“Tôi nói xấu khi nào, nếu tôi ghét bỏ vì vết sẹo kia đã không cứu cậu về. Mấy ngày qua, chúng ta cùng ăn cùng ở chung, cậu còn không rõ cách nhìn của tôi? Tôi chỉ là cảm thấy sớm muộn gì cũng phải phẫu thuật, sớm bình phục không phải rất tốt sao, hà cớ gì kéo dài, trở về dáng vẻ như ban đầu không phải rất tốt sao?” Lòng tốt của bản thân lại bị xem thành ham mê sắc đẹp, quan trọng nhất là chậm trễ việc điều trị, anh bị thái độ tiêu cực của người câm làm cho tức giận.
[không được, tôi ghét gương mặt ban đầu của mình.] - Không muốn nghe anh giải thích, người câm giận dỗi, xơi cơm xong, thu dọn bát đĩa đi xuống lầu, chỉ để lại Tinh Chuy giương mắt, hô to: “Tôi còn chưa ăn xong, bưng trở lại cho tôi!”
“Còn giận dỗi!” Dựng phu tức đến l*иg ngực phập phồng, đùng đùng chạy xuống lầu, phát hiện hắn đang giúp anh hâm nóng thức ăn, lúc này anh mới biết hắn vẫn quan tâm đến mình, thái độ dịu đi mấy phần: “Tôi sợ cứ kéo dài thời gian như vậy, về sau sẽ thật sự không có biện pháp chữa trị.”
Người câm xoay người, yên lặng kéo tay Tinh Chuy, đem mặt vùi vào lòng bàn tay anh.
[Anh ghét sao?] - Hắn hỏi.
Bình tĩnh mà nói, hình ảnh người bệnh nhân bị bỏng ở khoảng cách gần như vậy cũng có tính công kích, làn da bị hủy hoại gần như nát để hình dung, càng không phải nói đến cảm xúc thô ráp, người bình thường chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ghê tởm cực độ. Nhưng Tinh Chuy đối với hắn có cảm tình, lại cảm kích hắn đã chiếu cố gia đình này, lại đối xử tốt với mình và con trai như vậy, sao có thể cảm thấy hắn ghê tởm được, cảm thấy không thể nào lại gần?
Muốn nói điều gì đó, lại không tìm được câu chữ thích hợp, những lời an ủi trong lòng trong trường hợp này lại tái nhợt vô lực, không cách nào nói ra. Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng thức ăn đang sôi sùng sục trong nồi. Anh nhìn hắn, ở trong phòng bếp sinh hoạt lại dâng lên rung động khó hiểu.
Sau đó, anh mở bàn tay ra, chậm rãi vuốt ve nửa khuôn mặt gập ghềnh, bắt đầu từ trán, từng chút từng chút cảm thụ đường nét gương mặt hắn, dùng đầu ngón tay cẩn thận lau qua những vết thương kia, giống như đang vuốt ve chúng, một lần lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhìn thấy mà giật mình kia. Anh nhớ rõ hắn từng nói, hắn bị anh em cùng cha khác mẹ thiêu đốt, những người đó vì để cho hắn càng cảm thấy thống khổ, cố ý tránh đi đôi mắt, chỉ khiến khuôn mặt hắn biến dạng hoàn toàn, có lẽ chính là để cho hắn tận mắt chứng kiến dáng vẻ thê thảm của mình...
Anh không biết trong lòng người câm có bao nhiêu cừu hận, nhưng rất rõ ràng, bất kể là ai có quá khứ không cách nào xóa nhòa kia đem giấu ở trong lòng, thì cũng sẽ cảm thấy thống khổ vô cùng. Tinh Chuy bỗng nhiên cảm thấy rất thương hắn, anh dùng bàn tay bao lấy khuôn mặt kia, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự không quan tâm cậu trông như thế nào, đẹp hay xấu!”
Người câm không trả lời, rõ ràng là hắncảm động, chẳng qua là hiện tại không biểu đạt được nỗi ưu tư. Hắn chợt ôm lấy Tinh Chuy, nhưng không có nhu tình, mà là hung hăng cắn một cái xuống mặt anh!
“Cậu làm gì vậy!” Coi như anh không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ bằng việc dựa vào phim điện ảnh, tiểu thuyết hay mấy trò chơi về tình yêu cũng biết bầu không khí hiện tại không phải anh nên có một nụ hôn nóng bỏng hay sao, sau đó nói ra toàn bộ tình cảm giấu ở trong lòng, cuối cùng thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp? Cho nên, không hôn anh thì cũng thôi đi, cắn anh là có ý gì?
[Tôi cũng không ngại việc trên mặt anh có dấu răng] - Đây là người câm viết.
“Cậu...” Người này cư nhiên lại nổi giận!
Vốn cho rằng hắn là một người đàn ông tốt, ôn hòa, khiêm nhường lại tao nhã, lễ phép, không nghĩ tới cũng có thời điểm giận dỗi, có thể thấy được con người không hoàn mỹ. Nhưng Tinh Chuy sờ khuôn mặt còn dính nước miếng, một chút cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất đáng yêu: “Không nhìn ra cậu cũng có một mặt trẻ con như vậy.”
