Phương đạo trưởng che ngực lại, chậm rãi đi đến mép giường kiểm tra tình huống của thầy Trần một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “May mắn tới kịp, ngài ấy không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Thấy Uyển Uyển cùng Dương Kiến Đức còn thất thần, ông ta hô ra tiếng: “Trần tiểu thư, phiền cô đi xuống lầu lầy đồ của tôi cùng hai ly nước lên.”
“Được được,.” Uyển Uyển lấy lại tinh thần, vội vàng chạy xuống lấu.
Tư Hoài nhìn thời gian, hiện tại mới 10 giờ, chưa tới giờ Tý.
Cậu có chút thất vọng, xem ra không phải Ngũ Kỳ quỷ.
Tư Hoài than nhẹ một hơi, cẩn thận đánh giá căn phòng ngủ này.
Bởi vì vừa rồi chiến đấu nên khắp nơi đều lưu lại âm khí nhàn nhạt của quỷ anh, Tư Hoài nhìn một hồi lâu mới nhìn ra âm khí ở gần giường không quá thích hợp, nó khác với âm khí trên người quỷ anh.
Cậu đi đến mép giường, tiếp tục tìm kiếm ngọn nguồn của âm khí.
Không lâu sau Uyển Uyển đã xách theo ấm nước cùng ly nước lên, đeo theo cái túi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Phương đạo trưởng lấy một lá bùa ra thấp giọng niệm chú, sau đó ném lá bùa vào ly nước, trong nháy mắt lá bùa đã tiêu tán ở trong nước.
“Trần tiểu thư, phiền cô đút cho ngài ấy uống, sau đó đưa đến bệnh viện kiểm tra thân thể là ổn rồi.”
Uyển Uyển liên tục gật đầu, đưa cái ly đến bên môi thầy Trần, thật cẩn thận mà đổ vào trong.
Đút được nửa ly nước bùa, ông ấy lại phun ra nửa ly nước bùa.
Ngay cả một giọt cũng không có uống xuống.
Uyển Uyển xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Hoài cùng Phương đạo trưởng: “Đạo trưởng này……”
Phương đạo trưởng nhăn mày, lại lấy một lá bùa ra dán lên trán thầy Trần: “Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình. Trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Cấp tốc nghe lệnh.”
Tư Hoài không biết chú này, tò mò hỏi một câu: “Phương đạo trưởng, đây là cái gì?”
Phương đạo trưởng giải thích: “Đây là tịnh tâm thần chú.”
“Trần tiên sinh bị lệ quỷ xâm hại, thân thể theo bản năng kháng cự bùa chú.”
Tư Hoài gật gật đầu, học tập Phương đạo trưởng mấy ngôn ngữ trong nghề.
Uyển Uyển tiếp tục đút thử nước bùa nhưng bị phun ra.
Phương đạo trưởng nhăn mày lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Hoài.
Giọng điệu ông ta không còn ngạo mạn giống lúc đầu mà thấp giọng hỏi: “Không biết Tư đạo trưởng có cao kiến gì không?”
Tư Hoài cúi đầu, nhìn âm khí đen nhánh trên cổ thầy Trần.
Bởi vì tịnh tâm thần chú của Phương đạo trưởng nên màu sắc của âm khí đã mờ đi, nhưng nó vẫn bóp chặt yết hầu thầy Trần , ngăn cản ông ấy nuốt xuống.
Uyển Uyển gấp đến mức sắp khóc: “Tư đạo trưởng, ngài có biện pháp gì không?”
Tư Hoài nghĩ trong chốc lát cũng nghĩ không ra chú ngữ nào giống với Phương đạo trưởng.
Cậu suy tư, mơ hồ không rõ mà niệm câu: “Đạo Thiên thiên tôn cấp tốc nghe lệnh, úm ma ni bát nê hồng.”
Sau đó duỗi tay phủi phủi âm khí trên cổ thầy Trần hai cái.
Âm khí nháy mắt tiêu tán, có thể thấy được bằng mắt thường hô hấp của thầy Trần vững vàng hơn, sắc mặt xanh tím dần dần bình thường.
