Cuộc Hôn Nhân Thứ Hai Của Người Đàn Ông Mang Thai

Chương 17: Qua hết khó khăn sẽ thành hổ giấy

[ Anh cùng Đậu Đậu? Còn trong bụng không tính à? Anh đúng là ba mẹ không có lương tâm mà ]- người câm cố ý viết sai một chữ, thành câu có hai nghĩa. Nếu bình thường như thế này, kiểu gì Tinh Chuy cũng sẽ nói vài câu để chiếm chỗ tốt nhưng hiện tại anh cảm thấy không ổn chút nào, cảm thấy bụng lại lên cơn đau và bắt đầu có dậu hiệu sốt, chỉ có thể dùng một tay che bụng, tay còn lại bắt lấy bả vai người câm: “Mau lên đưa tôi với A Ấu đến bệnh viện...”

Nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, bọn họ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện huyện, thật ra A Ấu không có vấn đề gì nhưng tình hình của Tinh Chuy không mấy là tốt. Bệnh viện đang quá tải thai phụ, điều kiện y tế lại có hạn, đối mặt với tình trạng sinh non thế này thật sự không có biện pháp.

Nhưng cũng may bản thân là bác sĩ, lúc này chỉ có thể nhịn cơn đau xuống, anh cố gắng tỉnh táo để chỉ hủy các y tá ở đây.

“Người câm, nghe này, có lẽ tôi phải làm phẫu thuật.” Bởi vì kỳ sinh lý không ổn định, tuy Tinh Chuy có thể mang thai nhưng lại không có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thông đạo nên không thể đào thải khối huyết, dần tích tụ thành máu bầm trong khoang bụng, đây là nguyên nhân gây ra đau đớn ở bụng. Nhưng mấu chốt là có khả năng không giữ được đứa trẻ: “Nếu như tôi có chuyện gì thì nhờ cậu chăm sóc Đậu Đậu giúp tôi.”

[ Câm miệng, anh tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, tôi sẽ không để anh chết]

Trong tình huống khẩn cấp này, người câm đương nhiên không có nhiều thời gian để viết chữ, Tinh Chuy mơ hồ mà nhìn khẩu hình miệng từ hắn, gương mặt nhợt nhạt cười trừ: “Tôi chỉ nói là nếu như thôi, nếu tôi mà bình an tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh, anh có chịu đợi tôi không? “

Ừ, người câm gật đầu, nước mắt đã đầy quanh hốc mắt, sau đó lại liều mạng lắc đầu, không biết nên biểu đạt như nào.

“Anh muốn đưa tôi vào bệnh viện thành phố phải không?” Tinh Chuy cảm thấy hai người bọn họ hiện tại không cần phải nói ra, vì anh có thể hiểu được lời mà người câm muốn nói với anh. Anh hơi dùng sức nắm lấy tay người câm: “ Không được, không kịp nữa rồi.”

“Bác sĩ, không cần phải gây tê, tôi biết tôi hiện tại như nào, chỉ cần làm theo lời tôi là được...” Ở bệnh viện huyện này, người có thể vào làm phẫu thuật cũng chỉ có hai người, còn đều là những người ít kinh nghiệm, cứu người mẹ thì có thể nhưng cả người mẹ và thai nhi thì điều này rất khó khăn. Cho nên Tinh Chuy nguyện dù có đau đớn thấu xương thì cũng phải chứng kiến quá trình phẫu thuật: “Tôi sẽ ký giấy chịu trách nhiệm, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ gánh vác”

Vào phòng phẫu thuật thì mặt của Tinh Chuy cũng đã đau đến trắng bệch, còn cự tuyệt gây tê, người câm đương nhiên không đồng ý cho việc mạo hiểm như này, nhưng không thể ngăn cản, muốn cùng đi vào nhưng lại sợ anh phân tâm, càng huống hồ bác sĩ cũng không cho phép, chỉ có thể ở ngoài cửa nôn nóng chờ đợi. Không biết bao nhiêu lần muốn gọi tên Tinh Chuy, nói rằng đối với hắn đứa trẻ không quan trọng, quan trọng chính là anh được bình an thế là đủ rồi nhưng chính là do yết hầu vô dụng không thể thốt lên thành lời.

