Cuộc Hôn Nhân Thứ Hai Của Người Đàn Ông Mang Thai

Chương 18

Sau hai ngày ở bệnh viện, Tinh Chuy cũng được đưa về nhà, giờ đây phòng ngủ được cải tạo đến nỗi Tinh Chuy không nhận ra. Khi nhìn gương nước có trí thông minh nhân tạo cùng với những thiết bị đắt tiền khác, Tinh Chuy liền thở dài, mang giọng hơi trách cứ: “Cậu cũng quá phung phí rồi, tiền kiếm ra cũng không dễ gì, cậu đừng có tiêu xài hoang phí.”

[Tiêu tiền cho anh thì không có gì là hoang phí cả.] Người câm đã hai ngày đã không cho Đậu Đậu gặp ba, sợ thằng bé sẽ kích động mà nhào lên người Tinh Chuy, động đến vết thương.

“Ba, con ghét em trai.” Đậu Đậu bị người câm giữ lại, chỉ có thể dùng cánh tay nhỏ nắm lấy tay Tinh Chuy, gương mặt nhăn lại rơm rớm nước mắt.

“ Sao con lại nói như thế? Không phải mấy ngày trước còn nói với ba em trai thật đáng yêu sao, còn muốn nhanh nhanh có em sao?” Trẻ con tuy rất đơn thuần, nhưng cũng hiểu được ý của Tinh Chuy mà muốn phản bác. Đậu Đậu chu miệng lên, biểu tình bất mãn, hít hít mũi nói: “Em trai làm ba đau, con không thích em.”

“Ba hết đâu rồi, chuyện này cũng không thể trách em trai con được, thằng bé cũng không có lỗi gì.” Tinh Chuy đưa tay lên xoa đầu Đậu Đậu, mấy ngày chỉ quan tâm đứa trẻ trong bụng mà không quan tâm đến Đậu Đậu nhiều, để thằng bé thiệt thòi: “Mấy ngày nay con học gì rồi?”

“Mẹ người câm dạy con vẽ tranh, còn có làm thơ nữa nhưng Đậu Đậu không muốn học đánh đàn.” Xem ra muốn bỏ cách xưng hô này hơi khó, người câm chỉ có thể bất đắc dĩ mà cam chịu.

“Con học đánh đàn cho tốt, các bạn nữ rất thích các bạn nam biết đánh đàn, con biết đánh đàn có khi Hồng Hồng sẽ thích con hơn đó.” Biết rằng cậu bé không thích nên Tinh Chuy cũng không ép nhưng Tinh Chuy vẫn vọng có thể bồi dưỡng năng khiếu nghệ thuật cho cậu bé. Tuy có thể nói mỹ thuật cũng là nghệ thuật nhưng biết đánh đàn vẫn hay hơn, cũng là nghê thuật nhưng rất khác nhau. Tinh Chuy khi bé rất thích những người biết chơi nhạc cụ nhưng do gia đình nghèo muốn học cái gì cũng khó khăn. Hiện tại đã khác, đời sống khá hơn nên liền muốn bồi dưỡng Đậu Đậu.

Tinh Chuy không muốn ép buộc Đậu Đậu nhưng suy nghĩ lại mâu thuẫn, người câm ở bên cạnh liền chen vào - [ Nếu anh muốn nghe đàn cho thai phụ thì một chút tôi lấy đàn rồi đàn cho anh nghe.]

“Đến giờ thay thuốc rồi.” Trạch Đức đột nhiên đẩy vào. Sợ Đậu Đậu nhìn thấy vết thương lại sợ, người câm nhanh chóng ôm cậu bé ra bên ngoài, chỉ còn hai người trong phòng. Người câm có nói tuy cậu ta nhìn thì có vẻ vô tích sự nhưng thực chất làm việc rất được, mặc dù cậu ta là pháp y nhưng kĩ thuật ngoại khoa lại hoàn hảo không có gì để nói, mấy việc hộ lý là chuyện rất dễ dàng với cậu ta.