Uyển Uyển vội vàng đút nước bùa, lúc này đã có thể đút vào.
Nghe thấy chú ngữ kia Phương đạo trưởng kinh hô ra tiếng: “Tư đạo trưởng, Đạo Thiên thiên tôn là?”
Tư Hoài: “Là tổ sư gia của Đạo Thiên Quan chúng tôi.”
“Chú thuật vừa rồi?”
Tư Hoài mặt không đổi sắc mà nói lung tung: “Đạo Thiên dương cương chú.”
“Dùng dương khí xua tan âm khí trên người thầy Trần.”
Phương đạo trưởng sợ ngây người, ông ta chưa từng nghe tên chú thuật này bao giờ
Chẳng lẽ Đạo Thiên Quan là đại quan ẩn thế nào đó? Lại có chú thuật hiếm lạ như vậy.
Thấy người đã không có việc gì, Tư Hoài tiếp tục tìm ngọn nguồn của âm khí.
Tìm từ tủ đầu giường, dưới giường, tìm khắp nơi cũng không có.
Phương đạo trưởng nhỏ giọng hỏi: “Tư đạo trưởng, cậu đang tìm cái gì vậy?”
Tư Hoài: “Có âm khí.”
Phương đạo trưởng không có hoài nghi, nói: “Tôi làm pháp sự.”
Tư Hoài nghi hoặc hỏi: “Ngài nhìn không thấy sao?”
Phương đạo trưởng trầm mặc, nếu ông ta thấy được còn dùng đến pháp sự sao?
Không phải đạo sĩ nào cũng có mắt Âm Dương, không phải mắt Âm Dương của đạo sĩ nào cũng có thể thấy âm khí.
Mắt Âm Dương đối với đạo sĩ mà nói là vũ khí tu hành sắc bén, chỉ có rất ít nhân tài mới có được, phần lớn đạo sĩ thậm chí còn cần phải mượn dùng ngoại vật mới có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Mắt Âm Dương cũng có khác biệt, có thể nhìn thấy hồn phách, thấy rõ vạn vật thế gian……
Thiên phú càng cao nhìn thấy càng tinh tế.
Đối với Tư Hoài mà nói, những làn âm khí trong phòng vô cùng thu hút sự chú ý, đối với Phương đạo trưởng mà nói, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được âm khí tồn tại.
Phương đạo trưởng không nói lời nào, Tư Hoài không có tiếp tục truy vấn.
Cậu đi vòng quanh giường hai vòng sau đó dừng lại, cúi đầu thì nhìn thấy tắm chăn bông dày ở trên giường.
Vẫn chưa có kiểm tra giường.
Tư Hoài xốc chăn lên, chỉ thấy trong tay thầy Trần có một cái bình ngọc.
Cao khoảng chừng mười mấy centimet, trên thân bình có gắn đầy dây băng trang trí, xung quanh miệng bình có năm hình tròn đứng thẳng, tạo hình kỳ lạ.
Vẻ mặt Uyển Uyển kinh ngạc: “Sao lại có bình nhiều ống ở trên giường như vậy?”
Tư Hoài sửng sốt: “Bình nhiều ống? Đây là cùng loại với bình linh hồn sao?”
Từ nhỏ Uyển Uyển đã bị ảnh hưởng từ thầy Trần, có nghiên cứu qua đồ cổ, cô giải thích: “Là một loại với bình linh hồn, còn gọi là bình kho thóc.”
“Cái này được ba mang từ quê lên một tháng trước, vẫn cứ yêu thích không buông tay, không ngờ vậy mà còn ngủ cùng nhau……”
Nói xong sắc mặt Uyển Uyển thay đổi, ý thức được bắt đầu từ một tháng trước ba đã trở nên không thích hợp.
“Tư đạo trưởng, chẳng lẽ là……”
Tư Hoài gật gật đầu: “Khoảng thời gian trước em họ tôi cũng bởi vì bình linh hồn này mà xảy chút chuyện.”