[Chỉ cần anh bình an, chúng ta sẽ còn những đứa trẻ đáng yêu khác, tôi thề!]

Người câm ở bên ngoài chờ đợi một ngày mà cứ ngỡ là đã một năm trôi qua, vì không thể gánh bớt sự đau đớn của Tinh Chuy mà lòng không thể nào yên, cũng vì không thể nào bảo vệ tốt anh mà luôn tự trách, mãi cho đến khi có người kêu hắn làm thủ tục nằm viện thì hắn mới hoàn hồn. Không thể ngã xuống ở đây, hắn còn nhiều chuyện phải làm ở đây, hoảng loạn thì có ích gì chứ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, đứng trước quầy làm thủ tục, nhắn tin cho một số điện thoại [Kêu Trạch Đức mang thiết bị y tế đến trần Tường Kha ngay lập tức cho tôi.] - Sau đó nhắn cho Tiểu Lâm chăm sóc tốt Đậu Đậu, không nhắc đến chuyện đứa trẻ của Tinh Chuy xảy ra chuyện.

Sau đó người câm nhanh chóng quay về trước phòng phẫu thuật nhưng chờ mãi vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có thể nhìn ba chữ đỏ [ PHÒNG PHẪU THUẬT] rồi đi qua đi lại.

“Hiện tại mọi chuyện như thế nào" Chưa chờ được tin bình an của dựng phu thì thấy Tiểu Lâm đã tới, người câm trong lòng thấy không vui, kêu cậu ta trông Đậu Đậu thế quái nào lại đến đây.

[Đứa trẻ đâu] Tiểu Lâm không có khả năng như Tinh Chuy nên chỉ có thể viết chữ.

“Đã nhờ mẹ Hồng Hồng chăm giúp, tôi thấy trong lòng bất an nên lập tức tới đây.” Tiểu Lâm lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, không kịp thở dốc, từ trong túi lấy ra chai nước cùng bánh quy đưa cho người câm: “Mau ăn đi , không thể thiếu người gác đêm, không no bụng thì không có ai thay thế anh đâu.”

[ Cảm ơn] Nhưng người câm không ăn chỉ uống nửa chai nước.

“Tôi đã đóng cửa phòng khám, mấy ngày này Đậu Đậu sẽ ở với tôi nên cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt nó. Đây là 5000 đồng tiền, dùng trước đi nếu không đủ lại nói tôi, tôi sẽ nghĩ cách kiếm thêm tiền” Người câm vốn không thiếu tiền định cự tuyệt nhưng nghĩ lại đây là người thân cận của Tinh Chuy, hiện tại hắn lại không có thân phận rõ ràng thì có tư cách gì quyết định. Lại nói cũng không ổn nếu từ chối, vậy chỉ có thể nhận lấy trước, về sau trả lại.

“Bác sĩ Tinh là người tốt,chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, ông trời có mắt người hiền ắt gặp lành.” Tiểu Lâm tựa vào bên cửa sổ, không để ý đến người câm vẫn đang lầm bầm bên cạnh: “Đời này Tinh Chuy đã có quá nhiều chuyện gian khổ còn không có được bao nhiêu là hạnh phúc, sao có thể xảy ra chuyện ở đây được.”

[Anh nói đúng] - Nhìn tình địch đầy phong độ lãng tử đứng bên cạnh, người câm chỉ hận bản thân không đủ tốt để cạnh tranh công bằng, tuy Tiểu Lâm là một người tốt nhưng không có nghĩa là bản thân phải tác thành cho cậu ta.

Nửa tiếng trôi qua, đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, các nhân viên y tế lần lượt ra ngoài, Tinh Chuy đang lâm vào hôn mê cũng được y tá đẩy ra. Tiểu Lâm nhanh chóng tiến lên bắt lấy bác sĩ tình hình của Tinh Chuy, bác sĩ cũng nói anh đã không sao nữa, đứa nhỏ cũng được cứu, tình hình hiện tại đã ổn định chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể xuất viện.

“Quá tốt rồi, tôi đã nói anh ấy sẽ không có chuyện gì mà” Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Tôi sẽ tìm người chăm sóc Tinh Chuy, anh cũng vất vả rồi.”

