Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 13

Đưa Tư Hoài đến cửa văn phòng giáo viên phụ đạo, Đổng Đại Sơn dừng bước chân nói: “Tôi đi đến phòng học chiếm vị trí trước, đợi chút nữa cậu trực tiếp tới phòng học là được.”

“Ở dưới lầu, đừng quên.”

“Cảm ơn.”

Tư Hoài vẫy vẫy tay, đi vào văn phòng.

Giáo viên phụ đạo vừa mới mở máy tính ra thì thấy Tư Hoài tới, chỉ chỉ vào cái ghế ở bên cạnh: “Ngồi đi.”

Tư Hoài đáp lại.

Giáo viên phụ đạo có ấn tượng với Tư Hoài rất sâu, thành tích thi đại học vô cùng tốt, dư dả để vào mấy trường đại học đứng đầu, không biết tại sao lại đến đại học Thương Dương, mà còn chọn ngành quản lý hành chính không hề có cảm giác tồn tại ở đại học Thương Dương.

“Tư Hoài, tôi biết em rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, nhưng đại học cùng cao trung sơ trung không giống nhau. Thành tích không phải thứ quyết định tất cả, năng lực xã giao, tổ chức mới quan trọng……”

“Em nhìn xem số tín chỉ cùng công suất học của em đi, học kỳ này vừa mới bắt đầu không lâu, em phải nắm chặt một chút.”

“Học tập sinh hoạt có cái gì khó khăn đều có thể nói với thầy.”

Tư Hoài a một tiếng, lấy một quyển sổ màu dó từ trong cặp sách ra: “Đúng rồi, em đã kết hôn.”

“Đã xảy ra chút chuyện nên tương đối đột ngột.”

Nhìn giấy kết hôn trên bàn giấy, hiện tại giáo viên phụ đạo cũng cảm thấy rất đột ngột.

Tư Hoài hỏi: “Có phải có thể chấm tín chỉ không thầy?”

Giáo viên phụ đạo lấy lại tinh thần, gật gật đầu, đóng dấu vào một tờ đơn cho cậu, dặn dò nói: “Điền xong thì đưa đến Phòng Giáo Vụ…… trước đó em không có xin nghỉ, tự mình đi hỏi bài của mấy giáo viên chuyên ngành đi.”

Tư Hoài mượn bút, ngồi ở một bên điền vào.

Giáo viên phụ đạo nhận điện thoại sau đó rời khỏi văn phòng, thời gian còn sớm, các giáo viên khác còn chưa có tới, chỉ còn lại một mình Tư Hoài.

Tư Hoài điền được một nửa thì phía trước thổi tới một trận âm khí.

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy trần nhà đối diện văn phòng có một quỷ ảnh lảo đảo lắc lư.

Tư Hoài buông bút, hô: “Diêu Tiền.”

Diêu Tiền hoảng sợ, theo tiếng xoay người, lúc này mới thấy Tư Hoài.

“Tư đại sư!”

Hắn đi về phía trước hai bước, nhiệt độ quanh mình tăng lên, bỏng cháy đau đớn ập vào trước mặt.

Diêu Tiền vội vàng lui ra sau, không biết làm sao mà nhìn Tư Hoài.

Tư Hoài quét mắt nhìn văn phòng đối diện thì thấy không có người, mở miệng nói: “Anh ở chỗ đó là được rồi.”

Diêu Tiền gật gật đầu, không đợi cậu mở miệng hỏi, hắn lập tức giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở chỗ này: “Hôm nay là ngày giỗ của tôi, tôi muốn đến nhìn xem thầy Dương.”

“Hình như văn phòng của thầy Dương đã đổi, tôi còn đang tìm.”

“Tư đại sư cậu yên tâm, tôi xem một cái liền đi! Sẽ không quấy rầy đến người sống.”

Tư Hoài nga a tiếng: “Ngày giỗ vui vẻ.”

Diêu Tiền nhếch miệng cười cười: “Cùng vui cùng vui.”

Tư Hoài hỏi hắn: “Đòi Tiền, anh là môn sinh đắc ý của thầy Dương, hẳn là rất hiểu quản lý tài sản, cổ phiếu gì đó đúng không?”

Diêu Tiền ăn ngay nói thật: “Hiểu hiểu, nhưng thiên phú của tôi không có cao như thầy……”

Tư Hoài suy tư một lát, nghiêm túc hỏi hắn: “Anh có thể dạy tôi không?”

