Cướp Vợ Nhà Người Ta

Thế Giới 2 - Chương 43

Hàn Quân Dạ dưới tường khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hắn vừa cười, sự lạnh lẽo luôn hiện diện trên người trên chiến trường nơi biên cương lập tức ít đi một chút, nhiều thêm hai phần khí chất chơi đùa với đời của quý tộc chốn kinh thành.

Liễu Thư Ngôn ôm ngực, nhanh chân chạy vào trong cung của mình. Y lặng lẽ chuồn ra đây xem náo nhiệt, rồi vội vàng quay trở về. Nếu không đến thời gian rồi, Tiểu Đào Hồng hầu hạ y thấy y ngủ trưa lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh, nói không chừng sẽ vào trong xem xét.

Tiến cung lâu như vậy, thật ra mỗi ngày cũng không hoàn toàn khó khăn, ăn sung mặc sướиɠ, tôi tớ thành đàn, đặc biệt hơn so với trước đây. Chỉ là mỗi ngày đều cần phải chép kinh bái Phật, hầu hạ Hoàng đế ốm đau trên giường mà thôi. Ngoại trừ cả phòng đầy mùi thuốc có chút khó ngửi kia, cùng với việc lão Thái hậu cứ luôn nhìn chằm chằm vào bụng y thì còn lại Liễu Thư Ngôn cảm thấy vẫn ổn.

Lúc chạng vạng, Liễu Thư Ngôn theo thường lệ đi đến tẩm điện của Hoàng thượng, y đến hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, thay hắn ta lau mình, vẫn luôn canh giữ đến giờ Hợi, nếu người trên long sàng không ra lệnh thì y có thể rời đi.

Hoàng đế phần lớn thời gian vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng so với lúc y mới vừa tiến cung thì tốt hơn một chút, ít nhất là có thể uống được chén thuốc. Liễu Thư Ngôn hầu hạ lão nhân gia nằm xuống, xoay người đi đổi huân hương đã cháy hết trong lư hương.

Thật ra những việc này gọi một tiếng là sẽ có cung nữ tới làm, nhưng Liễu Thư Ngôn cũng không phải được sinh ra ở nhà quan lại, không có nhiều tôn ti quy củ như vậy. Từ nhỏ y đã quen với sự tự tại, chuyện có thể tự tay mình làm, thì y không muốn phải đi làm phiền người khác.

Trùng hợp lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Duệ Vương Hàn Quân Dạ buổi chiều y mới vừa gặp không hề thông truyền, trực tiếp đi vào trong. Lúc này hắn đã thay áo giáp, trên người mặc y sam dày mềm màu xám bạc khiến khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tú.

Hắn đi thẳng đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Hoàng đế đang đau ốm trên long sàng. Liễu Thư Ngôn im lặng đứng ở bên cạnh, Hàn Quân Dạ chậm chạp không lên tiếng, bầu không khí vô cùng kỳ lạ, khiến người ta không đoán ra mục đích Duệ Vương đến đây.

Hàn Quân Dạ và đương kim Hoàng đế là thân huynh đệ cùng cha khác mẹ, là hai Hoàng tử duy nhất của Tiên hoàng. Nhưng tuổi tác hai người cách nhau khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, một người bây giờ tuổi già sức yếu, người còn lại thì vẫn rất khí phách, chỉ có sóng mũi cao thẳng và đôi môi mỏng bạc tình là có ba phần tương tự, khuôn mặt thì lại là một trời một vực.

“Hoàng huynh, ta đã trở về.”

Cuối cùng Duệ Vương cũng mở miệng, trong lời nói thậm chí còn mang theo một chút ý cười. Hắn duỗi tay cầm lấy chiếc khăn trong chậu đồng trên giá bên mép giường, vờ như sắp lau mặt cho Hoàng đế.

Liễu Thư Ngôn vội vàng tiến đến: “Để ta làm đi.”

Y thật sự sợ chiếc khăn này của Duệ Vương buông xuống sẽ che nghẹt chết người. Dù sao thì người đời cũng đều nói, Duệ Vương vội vàng đánh thắng trận về kinh, chính là vì ngôi vị Hoàng đế.

Hàn Quân Dạ cũng không kiên trì, để Liễu Thư Ngôn cầm đi chiếc khăn vải trong tay. Ngay lúc Liễu Thư Ngôn rút tay lại thì hắn lại trở tay nắm chặt lấy bàn tay của đối phương.

“Nước lạnh, đổi chậu nóng đến đây đi.”

Giọng điệu của Hàn Quân Dạ rất lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại treo nụ cười bỡn cợt, khiến Liễu Thư Ngôn cảm thấy có chút bị mạo phạm, đặc biệt là khi đối phương buông tay còn nhẹ nhàng chạm lên trên mu bàn tay của y, đầy cảm giác đùa giỡn.

Chiếc khăn đúng là đã lạnh thấu, lạnh như băng nằm lòng bàn tay, Liễu Thư Ngôn thầm phỉ nhổ một câu trong lòng “Đăng Đồ Tử*”! Căm giận mở cửa định đi gọi người.

*登徒子: Từ lóng ám chỉ một kẻ da^ʍ tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.

Kết quả vừa mở cửa ra, đã thấy nhóm người Thái hậu vội vội vàng vàng đi tới. Lão Thái hậu tuổi tác đã cao, bước nhanh đến, nắm lấy tay thái giám bên cạnh thở dốc nặng nề.

“Duệ Vương, thời gian đã không còn sớm, ngươi nên xuất cung rồi.”

“Thần đệ thương cảm bệnh tình của hoàng huynh, không chờ kịp đến ngày mai, nên mới hầu bệnh muộn như vậy.”

Duệ Vương thảnh thơi thảnh thơi đáp lời, Thái hậu lại suýt nữa cắn gãy răng bạc, Hàn Quân Dạ này đang nói cái gì cơ! Đây là đang trù nhi tử của bà ta không sống được đến ngày mai sao!