[Không cần, tôi đã sắp xếp người rồi] Tiền có thể nhận nhưng cái này thì xin miễn, không thể cho người lạ chạm vào Tinh Chuy, vẫn là bản thân tốt hơn vừa chăm sóc lại biết được tình hình của Tinh Chuy, lại nói Tiểu Lâm sáng mai lại có thể đến. Nói đến đây, Tiểu Lâm đương nhiên hiểu ý, thức thời mà rời đi, chỉ còn mỗi người câm bên giường Tinh Chuy.

Dưới con đau thì con người sẽ sinh ra cơn sốc nên khi vừa được đẩy ra Tinh Chuy đã trút hết ý chí tỉnh táo cuối cùng sau đó liền thả lỏng mà ngất đi.

Không gây tê khi phẫu thuật, chẳng khác nào cực hình không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Thật không dám tưởng tượng Tinh Chuy đã trải qua những gì, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó liền như có ngàn mũi dao đâm vào tim hắn đau đến thấu xương. Giờ phút này, người câm một tấc cũng không rời, hắn ngồi cạnh bên giường bệnh, không dám chợp mắt sợ rằng bản thân sẽ bỏ lỡ điều gì, cho đến hơn nửa đêm, Tinh Chuy mới dần tỉnh lại rêи ɾỉ vì đau.

Tinh Chuy vừa tỉnh, người câm không nhịn được mà nghẹn ngào khóc, nước mắt và nước mũi đồng loạt chảy xuống.

“Tôi bị đau còn chưa có khóc thì cậu khóc cái gì.” Có người vì mình mà khóc, đời này của mình cũng thật đáng giá.......liền cảm thấy nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Bọn họ không cần phải có bất kỳ lời hứa hẹn nào, chỉ cần một ánh mắt, cử chỉ và nụ cười trên môi thế là đủ rồi. Cho nên khi Tinh Chuy vừa mở miệng, chưa kịp nói: “Tôi khát nước.”

Thì hắn liền hiểu ý mà chạy nhanh đi chuẩn bị dương mai ướp lạnh mang tới, mọi chi tiết nhỏ đều để tâm đến. Tinh Chuy quả thật đang rất khát liền uống liên tục hai chén mới nằm xuống mà thở dốc: “Còn tưởng rằng tôi chết luôn rồi, xem ra nhờ ông bà phù hộ nên tôi mới còn giữ được cái mạng này.”

Nói xong Tinh Chuy liền cười lên, người câm tức giận muốn đánh Tinh Chuy vài cái nhưng lại không nỡ, vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ: [Tôi biết anh thích đứa trẻ này nhưng nó chưa được sinh ra và cũng chưa có hơi thở, trên pháp luật không tính là con người hợp pháp, chính vì đứa trẻ này mà từ bỏ tính mạng có đáng không? Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Đậu Đậu liền trở thành cô nhi, anh luôn thông minh vậy mà lại không biết cân nhắc kĩ lưỡng nghĩ đến hậu quả!]

“Tôi không vĩ đại đến thế đâu, lấy mạng mình mà đem ra đánh cược xem có thể cứu sống thai nhi không, nhưng là.....” Tinh Chuy nhìn lên trần nhà, có chút sót xa:” Đứa nhỏ này ở trong bụng tôi bảy năm, vì cơ duyên mà không thể sinh ra, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nó. Cho nên, dù như thế nào thì tôi cũng muốn thử, dù cho đánh đổi mạng sống cũng muốn cho nó được nhìn thấy thế giới này. Lại nói y thuật của tôi không kém, nắm chắc thành công được vài phần, nếu không cứu được đứa trẻ thì tôi vẫn có thể tự cứu lấy mình. Cậu xem không phải hiện tại đều bình an sao, tôi không còn vấn đề gì, đứa trẻ thì vẫn còn tốt hay sao.”

“Tôi nghĩ nên bắt đầu đặt cho đứa nhỏ cái tên rồi, gọi là chồi non đi, tôi hy vọng đứa trẻ này có thể vượt qua mọi khó khăn thử thách, giống như cây non cuối cùng phát triển khỏe mạnh thành một cái cây to lớn.” Tinh Chuy nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình như có thêm sức sống, tập trung mà thảo luận về cái tên: “Câu nói xem?”