[Tôi thành thục hơn anh nhiều, ít nhất sẽ không trông mặt mà bắt hình dong] - rõ ràng vẫn còn giận, cho đến khi Tinh Chuy hứa sẽ không ép hắn đi làm phẫu thuật, hoàn toàn dựa trên sự tự nguyện của hắn thì hắn mới hết giận mà mỉm cười - [Ăn cơm đi, sắp nguội rồi. Lát nữa ra bờ sông câu tôm, tôi chuẩn bị lưỡi câu và mồi câu rồi, nếu mọi thứ thuận lợi thì ngày mai sẽ có rất nhiều món tôm ngon, Đậu Đậu chắc chắn sẽ rất thích.]
“Ngay cả việc này cũng biết? Thật sự không nhìn ra cậu toàn năng như vậy.” Con trai rất thích ăn tôm, đáng tiếc anh không biết câu, bình thường sẽ tự đi mua, có khi vừa cầm về đến nhà đã chết, không đủ tươi. Bây giờ thì tốt rồi, có một người câm vạn năng, tôm sống đã không thành vấn đề. Sau khi ăn cơm xong, Tinh Chuy vốn muốn dẫn con trai đi chơi cùng, không nghĩ tới tiểu tử kia rất có nhãn lực, nghiêm trang nói: “Ba muốn đi cùng mẹ câm bồi dưỡng tình cảm, Đậu Đậu không đi tham gia náo nhiệt đâu, con muốn đi tìm Hồng Hồng chơi. Hai người phụ trách câu tôm cho Đậu Đậu, Đậu Đậu muốn thật nhiều thật nhiều tôm!”
“Đứa nhỏ này trở nên trưởng thành sớm như vậy từ lúc nào, cậu sẽ không ở sau lưng tôi dạy thằng bé cái gì không nên dạy chứ?” Câu để bồi dưỡng tình cảm nói ra khiến cho phụ thân nhóc rất khó chịu.
[Tôi chỉ phụ trách dạy văn hóa, chương trình học giáo dục giới tính là chuyện của anh] - Người câm buông tay, bày tỏ đây là chuyện không liên quan đến hắn, nhưng rất thức thời không nói Đậu Đậu cầm một chiếc nhẫn kẹo đi cầu hôn Hồng Hồng, kết quả cô gái nhỏ ấy nói phải bồi dưỡng tình cảm trước mới có thể kết hôn. Cái từ này, đại khái là học được từ đấy đi.
Hai người thảo luận một hồi xung quanh việc Đậu Đậu có trưởng thành quá mức hay không, quan điểm của người câm là lời nói của trẻ con không cần cho là thật, càng đừng suy nghĩ lời nói đó theo cách của người trưởng thành, nhưng Tinh Chuy vẫn cảm thấy có chút không ổn, muốn cùng cậu bé nói chuyện một chút. Cuộc tranh luận dĩ nhiên không có kết quả, ngược lại là đã đến bờ sông, hắn đi tới đi lui dọc theo bờ đê, tìm một khúc ngoặt dòng sông mà có cây cỏ phì nhiêu, nhanh nhẹn lấy dụng cụ ra, bắt đầu bố trí.
Thật ra cậu không biết câu tôm, hắn học được phương pháp câu trên mạng, đây là lần đầu thực hiện cho nên lựa chọn lưỡi câu tương đối đơn giản mà không phải cần câu.
Vũ khí bắt tôm sắc bén của hắn là một cái sàng hình tròn, đường kính chừng nửa mét trừ đi phần đáy, dùng lưới sa bịt kín rồi cải tạo. Buộc lên bốn phía, ở giữa đặt thức ăn làm từ thịt vụn và bột ngô làm thành mồi câu, từ từ chìm xuống, chờ phao câu trôi nổi có động tĩnh, xác định tôm đã mắc câu liền nhấc lên, có chút thu hoạch.
“Này cũng quá đơn giản.” Còn tưởng rằng cần rất nhiều kỹ thuật mới có thể thực hiện.
[Thấy đơn giản, anh tới thử xem.] - Đem cây gậy trúc đưa qua, hắn khoanh tay nhìn Tinh Chuy cẩn thận từng li từng tí nhấc lưới nên nhưng cái gì cũng không có.
“Tại sao a!” lặp đi lặp lại mấy lần, anh có chút nhụt chí.
[Bởi vì anh không kiên nhẫn, động tác còn mạnh như vậy, chưa kịp kéo lưới lên đã dọa tôm chạy mất] - Người câm giải thích, sau đó nắm tay làm mẫu - [Trước tiên quan sát phao, thấy phao động thì sử dụng lực cánh tay vừa đủ, lúc nhấc lên phải nhanh và dứt khoát.]
“Ai u, phiền toái chết, làm không được, giao cho cậu.” Tinh Chuy không phải không có kiên nhẫn, cũng không phải không làm được công việc tỉ mỉ, chút định lực của người cầm dao giải phẫu vẫn phải có. Anh chỉ cảm thấy việc nào có thể giao cho người câm, mình cũng không cần mệt mỏi như vậy, liền dứt khoát lười biếng nghỉ ngơi, có chút ý tứ làm nũng, bất quá không rõ ràng, hai người đều không phát hiện sự biến hóa này.