Lúc Diêu Tiền còn sống đã từng làm trợ giảng, nhưng hắn không phải dạy mấy cái này mà là về phương diện khác, hiện tại hắn còn không thể tới gần Tư Hoài thì dạy như thế nào……

Hắn suy nghĩ một lát, thử hỏi: “Hay là tôi trực tiếp giúp ngài quản lý tài sản được không?”

Tư Hoài có chút do dự.

Diêu Tiền vội vàng bảo đảm: “Tôi thề tôi sẽ không làm chuyện khác ——”

“Không phải nguyên nhân này.”

Tư Hoài đánh gãy, khó có thể mở miệng nói: “Anh giúp tôi làm việc thì sẽ phải đưa tiền lương……”

Trong khoảng thời gian này cậu kiếm lời từ bùa rất ít, hơn nữa chỉ có tổng cộng hai đơn hàng lớn, một đơn là nhận vật thật, một đơn không thu tiền.

Cậu làm gì có tiền mà thuê nhân viên.

Ai……

“Tôi không cần tiền!”

Diêu Tiền vỗ vỗ ngực, ngạo kiều nói: “Tôi là quỷ, tôi không cần ăn không cần uống, càng không cần nhân dân tệ!”

“Nếu ngài ngại thì chỉ cần đốt cho tôi một ít vật gì đó là được.”

Tư Hoài bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, tiền quỷ dùng khác với tiền con người dùng

Cho dù ở dương gian được xem là người nghèo thì ở âm phủ cũng coi như là kẻ có tiền.

Đột nhiên trở thành người giàu!

“Thành giao!”

“Bắt đầu từ hôm nay anh chính là kế toán của Đạo Thiên Quan chúng tôi!”

“Đòi Tiền, anh có di động không?”

“Không có, tôi dùng máy tính công cộng ở thư viện.”

Tư Hoài nhịn không được dựng một ngón tay cái cho hắn, không hổ là Khoa Tràng Quỷ của Đạo Thiên Quan bọn họ.

Tính toán rất tỉ mỉ.

Lối đi nhỏ đến văn phòng vang lên một trận tiếng bước chân.

Hướng Kỳ Tường xuất hiện ở cửa nhìn vào trong, thấy chỉ có một mình Tư Hoài thì nghi hoặc nói: “Anh Tư, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

“Cát Tường.”

Tư Hoài chỉ chỉ văn phòng ở đối diện: “Nói chuyện với Đòi Tiền.”

“Anh ta là quỷ quản lý tài vụ của đạo quan chúng tôi.”

Hướng Kỳ Tường dại ra trong chốc lát, xoay người nhìn nhìn.

Không có gì cả.

Anh ta không có mắt Âm Dương, không nhìn thấy Diêu Tiền.

Diêu Tiền lễ phép tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi tên Diêu Tiền, không phải, hiện tại tên là Đòi Tiền.”

Tư Hoài a một tiếng.

Nhìn không thấy thì dĩ nhiên cũng nghe không được.

Hướng Kỳ Tường quay đầu: “Anh Tư, anh ta nói cái gì?”

Tư Hoài: “Anh ta nói hiện tại anh ta tên Đòi Tiền.”

Hiện tại tên Đòi Tiền?

Nói cách khác vốn dĩ không phải tên là Đòi Tiền?

Nghĩ tới việc anh Tư nhớ không rõ tên người, Hướng Kỳ Tường mở to hai mắt, trừng mắt với không khí ở văn phòng đối diện.

Gia hỏa này, vậy mà trực tiếp sửa tên.

Thật biết vuốt mông ngựa!

Không biết đã dùng thủ đoạn gì lừa gạt anh Tư thuê hắn……

Hướng Kỳ Tường hắng giọng, nghiêm túc nói với Tư Hoài: “Anh Tư! Từ hôm nay trở đi nhũ danh của tôi là Cát Tường!”

Tư Hoài liếc mắt nhìn anh ta, không hiểu người này lại đang nói mê sảng gì.

Không phải tên là Cát Tường sao.

…………

Phòng học

Đổng Đại Sơn chiếm chỗ ngồi hàng sau, Tư Hoài tiến vào không có làm giáo viên chú ý.

Ngược lại Đổng Đại Sơn thấy cuốn sổ đỏ trong tay cậu thì cả kinh hô to: “Má nó.”

Thầy Dương trên bục giảng quay đầu lại: “Vị đồng học kia, em có vấn đề gì sao?”

“Không có không có.”