[Được, tôi thích cái tên này. Chồi non, thật dễ nghe] - Người câm không muốn tranh luận về vấn đề này vì chỉ cần Tinh Chuy bình an thì những điều này đều không có ý nghĩa gì.

Hai người nói chuyện được một lúc thì Tinh Chuy mơ hồ ngủ mất. Đến khi trời tờ mờ sáng, người mà người câm yêu cầu đến thì người câm mới bất đắc dĩ mà rời đi, cải tạo lại phòng ngủ Tinh Chuy thành phòng bệnh, lắp thêm điều hòa, cuối cùng chỉ còn đem người về tĩnh dưỡng nữa là xong.

[Đây là Trạch Đức, UCLA cao tài sinh, lần trước người mà tôi nói đến trông chừng phòng khám giúp anh chính là cậu ta]- Trong nhà đã giao cho người phía dưới chuẩn bị, người câm không ngừng dẫn thêm người đến giới thiệu với Tinh Chuy [Anh ta tên Điểm Vòng Khẩu, nếu anh gọi mà không quen thì cứ gọi Mười Chín.

Mười chín? Tên kì lạ vậy, là biệt danh hay gì nhỉ? Trong lúc Tinh Chuy vẫn đang suy nghĩ, vươn tay ra: “Trạch Đúc, chào anh , tôi là Tinh Chuy.”

“Chào anh, tôi là Mười Chín. À đúng rồi, người này là anh trai tôi, hơi ngốc, anh có thể gọi là Mười Sáu.” Nói xong liếc mắt về phía người câm, cười vui sướиɠ khi có người gặp họa: “Anh Mười Sáu, em là pháp y, chỉ hành nghề trên người chết còn người sống thì không có biết gì nha, đây không phải người còn sống sao?”

[Nhờ cậu trông coi có vài ngày mà nói nhiều vậy,] Người câm tức giận hung hăng gõ đầu Mười Sáu.

“Hai người là anh em sao?” Tinh Chuy hơi bất ngờ cứ cho rằng người câm đã cắt đứt hết liên lạc với người nhà, không nghĩa vẫn còn đứa em trai, hơn nữa xem ra tình cảm còn khá tốt: “Là anh em nhưng lớn lên không giống nhau chút nha!”

“Đương nhiên không giống rồi, gien tôi rõ ràng tốt hơn nhiều.” Mười Chín ngửa đầu, tự khen chính mình: “Chỉ số thông minh hơn người, trí nhớ lại tốt, sức mạnh cường tráng. Bụng cơ 6 múi, đẹp trai rạng ngời cũng là ngàn dặm mới tìm được một, tôi có thể ví như một vị thần sống rồi, anh trai ngốc sao có thể so sánh với tôi?”

Nhìn Mười Chín tự luyến, Tinh Chuy có chút cạn lời, đảo mắt sang người câm: “Người em này của anh cũng thú vị đấy.”

[ Tuy Mười Chín nói chuyện hơi khùng nhưng nó là một đứa đáng tin] - Người câm vẽ icon lè lưỡi, người câm định cải tạo lại phòng ngủ, rồi đưa Tinh Chuy về dưỡng bệnh, ở bệnh viện hoài cũng không tốt. Người câm vừa đưa ý kiến Tinh Chuy liền đồng ý, Tinh Chuy thật sự không thích bệnh viện, tốn tiền nhiều không nói mà còn xa Đậu Đậu, anh thực sự không yên tâm.

Trong lúc chờ người câm làm thủ tục xuất viện, Trạch Đức kéo ghế lại gần thành giường bệnh hỏi: “Nghe nói cậu làm phẫu thuật mà lại không tiêm thuốc tê, vì sao lại làm thế?”

“Cái này……” Tinh Chuy ngay người, bởi vì đây cũng là do anh không suy nghĩ thấu đáo, Tinh Chuy trầm mặc một hồi sau đó liền trả lời: “Bởi vì tình thân, tất cả những khó khăn đều là hổ giấy.”