Lục Tu Chi.

Cậu đưa điện thoại tới trước mặt Trần Phúc Hồng, khoe nói: “Thấy sao? Đây là đối tượng của tôi.”

“Vẫn đang sống sờ sờ, thấy được sờ được, còn có thể cho gửi tin nhắn cho tôi.”

Khóe miệng Trần Phúc Hồng giật giật.

“Tư đạo trưởng, nước tới nước tới.” Uyển Uyển vội vã chạy vào.

Tư Hoài a một tiếng: “Đút thầy Trần uống miếng nước để ấm áp thân thể rồi đưa đi tắm rửa.”

“Đơn giản như vậy?”

Uyển Uyển sửng sốt, nhìn thấy tinh thần ba mình hình như đã ổn định hơn thì thở phào một hơi, vội vàng làm theo.

Tư Hoài ngồi ở một bên, cúi đầu trả lời lại Lục Tu Chi.

LU: 【 Cậu đang ở đâu? 】

Hôm nay nấu cơm chưa: 【 vừa mới bắt quỷ xong, đợi chút sẽ trở về. 】

LU: 【 Tôi kêu tài xế tới đón. 】

Tư Hoài không có khách khí, trực tiếp gửi định vị.

Uống nước xong, Dương Kiến Đức đỡ Trần Phúc Hồng vào phòng tắm rửa mặt.

Uyển Uyển đi đến bên cạnh Tư Hoài nói lời cảm tạ rồi hỏi: “Tư đạo trưởng, xin hỏi địa chỉ Đạo Thiên Quan ở chỗ nào? Hai ngày nữa tôi muốn tới đó thắp nén hương.”

“Trước mắt đạo quan đang tu sửa, Trần tiểu thư có thể xem cửa hàng trên taobao của chúng tôi.”

Phương đạo trưởng kinh ngạc: “Các cậu còn có cửa hàng taobao?”

“Đây là đại quan ẩn thế sao?”

Tư Hoài không biết ông ta lấy tin tức Đạo Thiên Quan là đại quan ẩn thế ở chỗ nào, nhưng đối phương đã nói như vậy thì cậu đành thuận theo: “Đại quan ẩn giấu ở trong thành phố.”

Phương đạo trưởng cũng im lặng mà để ý tới cửa hàng.

Fans cửa hàng +2.

Tư Hoài thở dài ở trong lòng, xem ra phải nhanh chóng tìm biện pháp mở một cửa hàng thật.

Uyển Uyển nhấn mở cửa hàng trên taobao, trực tiếp đặt mấy chục lá bùa bình an cùng dịch vụ dâng hương.

Trong cặp sách của Tư Hoài còn có không ít bùa bình an, cậu trực tiếp đưa cho Uyển Uyển, thuận tiện nhắc nhở: “Trần tiểu thư, kiến nghị chị đưa thầy Trần đến khoa thần kinh kiểm tra một chút.”

Uyển Uyển ngây ngẩn cả người: “A?”

Tư Hoài sờ sờ cái mũi, hỏi: “Có phải bình thường thầy Trần chỉ ở một mình hay không? Không yêu cũng không giao lưu với ai, mất ngủ, ăn uống dần dần ít đi?”

Uyển Uyển gật gật đầu: “Đúng đúng, đó không phải bởi vì nữ quỷ kia sao?”

“Một phần thôi.”

Tư Hoài dừng một chút: “Bệnh trạng của thầy Trần có thể là do vấn đề tâm lý, có chút giống với một vị trưởng bối của tôi.”

“A…… được, cảm ơn Tư đạo trưởng, tôi đã biết.”

Vẫn còn âm khí với bình linh hồn chưa có xử lý, vì để lấy lại mặt mũi cho Bạch Vân Quan, Phương đạo trưởng chủ động xin ra trận, ở lại làm pháp sự.

Tư Hoài trao đổi phương thức liên hệ với ông ta, sau đó cầm bao lì xì thật dày rời khỏi nhà họ Trần.

Ở cửa tiểu khu, một chiếc xe màu đen dần dần giảm tốc độ.

Lúc dẫm phanh lại thì có một đạo âm phong đánh úp tới, bóng trắng bên đường đột nhiên chạy tới trươc đầu xe, đυ.ng thẳng vào kính chắn gió.

Bóng trắng ghé lên cửa sổ xe, tham lam mà nhìn Lục Tu Chi ở ghế lái, sau đó chậm rãi chui vào xe.

Lục Tu Chi khẽ nhíu mày, anh giơ tay bóp chặt cổ bóng trắng, Phật châu trên cổ tay dâng lên một tia độ ấm, giây tiếp theo cả người bóng trắng đã bị bóp nát hóa thành hư vô.

Lục Tu Chi nhấp môi, lấy một tờ khăn ướt tinh tế mà chà lau đầu ngón tay.

Không bao lâu sau lại có một cổ âm khí mạnh hơn bay lại đây.

Lục Tu Chi nghiêng đầu, nhìn tiểu quỷ quần áo tả tơi đứng ở bên cạnh xe.

Tiểu quỷ nhìn chằm chằm vào anh, dưới ánh đèn, khóe miệng nó lập loè một tia sáng.

Lục Tu Chi mở cửa xe đi đến trước mặt tiểu quỷ, chậm rãi giơ tay lên, độ ấm của Phật châu đột nhiên trở nên mạnh hơn.

“Lục tiên sinh?”

Thanh âm trong trẻo từ sau vang lên, đầu ngón tay Lục Tu Chi dừng lại.

Tư Hoài vui tươi hớn hở chạy tới, lúc đến gần mới nhìn thấy tiểu quỷ đứng bên cạnh Lục Tu Chi.

Ánh mắt cậu sáng lên: “Tiểu Thanh, mới đây mà mày lại đói bụng rồi sao?”

Tiểu quỷ sửng sốt một lát, ý thức được Tiểu Thanh là đang kêu mình.

Nó lau lau nước miếng: “Đói, đói.”

Tư Hoài cong lưng, cười hì hì hỏi: “Vậy mày có muốn trở về ăn ngon với anh trai không?”

Lục Tu Chi híp mắt, ánh mắt dừng ở khóe môi nhếch lên của Tư Hoài, thấp giọng nhắc nhở: “Nó là ác quỷ.”

Tiểu quỷ mờ mịt mà ngẩng đầu, chậm rì rì nói: “Rất, rất đói bụng.”

Tư Hoài phụ họa nói: “Đúng, là quỷ đói.”

Lục Tu Chi: “……”

“Là lệ quỷ.”

Tiểu quỷ càng mờ mịt, nhìn về phía Tư Hoài: “Lệ, lệ quỷ là cái gì?”

“Chính là quỷ rất lợi hại.”