Đổng Đại Sơn liên tục lắc đầu, chờ thầy Dương di chuyển ánh mắt mới dùng sức mà đập vào bả vai Tư Hoài: “Tiểu tử cậu, vậy mà thật sự kết hôn?”

Tư Hoài ừ một tiếng.

Đổng Đại Sơn tò mò mở ra nhìn nhìn: “Đàn ông sao?”

“Tôi còn tưởng cậu thích nữ sinh.”

Tư Hoài mặt không đổi sắc: “Làm người không cần nông cạn như vậy, không nên câu nệ giới tính.”

Với điều kiện của Lục Tu Chi, đừng nói là đàn ông, quỷ nam cậu cũng có thể.

Đổng Đại Sơn: “……”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lục Tu Chi một lúc, nhịn không được hỏi: “Chụp ảnh kết hôn cũng có thể mang tóc giả sao?”

Tư Hoài: “?”

Đổng Đại Sơn gãi gãi đầu: “không phải cậu nói đối tượng kết hôn của cậu theo Phật giáo à?”

Tư Hoài nghĩ nghĩ: “Chắc là hoàn tục rồi.”

Thuận tiện giải thích thay Lục Tu Chi một câu: “Tóc của anh ấy là thật.”

Đổng Đại Sơn tò mò hỏi: “Hai người kết hôn khi nào?”

“Có phải tôi nên đưa tiền mừng hay không?”

Tư Hoài không hề khách khí, đưa tay qua: “Hiện tại cậu có thể đưa cho tôi.”

Hai người nói chuyện được mấy câu thì Lý Văn Soái ở bàn trước chịu không nổi nữa khó chịu quay đầu lại: “Tôi muốn nghe giảng bài cho tốt.”

Tư Hoài cùng Đổng Đại Sơn liếc nhau, không nói chuyện nữa.

“Tiết này giảng một chút về chương 3, trọng điểm là phân tích hành vi người tiêu thụ……”

Thoáng nhìn cuốn sách kinh tế học của Đổng Đại Sơn, Tư Hoài sửng sốt, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện người trên bục giảng chính là thầy Dương.

Ông ấy ở trong phòng học, hiện tại Đòi Tiền chắc chắn không vào được.

Vì thể xác và tinh thần của nhân viên khỏe mạnh, Tư Hoài quyết đoán xách cặp lên chuẩn bị chuồn ra khỏi phòng học.

Đổng Đại Sơn giữ chặt ba lô của cậu, hạ giọng nói: “Tư Hoài cậu làm gì vậy?”

Tư Hoài đúng lý hợp tình: “Rời đi một chút.”

“Để không gian lại cho người cần nó, còn có quỷ nữa.”

“……”

Chân trước Tư Hoài vừa mới bước đi, Diêu Tiền phía sau đã vào phòng học.

Chuông tan học vang lên, Lý Văn Soái lập tức vọt lên trên bục giảng, giữ chặt thầy Dương: “Thầy, đề này em không hiểu lắm.”

Đề rất đơn giản, thầy Dương khẽ nhíu mày, nhẫn nại mà giảng giải: “Lật sách trang 65 ra……”

“Gần đây cậu có lên diễn đàn không?”

“Không, có dưa sao?”

“Không phải khoảng thời gian trước ở khu 11 bên kia có quỷ nháo sao, sau đó hình như bị quan chủ Đạo Thiên Quan giải quyết.”

“Đạo Thiên Quan?”

“Nghe nói rất lợi hại, chủ tịch hội học sinh cũng đi tìm……”

Thầy Dương nhìn học sinh đang bàn luận thêm nhiều lần.

Biết quan hệ giữa Tư Hoài cùng Đạo Thiên Quan, Lý Văn Soái lập tức nói với thầy Dương: “Thầy, đạo quan này hình như là gạt người, cả ngày làm chuyện mê tín, bán mấy cái bùa gì đó.”

Diêu Tiền đứng chờ ở một bên tức giận đi đến đạp chân cậu ta một cái, vậy mà dám bôi nhọ Tư đại sư!

Thân thể Lý Văn Soái run run, tiếp tục nói: “Thầy, cái này là bài tập em làm lúc tan học ——”

Cậu ta mở sách giáo khoa ra, bài tập ở chương 3 trống rỗng.

Lý Văn Soái buột miệng thốt ra: “Sao có thể!”

“Em vừa mới viết lúc tan học mà!”

Diêu Tiền cười lạnh một tiếng, còn dám gạt người, rõ ràng là viết lúc đi học.