“Làm phiền cậu rồi.” Tinh Chuy lễ phép cảm ơn, sau đó mời Trạch Đức ngồi: “Cậu có thể kể cho tôi thêm về anh cậu không?”

“Anh muốn nói anh nào của tôi, tôi có tận mười tám anh trai lận?” Trạch Đức cười hì hì, gương mặt trở nên nham nhở: “Anh lớn của tôi năm nay cũng năm mươi, đủ tuổi làm ba của tôi.”

“Đừng có nhây nữa, cậu biết tôi đang hỏi đến ai.” Tinh Chuy dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm vào mặt Trạch Đức muốn hình dung lại gương mặt trước kia của người câm, ngay lập tức Trạch Đức liền nói một câu làm phá vỡ mộng tưởng của Tinh Chuy: “Đừng có nhìn chằm chằm tôi, chúng tôi cùng cha khác mẹ, lớn lên một chút cũng không giống. Nếu cậu muốn hỏi về anh Mười Sáu, thực xin lỗi, chúng tôi không có lớn lên cùng nhau, chúng tôi chỉ mới liên lạc lại mấy năm nay, có nhiều chuyện tôi không rõ lắm. Càng nói, nếu như anh để ý đến quá khứ anh ấy như vậy thì cứ hỏi trực tiếp là được rồi, anh ấy sẽ nói hết cho anh thôi.”

“Nói thì như vậy nhưng mà.....” Quả thật có vài chuyện cần nói trực tiếp với người câm nhưng có nhiều chuyện không tiện để hỏi không biết có nên trực tiếp hỏi hay không.

“Chắc anh muốn hỏi về vợ anh ấy đi.” Trạch Đức thật cũng đoán được phần nào, ngồi xuống, bắt đầu phân tích cho người trước mặt: “Người mà đã trải qua nhiều biến cố cuộc đời hay thoát khỏi cái chết thì đều mong muốn một cuộc sống bình yên. Tôi nghe anh Mười Sáu nói anh một thân một mình nuôi con, quả thực vất vả, lại sợ định kiến từ gia đình nên trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm, không biết anh trai ngốc của tôi trong lòng có anh không. Lại nói, nếu có anh thì không biết mấy đứa trẻ có không?”

“Đúng vậy, tôi không muốn mình là kẻ thứ ba.” Thấy người câm chọt thủng lớp giấy dán cửa sổ, Tinh Chuy cũng bộc bạch bày tỏ nỗi lòng của mình: “Loại chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình người khác tôi thực sự không làm được.”

“Cái này thực tôi cũng không biết trả lời anh như nào.” Nếu giờ nói người anh ngốc nghếch kia là chồng trước của anh, anh chính là nam thê của ảnh, còn Đậu Đậu thực ra là con của ảnh luôn thì chắc hết cứu luôn quá. “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, bọn họ đã nhiều năm không liên lạc, anh trai tôi hiện giờ vẫn độc thân, hơn nữa anh ấy cũng rất thích anh, à không là yêu mới đúng, tôi chưa từng thấy anh ấy lộ ánh mắt nhìn ai như vậy cả. Anh ấy xem cả thế giới như không tồn tại, trong mắt chỉ có mình anh, những thứ khác đều là những thứ không quan trọng. Điều này chắc anh cũng phải cảm nhận được.”

“ Đến phiên tôi hỏi anh” Trạch Đức lười lo chuyện bao đồng nhưng cậu ta có cái thực sự muốn biết: “Cái người bán trà cách vách thân thủ như thế nào, tôi thực thích cậu ta, định sang nhà tán tỉnh một phen nhưng sợ đánh không lại.”

“Hả?” Tiểu Lâm sao?

“Thường xuyên lao động chân tay nên chắc thân thể cũng có cơ có múi đây, lăn lộn một phen chắc không có vấn đề gì.” Trạch Đức đưa tay vuốt cằm, gương mặt xinh đẹp dần bẹo hình bẹo dạng, Tinh Chuy không khỏi rùng mình: “ỷ mạnh hϊếp yếu là phạm pháp đó.”