Cậu đi qua đang muốn cầm lấy Bình nhiều ống.
Lúc lòng bàn tay cách bình nhiều ống mấy centimet thì bóng đèn phòng ngủ kêu lên hai tiếng, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Một trận âm phong thổi từ ngoài cửa sổ vào, dính nhớp âm lãnh cùng với giọng nức nở của một người phụ nữ: “Con trai của tôi……”
Uyển Uyển giật mình, cả người phát run, theo bản năng đi tới gần Tư Hoài: “Tư, Tư đạo trưởng.”
Tư Hoài cho rằng cô tò mò nên giải thích: “Cô ta đang hỏi con trai mình.”
“Hẳn là mẹ của quỷ anh vừa rồi tìm tới.”
Tư Hoài nhìn sang, tiếp tục giảng giải: "Hiện tại cô ta đã bay vào ban công.”
Uyển Uyển: “……”
“Con trai tôi, con trai tôi……”
Thanh âm càng thêm rõ ràng, giây tiếp theo ánh đèn đột nhiên sáng lên, trên ban công xuất hiện một nữ quỷ áo đỏ tóc dài bay bay.
Hai mắt màu đỏ tươi đảo đến từng một góc của qua phòng, không có cảm nhận được hơi thở của quỷ anh, biểu tình cô ta trở nên dữ tợn: “Con trai của tôi!!”
Nữ quỷ áo đỏ lạnh giọng thét chói tai, lộ ra hàm răng bén nhọn bên trong miệng, vô cùng dọa người.
Đáy lòng Phương đạo trưởng căng thẳng, cầm lấy kiếm gỗ đào tiến lên, nhắc nhở nói: “Chú ý, đạo hạnh của nữ quỷ này rất sâu!”
Dương Kiến Đức còn chưa bình tĩnh lại từ chuyện của quỷ anh thì lại tới một quỷ mẹ nữa, ông ta đứng ở mép giường ngây người như phỗng.
Hai chân Uyển Uyển nhũn ra, không đi được mà ngã ngồi xuống mặt đất.
“Thái Ất Huyền môn kiếm, thức thứ ba, hận phúc tới muộn!”
Phương đạo trưởng dùng kiếm đâm vào mặt của nữ quỷ tóc dài.
Nữ quỷ áo đỏ không có né tránh, há miệng trực tiếp nuốt luôn kiếm gỗ đào.
Nội tâm Phương đạo trưởng kinh hãi, vậy mà thức thứ ba không làm đả thương nữ quỷ này được.
Nữ quỷ áp đỏ âm trâm nói: “Đạo sĩ lỗ mũi trâu này, vậy mà dám hại con trai tôi!”
Phương đạo trưởng móc tất cả bùa chú trong người ra ném qua, xoay người quát: “Đi trước!”
“Muốn chạy?”
Nữ quỷ áo đỏ cười lạnh một tiếng: “Để mạng lại đây.”
Vừa dứt lời đã nghe mấy tiếng phanh phanh phanh, tất cả cửa đều bị đóng lại.
Tư Hoài có chút kinh ngạc, khó trách Đòi Tiền thích làm quỷ, kỹ thuật cách không đóng cửa này đúng là pháp khí của người lười.
Phương đạo trưởng mới vừa chạy được hai bước đã bị nữ quỷ áo đỏ cuốn lấy hai chân bằng tóc dài, cuốn tới chỗ ban công.
Toàn thân trên dưới ông ta đều bị tóc dài quấn lấy, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ lên, gian nan mà hô: “Tư đạo trưởng!” Động tác của nữ quỷ áo đỏ dừng lại, đầu trực tiếp xoay 180°, lạnh lùng mà nhìn mấy người khác: “Còn có đạo sĩ”
“Tất cả các người đều chạy không thoát được!”
Uyển Uyển run rẩy kéo ống quần Tư Hoài, lời nói cũng không rõ: “Tư, Tư……”
Tư Hoài nhớ tới nơi này còn có mấy người thường, vội vàng lấy bùa bình an ra ném lên trên người bọn họ, tiếp theo nhắm về phía ban công.
