“Ngài nhập diễn thật mau.”
“……”
Định thời gian cùng Dương tiên sinh xong, Tư Hoài ôm đồ chuyển phát nhanh trực tiếp trở về nhà họ Lục.
Tu bổ cảm giác trước, ngủ đến buổi chiều lại bắt đầu làm việc.
Lần trước Ngũ Kỳ quỷ ở nhà Cát Tường chỉ bắt được ba con, lần này Tư Hoài đã có kinh nghiệm.
Cậu mở bút ký của sư huynh ra, tìm các loại bùa chú.
Bùa trấn trạch, bùa trấn thi, bùa trấn quỷ……
Mặc kệ cái đơn hàng lớn kia có phải Ngũ Kỳ quỷ hay không, chỉ cần là quỷ thì chạy không thoát được!
Vẽ bùa chú cũng không khó, Tư Hoài vẽ hai ba nét đã xong bùa trấn quỷ.
Khó chính là hiện tại làm sao cậu có thể xác định bùa dùng được hay không.
Xung quanh không có một con quỷ nào.
Tư Hoài cầm bùa, đi dạo một vòng ở nhà họ Lục.
Không gặp được quỷ, chỉ gặp được Lục Tu Chi trở về.
Nhìn âm khí quanh thân anh, Tư Hoài lâm vào trầm tư.
Đại hòa thượng còn có âm khí nặng hơn cả quỷ, bùa này hẳn là, có lẽ, sẽ hữu dụng đúng không?
Tư Hoài do dự một lát thì đi đến phía sau Lục Tu Chi, làm một bộ anh em tốt, vỗ lưng Lục Tu Chi, thuận thế dán bùa lên: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Lục Tu Chi nâng mí mắt lên: “Vì để thử bùa cho cậu.”
Tư Hoài sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Sao anh biết tôi vẽ bùa mới?”
Lục Tu Chi giơ tay xé lá bùa trên vai xuống.
Anh liếc mắt, đuôi lông mày khẽ nâng: “Bùa trấn quỷ?”
Tư Hoài cướp về, mặt không đổi sắc mà nói: “Anh nhìn lầm rồi, đây là bùa đổi vận.”
“Chúc anh có vận may.”
Lục Tu Chi: “……”
“Bùa chú của Đạo giáo cùng Phật giáo vẫn có chút khác nhau.”
Giải thích một câu, Tư Hoài nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Hôm nay sao anh lại về sớm như vậy?”
Lúc này mới hơn ba giờ, không phải bình thường Lục Tu Chi tan tầm lúc 5 giờ sao, không khác gì giờ cậu tan học.
Lục Tu Chi: “Lát nữa phải đi chùa Bạch Long.”
Tư Hoài chớp chớp mắt: “Vậy khi nào thì trở về?”
Lục Tu Chi: “Không xác định.”
Tư Hoài chậm rì rì gật đầu, xem ra tối nay đại hòa thượng không rảnh.
May mắn đơn hàng lần này là bình linh hồn, đem bình linh hồn đi là được.
Một mình cậu đi cũng không có vấn đề gì.
Hy vọng những con quỷ đó có thể tranh đua một chút……
Tư Hoài một tấc cũng không rời mà đi theo Lục Tu Chi, hiện tại muốn nhiễm thêm âm khí nhiều một chút.
Lục Tu Chi uống nước, cậu cũng uống nước.
Lục Tu Chi lên lầu, cậu cũng lên lầu.
Lục Tu Chi đi vào phòng ngủ, cậu cũng đi theo.
Lục Tu Chi dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn Tư Hoài: “Tôi thay quần áo.”
Tư Hoài gật gật đầu, có chút mờ mịt, này còn phải để cậu cho phép sao?
“Anh thay đi.”
Thấy cậu không có phản ứng, Lục Tu Chi mím môi, cởϊ áσ khoác ra, sau đó chậm rãi cởi bỏ cà vạt, cổ tay áo……
Tư Hoài không có tâm tư xem dáng người Lục Tu Chi, tất cả lực chú ý đều ở trên áo khoác đặt bên cạnh.
