Cướp Vợ Nhà Người Ta

Thế Giới 2 - Chương 42

Đoan Hoa năm hai mươi sáu, Duệ Vương Hàn Quân Dạ bình định Thát Đát* phương tây, dẫn hai vạn tinh binh hồi triều. Dòng người trong kinh thành đông đúc, dân chúng đều chen chúc ở hai bên đường muốn được một lần nhìn thấy phong thái của Duệ Vương. Nguyên nhân trừ việc vị Vương gia trẻ tuổi này đánh thắng những kẻ man rợ đã làm loạn nhiều năm ra thì trong lòng bá tánh viêm triều đều hiểu rõ, đây sẽ là đế vương đời tiếp theo của bọn họ.

*鞑靼: Hay còn gọi là Tatar, là tên gọi chung các bộ lạc hỗn hợp Đột Quyết, Mông Cổ và Thanh Tạng sống rải rác ở miền thảo nguyên Bắc - Trung Á trước khi Đế quốc Mông Cổ xuất hiện, họ nói tiếng Tatar.

Bởi vì đương kim Hoàng đế đã tuổi ngoài sáu mươi nhưng lại không có nổi một đứa con nối dõi, bây giờ đang bệnh triền miên trên giường, có lẽ thời gian không còn nhiều nữa.

Liễu Thư Ngôn đứng trên bức tường cung điện cao cao nhìn quân đội của Duệ Vương đi qua cửa cung màu đỏ thẫm. Y vốn là thiếu gia của một gia đình thương nhân vùng sông nước ở Giang Nam, một tháng trước lại bị một tờ chiếu thư mạnh mẽ ép tiến cung, trở thành Hoàng hậu đương triều.

Sau khi vào cung y mới liên kết được hoàn chỉnh ngọn nguồn câu chuyện từ trong những lời đàm tiếu. Đương kim Hoàng đế Hàn Quân Đống kế vị năm ba mươi tuổi, hơn hai mươi năm ngồi trên ngai vàng, nhưng lại không biết vì sao, vẫn luôn không có con nối dõi.

Sau khi Thái hậu lựa chọn trọng thần trong triều đình thì đã thay hắn lập lên Tam cung Lục viện, Nội vụ phủ mỗi năm đều tuyển mỹ nữ mỹ nam cho Hoàng đế nhưng bụng của tất cả phi tần đều không có động tĩnh gì, nên đã nhiều năm trong cung vẫn không có một đứa bé được sinh ra.

Đầu năm Hoàng đế đột nhiên lâm bệnh nặng không dậy nổi, thấy giang sơn đã sắp không có người nối nghiệp, chỉ có thể nhường ngôi cho Duệ Vương. Thái hậu hận đến ngứa răng, tìm một vị Thiên sư ẩn cư lâu năm, ra lệnh mở quẻ tính phương pháp hóa giải vấn đề này.

Thiên sư trầm ngâm hồi lâu, nói rằng hoàng thất thời trẻ cướp đoạt giang sơn gϊếŧ chóc quá nặng, sau lại không tích được thiện duyên, tổn hại đến phúc lành tổ tiên, dòng họ Hàn thị đến cuối cùng sẽ điêu tàn, không có người kế tục.

Thái hậu hoảng sợ, ban Thiên sư trăm lượng hoàng kim cầu giải pháp, nhưng vị Thiên sư kia không một chút dao động, vẫn chỉ lắc đầu. Lão Thái hậu hơn bảy mươi tuổi, đầu tóc hoa râm bật khóc lóc, lôi kéo ống tay áo của Thiên sư khóc lóc kể lể, chỉ suýt quỳ xuống với hắn ta.

Cuối cùng, Thiên sư cho một tờ giấy mực có viết sinh thần bát tự cùng phương vị, nói rằng có mệnh cách của người này mới có thể hóa giải hơi thở thô bạo từ món nợ máu của hoàng thất, vì hoàng thất sinh ra đứa con nối dõi.

Thái hậu không hề chần chừ lập tức phái người đi tìm, mà sinh thần bát tự và phương vị ngang dọc trên tờ giấy mực kia chỉ hướng chính là huynh muội Liễu gia ở vùng sông nước Giang Nam xa xôi.

Liễu Thư Ngôn là nhị thiếu gia, có một muội muội ruột là Liễu Thư Ngọc, hai người được sinh cùng ngày, là một cặp song sinh, đều phù hợp với sinh thần bát tự của vị Hoàng Hậu mà số mệnh đã định.

Liễu lão gia và phu nhân vô cùng khó xử, bọn họ không phải là hạng người ham muốn vinh hoa, thật ra cũng không muốn nhi nữ của mình vào cung để làm Hoàng Hậu gì đó, nhưng Hoàng mệnh khó trái, giới dân thường như bọn họ nào dám không tuân theo.

Ngay lúc cha mẹ đang khó khăn lựa chọn, Liễu Thư Ngôn chủ động đứng ra, nói rằng mình bằng lòng vào cung. Muội muội đã có người trong lòng, y không thể trơ mắt nhìn Thư Ngọc vứt bỏ hạnh phúc vốn có thể có được, đi vào nơi người ăn người như trong cung, để hầu hạ một ông lão sắp chết.

Dù sao thì y cũng không có tình lang, đi đến đâu, chỉ cần có cơm ăn là được.

Ánh mặt trời rực rỡ, áo giáp của các binh lính phản chiếu ra một luồng ánh sáng bạc, giống như mặt hồ sáng lấp lánh ngày hè. Các binh sĩ xếp hàng đứng yên bên ngoài cửa cung, chỉ có người đứng đầu đội ngũ mặc áo giáp màu bạc là Duệ Vương xoay người xuống ngựa. Áo choàng đỏ trên vai hắn theo gió vẽ ra một đường cong sắc bén, người giống như hắn thường mang theo hơi thở lạnh lẽo nơi chiến trường trở về.

Dưới bức tường cung điện Duệ Vương chợt cảm thấy có gì đó, nghiêng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén bắt giữ được Liễu Thư Ngôn đang lén nhìn. Bốn mắt đối nhau, Liễu Thư Ngôn bị đôi mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm đến mức trái tim đập thình thịch, vội vàng trốn vào chỗ nhô lên ở bức tường cung điện.