Cậu trực tiếp kéo tóc của nữ quỷ áo đỏ, mùi hương tanh hôi quen thuộc ập đến trước mặt.
Tư Hoài chịu không nổi, dù cậu có lười đến mấy cũng biết gội đầu tắm rửa, con quỷ này là như thế nào!
Cậu nổi giận mắng: “Các người thành quỷ đều không vệ sinh như vậy sao!”
Cậu dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo đứt tóc của nữ quỷ áo đỏ.
“A a a a a!” Nữ quỷ áo đỏ kêu thê lương thảm thiết.
Không có tóc dài quấn quanh, Phương đạo trưởng bị ném xuống mặt đất, mắt đầy vết xước, mơ mơ hồ hồ mà nghe thấy Tư Hoài hô khí thế một câu: “Quyền thứ nhất!”
“Công kích bình thường!”
Ông ta gian nan mà đi qua nhìn xem, chỉ thấy Tư Hoài dùng một quyền nện lên trên vai nữ quỷ áo đỏ, giây tiếp theo cánh tay trái của nữ quỷ đã tiêu tán vào hư không.
Cổ họng Phương đạo trưởng nảy lên một cổ tanh ngọt, phun ra một búng máu.
Sắc mặt nữ quỷ áo đỏ đau đến nhăn nhó, không ngờ đối phương chỉ công kích bình thường mà lại làm tay cô ta biến mất.
Hồn phách đau đớn cùng tinh thần đau đớn khi mất đi con trai, hai đả kích đến cùng lúc, cô ta nhằm về phía Tư Hoài, đầu óc chỉ còn lại một ý niệm: “Tao muốn gϊếŧ mày!!”
Dương Kiến Đức ở bên cạnh lấy lại tinh thần, vội vàng cầm cặp sách trên mặt đất ném về phía Tư Hoài: “Pháp khí!”
Tư Hoài tiếp được cặp sách, xách quai đeo cặp vung lên đánh vào hai chân nữ quỷ: “Ăn một cái cặp sách của tôi đi!”
Đầu gối dưới chân biến mất trong nháy mắt.
Phương đạo trưởng khϊếp sợ nhìn cặp sắp có vẻ bình thường kia: “Đây là pháp khí gì?”
Tư Hoài thuận miệng nói: "Lực lượng tri thức.”
Ý thức được chính mình không phải đối thủ của Tư Hoài, cô ta lạnh giọng hô: “Trần Phúc Hồng!”
Tư Hoài đang nghi hoặc Trần Phúc Hồng là ai thì nghe thấy Uyển Uyển hô một tiếng ba.
Cậu quay đầu lại nhìn, thân thể thầy Trần ở trên giường đột nhiên run lên, mở to mắt, ngồi dậy thẳng tắp.
Ông ta nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ trên ban công cùng đạo sĩ thì đẩy Uyển Uyển ra, cả giận nói: “Các người đang làm cái gì?!”
Tư Hoài sửng sốt, không ngờ chân tay thầy Trần cứng đờ mà nói chuyện còn nhanh nhẹn như vậy, không hề nói lắp dù chỉ một chút
Thầy Trần té ngã xuống giường, che ở trước mặt nữ quỷ áo đỏ, tê tâm liệt phế mà nói: “Uyển Uyển, em ấy là mẹ con!”
Uyển Uyển khó có thể tin trừng lớn hai mắt: “Mẹ con đã chết rồi!”
Thầy Trần: “Này không phải đã biến thành quỷ rồi sao!”
Tư Hoài: “……”
Cậu liếc mắt nhìn hai tròng mắt màu đỏ tươi, miệng đầy răng nanh của nữ quỷ áo đỏ, nhịn không được nói ra tiếng: “Thầy Trần, khẩu vị của thầy thật nặng.”