Quần áo được Lục Tu Chi mặc cũng bị nhiễm âm khí, còn nặng hơn bình linh hồn kia.
Tư Hoài mắt trông mong mà nhìn áo khoác, tuy kém hơn chủ nhân của nó nhưng tốt xấu gì cũng có thể áp dương khí của cậu một chút.
Nhất thời không biết nên mở miêng như thế nào, Tư Hoài đành phải dán vào Lục Tu Chi.
Đi theo như bóng với hình, chờ đến khi anh lên xe đóng cửa xe lại Tư Hoài mới vội vàng mở miệng, giọng nói bay nhanh: “Lục tiên sinh gần đây thời tiết có chút lạnh, tôi không có áo khoác, có thể mượn một bộ quần áo của anh để mặc không?”
Đáp lại cậu chính là khói ở dưới đuôi xe Maybach.
Tư Hoài bình tĩnh mà lau mặt, không nói lời nào chính là cam chịu.
…………
Mấy giờ sau, Tư Hoài đeo cặp sách căng phồng đi đến trước cửa tiểu khu đã hẹn.
“Tư đạo trưởng?”
Tư Hoài xoay người, thấy một gương mặt nghiêm túc quen thuộc, ngẩn người nói: “Thầy Dương?”
Dương Kiến Đức vừa lòng gật gật đầu: “Tư đạo trưởng ngài thật sự rất chuyên nghiệp.”
Vừa thấy mặt đã nhập diễn.
Tư Hoài: “……”
Thấy thầy Dương không có nhận ra mình, Tư Hoài mở miệng nói: “Thầy Dương, em là sinh viên ngành quản lý hành chính ở đại học Thương Dương.”
Dương Kiến Đức càng vừa lòng, đúng lúc ông ta cũng giảng dạy ở khoa quản lý hành chính, đợi chút nói chuyện về chuyên môn cũng sẽ không lộ.
Thấy Tư Hoài đeo cặp sách, ông ta tò mò hỏi: “Trong túi là……”
Tư Hoài: “Pháp khí.”
Dương Kiến Đức gật gật đầu, đưa Tư Hoài vào trong: “Tôi gọi ngài là Tiểu Tư đi.”
“Chúng ta đi vào trước.”
Mới vừa ấn chuông cửa, cửa đã mở ra.
Một nữ sinh hơn hai mươi tuổi đi ra, thấy Dương Kiến Đức thì kinh ngạc: “Chú Dương?”
Dương Kiến Đức sửng sốt: “Uyển Uyển, cháu về nhà rồi.”
Nữ sinh tên Uyển Uyển gật gật đầu, không có đưa hai người vào nhà, ngược lại còn hạ giọng nói: “Chú Dương, hiện tại có chút không tiện, ngài tạm thời đừng ở chỗ này được không.”
Dương Kiến Đức nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tính tình thầy Trần ngang bướng, không có nhiều bạn bè lắm, người bạn duy nhất chính là Dương Kiến Đức.
Uyển Uyển cũng có quan hệ rất tốt với Dương Kiến Đức, không có xem ông ta như người ngoài, giải thích nói: “Chú Dương chú cũng biết mà, bệnh tình của ba càng ngày càng nghiêm trọng, bệnh viện lại không kiểm tra ra gì, bạn cháu có giới thiệu cho cháu một vị đạo trưởng của Bạch Vân Quan……”
“Hiện tại ba ngủ rồi, đạo trưởng đang làm pháp sự.”
Dương Kiến Đức dừng một chút, nhìn Tư Hoài, có chút xấu hổ: “Thật ra vị này chính là quan chủ của Đạo Thiên Quan.”
“Hôm nay chú đến là vì chuyện này.”
Uyển Uyển kinh ngạc, một phần là kinh ngạc vì chú Dương cũng tin chuyện huyền học, một phần là kinh ngạc về tuổi của Tư Hoài.
“Quan chủ?”
