“Không nhọc Duệ Vương phải lo lắng.”
Thái hậu cảnh giác nhìn chằm chằm cơ thể cường tráng của người thừa kế ngôi vị Hoàng đế này, nghĩ thầm ngày mai ở trên triều đình bà ta phải khiến cho hắn đi đến đất phong xa xôi, vĩnh viễn cũng không thể quay trở về!
Hôm nay Duệ Vương vào cung phục mệnh lĩnh thưởng, Thái hậu theo lễ tiết ban thưởng một ít đồ chơi quý giá, một lần nữa ban Duệ Vương phủ cho hắn. Vốn tưởng rằng hắn sẽ lập tức rời cung, ai mà ngờ hắn vậy mà chạy tới tẩm điện của Hoàng đế.
Thái hậu không ngừng vội vàng chạy đến, bị dọa ra một thân đầy mồ hôi lạnh.
Duệ Vương cũng hoàn toàn không giả vờ khách sáo với bà ta, phất phất ống tay áo, hành lễ cũng không màn đã xoay người rời đi. Thái hậu tức giận đến mức đầu phát đau, được một nhóm cung nhân đỡ về Vĩnh Ninh cung.
Lại chỉ còn một mình Liễu Thư Ngôn, y chậm rãi thu dọn kinh văn đã chép xong, buông màn giường xuống, lặng lẽ rời khỏi phòng, trở về nơi mình ở. Y tuy thân là Hoàng Hậu, nhưng những việc tranh quyền đoạt lợi này thật ra đều không liên quan đến y, ai làm Hoàng đế thì cũng đều không thay đổi được vận mệnh chép kinh niệm Phật, sống một cuộc sống cô độc cả đời của y.
Đầu mùa hạ tươi đẹp nhưng không quá chói chang, Liễu Thư Ngôn thích chơi xích đu ở một góc tường cung điện, nhảy lên theo ván xích đu, dường như có thể cách bầu trời xanh thẳm gần hơn một chút.
Nơi này cũng không phải Ngự Hoa Viên, mà là một viện nhỏ hoang vắng trong Hoàng cung, Liễu Thư Ngôn bỗng nhiên phát hiện ra nơi này, nên thường xuyên trốn khỏi thị nữ, bản thân một mình lén đi đến đây.
Y không thích bất cứ lúc nào có người đi theo, thích dành thời gian cho riêng mình, nhưng hôm nay viện nhỏ lại bất ngờ đón tiếp một người.
“Tiểu nội thị, sao ngươi lại chạy tới nơi này?” Hàn Quân Dạ đang khoanh tay dựa ở hiên cửa nhìn y.
Liễu Thư Ngôn hoảng hốt, khi nhìn thấy rõ người tới thì tức giận nói: “Còn Duệ Vương điện hạ tại sao đến nơi này.”
Đêm qua vội vàng, Duệ Vương lại mới vừa hồi kinh, hiển nhiên đã hiểu lầm thân phận của y, cho rằng y là một quan nội thị trong cung.
Duệ Vương đứng thẳng người, đi về phía này: “Trong cung này có nơi nào mà bổn vương không đi được.”
Giọng điệu của hắn kiêu ngạo, giống như đang nắm vương quyền.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đó.” Hàn Quân Dạ vươn tay kéo xích đu ngừng lại.
“Ta không muốn nói.” Liễu Thư Ngôn nhớ tới trải nghiệm không quá vui vẻ tối hôm qua, không quá muốn phản ứng lại hắn.
Hàn Quân Dạ thấp giọng cười hai tiếng, “Ngươi không nói thì mau xuống khỏi xích đu của ta.”
Liễu Thư Ngôn nhíu mày nhìn hắn, con người này thật đúng là ngang ngược, đầu tiên là nói trong cung có nơi nào mà hắn không đi được, bây giờ thì ngay cả xích đu cũng biến thành của hắn. Đúng là kiêu ngạo! Vô sỉ!
Hàn Quân Dạ giống như đọc ra suy nghĩ trong lòng y, trêu đùa nói: “Ngươi nói cho ta biết tên, hôm nay ta sẽ vào nội vụ phủ yêu cầu ngươi.”
Nhìn thấy dáng vẻ Liễu Thư Ngôn tức giận đến mức nổi lửa, tâm trạng của Hàn Quân Dạ rất tốt, so với hôm nay lâm triều khiến Thái hậu trở tay không kịp còn khiến hắn thoải mái hơn.
Liễu Thư Ngôn tức giận trở về cung thất của mình, liên tục uống ba ly trà lạnh mới kìm nén được ngọn lửa trong lòng. Duệ Vương này đúng là vừa tuỳ tiện lại phóng đãng, uổng cho một khuôn mặt tuấn mỹ vô song.
Y còn chưa hết giận thì phía bên kia cung nữ đã tới báo, nói Thái hậu thưởng cho y một phương thuốc kỳ diệu để hoài thai, một ngày uống ba lần. Còn phái một tiểu thái giám chuyên môn đến nấu thuốc canh y uống xong mới đi hồi báo.
Chuyện này khiến Liễu Thư Ngôn sầu muốn chết, từ nhỏ đến lớn y sợ nhất chính là uống thuốc đắng. Huống hồ lão Hoàng đế kia vẫn nằm triền miên giường bệnh, ngay cả ngồi dậy cũng khó, từ đầu đến cuối chưa từng chạm đến y, cho dù y có uống thêm nhiều thuốc thì cũng là giỏ tre múc nước.
Nhưng Liễu Thư Ngôn không dám nói ra tình hình thực tế, chỉ có thể thuận theo mà làm, nếu bị Thái hậu biết y thực tế căn bản chưa từng hầu hạ Hoàng đế, thì không chừng sẽ nghĩ ra cách nào đó đến thúc đẩy cho gạo nấu thành cơm. Y nhưng không muốn bị một lão nam nhân nhăn dúm giống như chó ghẻ kia đè ở dưới thân.
Vì thế Liễu Thư Ngôn đành phải giữ vẻ mặt đau khổ, bóp mũi ép chính mình uống hết một chén nước thuốc đắng ngắt kia.