Phương đạo trưởng lau máu bên miệng, hấp hối mà nói: “Trần tiên sinh, nữ quỷ ít nhiều gì cũng đã có đạo hạnh mấy trăm năm, sao có thể là vợ đã mất……”
Thầy Trần quay đầu, thấy đạo bào trên người Phương đạo trưởng thì tiến lên ngăn lại, bóp chặt yết hầu ông ta: “Mày, mày là tội phạm phá hoại gia đình người khác Muốn hại tao cùng vợ ly tán……”
Uyển Uyển thấy thế thì cùng Dương Kiến Đức vội vàng đi qua kéo hai người ra, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại nữ quỷ áo đỏ chỉ còn lại một cánh tay phải, biết đêm nay không có khả năng báo thù cho con trai mình, cô ta cắn chặt răng lao ra ngoài cửa.
Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt
*Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt: Vực sâu của sự thất bại chính là nơi để bạn bắt đầu thành công, chỉ cần có ý chí, đi theo hướng nào cũng là tiến lênLưu đến thanh sơn ở không lo không củi đốt.
“Các người chờ đó!”
Tư Hoài đang nhìn thầy Trần cùng Phương đạo trưởng đánh nhau, bị một câu này làm hoàn hồn, phát hiện nữ quỷ áo đỏ muốn trốn chạy.
Cậu vội vàng đuổi theo, mới vừa chạy đến cửa cầu thang đã nhìn thầy bên cạnh nữ quỷ áo đó có nhiều thêm một tiểu quỷ.
“Sao mày lại ở chỗ này?”
Tiểu quỷ nhìn Tư Hoài một cái, lại nhìn nhìn cái đầu trụi lủi của nữ quỷ áo đỏ, theo bản năng sờ sờ đầu mình.
Thấy động tác của nó, nữ quỷ áo đỏ đoán được trước đó bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được âm khí trên người tiểu quỷ vô cùng lớn, cô ta hỏi: “Cậu cũng có thù oán với tên đạo sĩ này sao?”
Nữ quỷ áo đỏ chậm rãi vươn cánh tay còn lại ra: “Chúng ta có thể bắt tay hợp tác, cùng thắng cùng có lợi.”
Tiểu quỷ cúi đầu, hít hít cái mũi, chậm rãi nắm lấy.
Nữ quỷ áo đỏ nhếch miệng nói: “Như vậy chúng ta ——”
Lời còn chưa dứt thì tiểu quỷ bỗng nhiên há to miệng, cắn một ngụm gặm nửa cái đầu của nữ quỷ áo đỏ.
Nữ quỷ áo đỏ còn chưa có phản ứng kịp thì thân thể đã bị nắm giơ lên cao .
Tiểu quỷ cầm cánh tay của cô ta ăn như ăn đường hồ lô, một ngụm một đoạn thân thể, hai ba miếng đã gặm xong thân thể của nữ quỷ áo đỏ.
Tư Hoài sợ ngây người, ngơ ngác mà nhìn tiểu quỷ.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, tiểu quỷ chậm rì rì quay đầu.
Nó chớp chớp mắt, quơ quơ cánh tay của nữ quỷ áo đỏ lên, phun ra mấy chữ: “Muốn, muốn ăn cùng sao?”
Tư Hoài:???
Tiểu quỷ không hiểu nghi hoặc của cậu, nhịn đau đưa qua: “Anh, anh ăn đi.”
Tư Hoài chậm rì rì mà mở miệng: “...... Tôi là người.”
Tiểu quỷ cái hiểu cái không, đặt cánh tay của nữ quỷ áo đỏ xuống mặt đất, chấp chấp nước miếng:
“Ăn ngon.”
Tư Hoài: “…… Người không ăn quỷ.”
Tiểu quỷ mờ mịt mà nhìn cậu trong chốc lát, sau đó cắn một ngụm nuốt hết cánh tay của nữ quỷ.
Cậu chỉ chỉ đám người thầy Trần ở lầu hai: “Kia, kia, có người.”
Tiểu quỷ chưa từng ăn người.
Nó liếʍ liếʍ môi, khờ dại hỏi: “Ăn ngon không?”
Tư Hoài trầm mặc một lát: “Tôi cũng chưa ăn qua.”