Lý Văn Soái khó có thể tin, cậu ta lật sang hai chương trước.

Cũng trống rỗng.

Sao lại không có!

Cậu ta đại kinh thất sắc, lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là do Tư Hoài kẻ lừa đảo kia làm thủ thuật che mắt!”

Thầy Dương nhíu nhíu mày: “Thầy còn có việc, lần sau làm bài tập xong rồi hỏi lại thầy.”

Nói xong ông ta cầm sách vở với chén trà rời đi.

Trở lại văn phòng, Dương Kiến Đức mở máy tính ra, lên mạng tìm Đạo Thiên Quan.

Không có nội dung trên bách khóa, mấy liên kết đều là nội dung trên diễn đàn.

Ông ta tự hỏi một lát, nhấn mở website hiệp hội Đạo giáo official, tiếp tục tìm Đạo Thiên Quan.

Không có đạo quan đã thành lập nào tên như thế, nhưng lại có một thông báo đang chờ phê duyệt.

Dương Kiến Đức nhìn thông tin, sau khi xác định Đạo Thiên Quan không phải kẻ lừa đảo mới gọi điện thoại qua: “Chào ngài, là quan chủ Đạo Thiên Quan sao?”

“Đúng vậy.”

Tư Hoài dùng một tay ôm chu sa đi chuyển phát nhanh, một tay nhận điện thoại: “Ngài là?”

“Tôi họ Dương, xin hỏi hiện tại ngài tiện nghe điện thoại không? Bạn tôi đã xảy ra một ít chuyện, tôi muốn nhờ ngài tư vấn một chút xem có phải là thuộc về chuyện phi tự nhiên hay không.”

Tư Hoài lên tiếng: “Tôi có rảnh.”

Thanh âm này có chút quen tai, nhưng ông ta không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.

“Là như thế này, một tháng trước thân thể của bạn tôi đột nhiên càng ngày càng kém, mỗi ngày đều gặp phải ác mộng, đi bệnh viện kiểm tra thì không kiểm tra ra có vấn đề gì.”

“Gần đây thân thể càng ngày càng không ổn, giống như đã thay đổi thành người khác, tinh thần cũng không tốt, ông ấy cứ luôn cảm thấy người vợ đã mất nhiều năm vẫn còn trên đời, bệnh viện cũng không kiểm tra ra gì.”

Tư Hoài nhớ lại những gì Lục Tu Chi đã nói qua trước đó, hỏi: “Bạn ngài có đi qua nơi nào? Hoặc là mua thứ gì không?”

“Một tháng trước có về quê, còn mang về mấy thứ đồ cổ.”

Cái cốt truyện này hình như đã từng nghe.

Tư Hoài nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Đồ cổ này có phải đồ của thời Tống hay không? Trong đó có một cái giống như cái bình?”

“Xin chờ một lát, tôi đi xem ảnh chụp rồi xác nhận.”

“Đúng vậy, thật sự có một cái bình.”

Tư Hoài vui vẻ, trước đó cậu đã tra qua, bình thường bình linh hồn sẽ được chôn một đôi.

Trong tay Cát Tường chỉ có một, không ngờ chủ nhân của một cái bình linh hồn khác cũng tìm tới cậu.

Bắt Ngũ Kỳ quỷ, cậu vẫn có kinh nghiệm.

“Đúng là chuyện phi tự nhiên sao, ngài có dịch vụ đến tận nơi giải quyết không?”

“Xin hỏi khi nào ngài rảnh?”

“Tôi lúc nào cũng rảnh.”

Ngũ Kỳ quỷ giờ Tý mới xuất hiện, Tư Hoài nghĩ nghĩ: “Không bằng buổi tối được không?”

“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho ngài.”

Tư Hoài: “Còn có chuyện gì khác không?”

Người bên kia điện thoại trầm mặc một lát, do dự mà nói: “Thật không dám giấu giếm, bạn tôi không tin quỷ thần, hơn nữa ông ấy còn có chút ngoan cố.”

“Có thể phiền ngài ngụy trang một chút được không……”

Tư Hoài đáp: “Đương nhiên có thể, chẳng qua cái này phải thu phí phục vụ.”

“Vậy là tốt rồi, phiền ngài giả dạng làm học sinh của đại học Thương Dương được không?”

Tư Hoài sửng sốt: “Tôi chính là học sinh của đại học Thương Dương.”

“Ngài nhập diễn thật mau.”