Lúc này, anh nằm trong bụi cỏ nhìn bầu trời. Đêm hè đến đặc biệt muộn, đến tám giờ tối trời còn sáng, thường xuất hiện cảnh tượng kỳ dị nhật nguyệt đồng huy: “Đã lâu không thả lỏng như vậy, sau khi cậu đến cuộc sống thật tốt, chớp mắt một ngày đã kết thúc. Cậu xem, mây bên kia đẹp biết bao, nếu mỗi ngày đều ngắm mặt trời lặn như vậy thì thật tốt.”
Có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát giác, trong lúc vô tình, đã không thể rời xa người đàn ông này.
[Vậy cả đời tôi đều bồi anh, cùng anh khóc, cùng anh cười, cùng anh khổ sở, cùng anh vui sướиɠ, cùng anh đi nhìn ngắm tất cả cảnh đẹp.] - Người câm trông coi lưới câu tôm, ánh mắt lại nhìn theo ánh mắt Tinh Chuy hướng về phía chân trời, mây tía như lửa thiêu bên kia một nhóm lại kề sát một nhóm, đẹp đến mắt khiến người ta không rời được mắt. Nam nhân nhìn một hồi, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, giống như hắn không phải trông coi bữa cơm ngày mai mà là hy vọng của cả gia đình.
“Cút, không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa, tên khốn vô lương tâm!” bầu không khí tốt đẹp bị tiếng bạt tai thanh thúy cùng tiếng nguyền rủa bén nhọn đánh vỡ, người khóc từ trên đê chạy qua chính là thiếu nữ dân tộc thiểu số vô cùng xinh đẹp - A Ấu.
“Mau đi xem một chút, đừng gây chuyện.” Hình như là cãi nhau, người đàn ông kia che mặt, cũng không đuổi theo, ngược lại chạy về hướng ngược lại. Tinh Chuy quen người nhà của A Ấu, còn rất quen thuộc, làm sao có thẻ làm như không thấy. Hơn nữa tính tình đứa nhỏ này còn nôn nóng, tuổi lại nhỏ, chưa từng trải qua sóng to gió gì, chỉ sợ nhất thời nghĩ không thông mà làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, nhất định phải đi theo xem sao. Người câm hiểu được lo âu của anh, không nhiều lời, lập tức đuổi theo hướng thiếu nữ rồi đi. Kết quả rẽ vào một khúc cua, liền nghe được tiếng ‘ùm’, không thấy người đâu, chỉ còn lại một vòng bọt nước trên mặt sông.
Không kêu được, gần đây cũng không có ai, không có thời gian suy tính, người câm liền cởi giày cùng áo khoác nhảy xuống cứu người.
Mực nước chỗ này khá sâu, lại chảy xiết, lại mọc đầy rong rêu dài nửa mét, sau khi hắn nhảy xuống cũng không nhìn rõ tình huống bên dưới, phải vài lần ngụm đầu xuống nước tìm kiếm mới vớt được thiếu nữ đã hôn mê, nâng cô ấy lên mặt nước.
“Không sao chứ?” Tinh Chuy cũng chạy tới, hỗ trợ kéo người lên bờ bắt đầu cấp cứu, nhưng quên mất người câm còn đang ở trong nước.
Tuy rằng hắn có kỹ năng bơi lội rất tốt, nhưng rất ít khi vào vùng nước tự nhiên, trong bể bơi nào có những nguy hiểm này. Hắn bị rong rêu cuộn chặt chân trái, càng giãy dụa càng bị cuốn chặt, cộng thêm lòng sông phù sa quá dày, không thể dùng sức, ở trong nước quá lâu, nhưng không có biện pháp tránh thoát. Tinh Chuy đang giúp cô gái hô hấp nhân tạo, vừa quay đầu liền phát hiện người câm đang giãy dụa, bị dọa không nhẹ, cũng không suy tính kêu vài tiếng có người rơi xuống nước liền nhảy xuống cứu người.
Anh lặn xuống nhổ rong rêu quấn lấy mắt cá chân của hắn ra mà người câm đã gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hai người ở trong nước từ trên xuống dưới, cư nhiên ai cũng không cứu được ai, cuối cùng nghe thấy tiếng kêu la của nông dân, và cũng nhờ họ kéo người lên.
[Anh điên rồi.] - người câm lấy điện thoại di động trong túi áo đã cởi ra trước khi nhảy xuống nước, tức giận đến mức tay run rẩy - [Có biết mình đang mang thai hay không, anh có mấy cái mạng hả?]
“Tôi chỉ biết không thể để cậu chết!” Bụng Tinh Chuy có chút không thoải mái, không biết có phải do nhảy xuống đυ.ng trúng bụng tạo nên thương tổn hay không nhưng anh đã cố chịu đựng mà đứng lên: “Nếu như cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi cùng Đậu Đậu phải làm sao bây giờ?”