Trẻ tuổi như vậy?
Tư Hoài gật gật đầu, tự giới thiệu: “Quan chủ đời thứ hai của Đạo Thiên Quan, Tư Hoài.”
Uyển Uyển trầm mặc, cô đã làm không ít công đức cho đạo quan chùa miếu.
Ba chữ Đạo Thiên Quan này chưa từng nghe thấy, còn là đời thứ hai……
Nghe không quá đáng tin cậy.
Nhưng đây là chú Dương mời đến, hơn nữa tới cũng tới rồi……
“Không bằng mời Tư đạo trưởng cùng làm pháp sự được không?”
Tư Hoài gật đầu đáp ứng, cậu còn rất vui vẻ.
Cậu cùng vị kia không đến cùng một nơi nhưng mục tiêu lại giống nhau.
Này tiết kiệm sức lực và thời gian không ít mà còn kiếm được tiền.
Ba người vào nhà, trong phòng khách được bài trí một cái bàn thờ ở giữa, đạo sĩ mặc áo bào màu xám tro đứng ở trước bàn thờ châm nến.
Thoáng nhìn Tư Hoài cùng Dương Kiến Đức, ông ta nhíu mày hỏi: “Bọn họ là”
Uyển Uyển vội vàng giới thiệu: “Vị này chính là chú tôi, vị này chính là Tư đạo trưởng của Đạo Thiên Quan.”
“Thật xin lỗi Phương đạo trưởng, trước đó chúng tôi không có thương lượng thời gian, này……”
Phương đạo trưởng nhíu nhíu mày: “Không sao, không vướng bận là được.”
Nói xong ông ta lấy một thanh kiếm gỗ đào ra, nhắm hai mắt niệm chú múa may.
Tư Hoài ngồi xuống sô pha, mới lạ mà quan sát.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đạo sĩ đứng đắn bắt quỷ.
Phương đạo trưởng múa may kiếm gỗ đào, hình như đã niệm xong chú ngữ, móc một lá bùa ra ném lên không trung, tiếp theo dùng kiếm gỗ đào hướng lên trên, lá bùa đột nhiên tự bốc cháy, ngọn lửa chỉ về phía tây của lầu hai.
Uyển Uyển bị hành động này làm sửng sốt, thấp giọng dò hỏi: “Đạo trưởng, phát hiện cái gì sao?”
Phương đạo trưởng mở to mắt, biểu tình nghiêm túc: “Thật sự có tà vật.”
"Phía tây lầu hai là phòng gì?”
Sắc mặt Uyển Uyển tái nhợt: “Đó là phòng ngủ của ba ba.”
Phương đạo trưởng nhíu mày: “Lên lầu.”
“Tà vật sớm chiều ở chung với ngài ấy sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”
Uyển Uyển vốn dĩ tính gạt ba ba, nghe thấy những lời này của đạo trưởng thì vội vàng đưa người lên lầu, gõ cửa phòng ngủ.
“Ba, ba ba?”
Hô một hồi lâu nhưng bên trong không có một chút động tĩnh.
Uyển Uyển vội vàng mở cửa, thấy một màn trong phòng ngủ thì sợ tới mức thét chói tai.
Một hắc ảnh bao trùm ở trên mặt thầy Trần, nó giống như đang hô hấp, lúc lên lúc xuống, trong vài giây ngắn ngủn hình dáng của hắc ảnh càng thêm rõ ràng hơn, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của trẻ con.
Sắc mặt thầy Trần càng ngày càng kém, nằm thẳng tắp ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Phương đạo trưởng nhanh chóng tiến lên, giơ kiếm gỗ đào hướng về phía quỷ anh.
Thân hình quỷ anh nhỏ, tốc độ nhanh hơn Phương đạo trưởng gấp mấy lần, nhanh chóng hoạt động ở trong không trung, giống như đang chơi đùa Phương đạo trưởng, sau khi bay tới phía sau ông ta thì lại đột nhiên lẻn đến trước mặt, tiếng cười khặc khặc khặc quanh quẩn ở trong phòng.
Tuy Dương Kiến Đức cùng Uyển Uyển đã làm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy trường hợp thật sự thần quái này thì vẫn sợ tới mức đứng ngốc ở tại chỗ.
Mũi chân của Phương đạo trưởng vừa chuyển, kiếm gỗ đào vẽ ra một tản ảnh ở trong không trung, khí thế hoàn toàn khác với lúc trước: “Thái Ất Huyền môn kiếm!”
“Ăn một chiêu Thanh Long Xuất Hải của tôi đi.”
Quỷ anh nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị kiếm khí xước qua, thân thể rõ ràng đã dần dần trong suốt.
Thấy thế Phương đạo trưởng thừa thắng xông lên, chém kiếm gỗ đào từ trên xuống: “Thức thứ hai, ré mây nhìn thấy mặt trời!”
Quỷ anh né không kịp, trúng phải một kiếm.
Tư Hoài xem đến sửng sốt.
Nhìn giống như võ hiệp trong phim điện ảnh, vậy mà còn có chiêu thức này.
Phương đạo trưởng đang muốn dùng một kiếm chém quỷ, đột nhiên quỷ anh trốn đến một góc của trần nhà, thê lương kêu thảm thiết, tiêng kêu bén nhọn âm lãnh làm chấn động đến ngực ông ta, kiếm gỗ đào rơi xuống mặt đất.
Quỷ anh nhân cơ hội lao xuống dưới, cho đến khi tới trước mặt Phương đạo trưởng.
Phương đạo trưởng lắc mình né tránh, không có pháp khí, ông ta vội vàng giương giọng hô: “Tư đạo trưởng!”
Tư Hoài còn đang ở trạng thái xem phim, nhìn quỷ anh trong phòng, nhắc nhở nói: “Phương đạo trưởng, ngài còn chưa có bắt được.”
Phương đạo trưởng suýt chút nữa nôn ra một búng máu: “Trợ giúp tôi một tay!”
Tư Hoài a một tiếng, đi vào phòng ngủ.
Cậu vừa bước một chân vào quỷ anh đã nhận ra nguy hiểm, thân hình dừng lại, không công kích Phương đạo trưởng nữa mà lại quay đầu bỏ chạy.
Sao Tư Hoài có thể để nó trốn đi, cất bước tiến lên.
Đầu óc của cậu hiện tại đều là chiêu thức hoa hòe lòe loẹt vừa rồi của Phương đạo trưởng, không thể để Tổ sư gia mất mặt được.
Cậu vọt tới phía sau quỷ anh đồng thời móc bùa trấn quỷ ra ném tới: “Ăn một lá bùa trấn quỷ của Đạo Thiên Quan tôi đi!”
Dương khí mãnh liệt cùng với bùa trấn quỷ rơi xuống người quỷ anh, quỷ anh còn chưa kịp kêu thì thân thể đã hóa thành một làn khói tiêu tán ở trong không khí.
Hồn phi phách tán.
Phương đạo trưởng trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu đây là bùa trấn quỷ sao?”
Hiệu dụng của bùa trấn quỷ chủ yếu ở chỗ “Trấn”, trấn áp hồn phách tà vật.
Thái Ất Huyền môn kiếm của ông ta còn chưa đánh chết quỷ anh được? Mà lại bị một lá bùa trấn quỷ trấn đến hồn phi phách tán?
Tư Hoài do dự gật gật đầu: “Có thể tiểu quỷ này không chịu được trấn áp.”
Phương đạo trưởng trố mắt thật lâu, lẩm bẩm nói: “Đạo Thiên Quan, bùa trấn quỷ lại có uy lực cường đại như thế……”
Lần đầu tiên được đồng nghiệp khen, Tư Hoài vội vàng khen lại: “Kiếm thuật của đạo quan ngài cũng rất đẹp, dễ nghe.”
Phương đạo trưởng: “……”
Ngực ông ta càng đau hơn.
Gϊếŧ người từ tâm!