Trạch Đức liền phản bác: “Làm gì có chuyện người này mạnh hơn người kia mà phạm pháp đâu, chỉ cần không làm cậu ta bị thương nặng quá là được, cho dù có tố cáo tôi cũng không làm gì được.”

Tinh Chuy bị suy nghĩ của Trạch Đức dọa sợ, nhanh chóng muốn tìm người câm để nói chuyện, kết quả người câm không quan tâm đến người em trai bất ổn kia, lại viết [ Tôi đánh cược một xe tải vải trong vòng ba ngày thì cậu ta phải đầu hàng.]

“….Đây là phản ứng anh nên có sao?” Thật hết chỗ nói.

[Có cái gì không tốt, thằng Mười Chín lớn lên lại thông minh, lanh lợi, có nhiều tiền lại còn không xứng với đổ nghèo khỉ như cậu ta sao.]

“Điều này không phải trọng điểm, mấy chốt là cậu ta muốn cưỡng ép người ta “ Bỗng nhiên không hiểu được mạch não của hai anh em nhà này nhưng mà Tinh Chuy không biết đây vốn do người câm an bày. Vốn người câm không biết người luôn rình tập vợ mình lại ở cách cách, người này tính cách lại tốt không thể tàn nhẫn mà đuổi cùng gϊếŧ tận được chỉ có thể tặng cậu ta người khác để sớm quên đi Tinh Chuy. Tuy đứa em trai này có hơi nóng nảy nhưng những mặt khác không tồi, Tiểu Lâm cũng không đến nỗi thiệt.

[Chờ em ấy làm gì rồi hãy tính, hiện tại suy nghĩ chi cho nhiều.] Người câm không quan tâm, Tinh Chuy cũng không làm được gì, đành phải tiếp tục khuyên Trạch Đức, cậu ta chẳng những không nghe mà còn quyết tâm phải làm cho được.

Đối với chuyện này Tinh Chuy chỉ đành bất lực cũng không thể chạy đến nói với Tiểu Lâm có người đang toan tính cậu ta, cậu ta phải nhanh chóng chạy trốn được. Nếu hai ngày trôi qua mà không có chuyện gì, thì cậu ta sẽ cảm thấy chán mà từ bỏ thôi. Kết quả buổi sáng ngày thứ ba, Trạch Đức khập khiễng từ cửa hàng Tiểu Lâm khóc lóc chạy về nhà, đầu chúi vào ngực người câm: “Anh trai, em bị thằng cha cách vách bạo cúc”

Tinh Chuy đang ăn bánh trôi nghe thấy lời này xém chút sặc chết, sắc mặt người câm bên cạnh so với Tinh Chuy càng khó coi hơn.

“Oaa, anh đừng có mắng người em trai này, rõ ràng là em hạ thuốc cậu ta… ai biết sức lực cậu ta lớn như vậy, lại làm liên tục cùng một tư thế bốn lần, hại cả eo em như muốn đứt ra. Oa oa oa, giờ ngay cả đứng em cũng đau mông, chắc là bị làm tới hỏng rồi.” Cũng khó trách lần đầu của ai cũng giống nhau, chắc Trạch Đức bị thương không nhẹ.

“Người câm, nhanh giúp tôi chuẩn bị nước ấm, tôi giúp Trạch Đức xử lí vết thương, không sẽ nhiễm trùng.Tinh Chuy quay người xuống giường, đỡ Trạch Đức đang nước mắt nước mũi tèm lem lên, Tinh Chuy có chút nói không nên lời.

Đứa nhỏ này hạ thuốc mê người ta, không ngờ lại ông đập lưng ông, muốn nói cậu ta gieo gió gặp bão, lấy đá chọi vào chân mình nhưng nhìn cậu ta khóc đến thương tâm như vậy có chút không nỡ trách. Hơn nữa ngay chỗ đó muốn khép lại như trước cũng khó, lại trong tình huống không có dầu bôi trơn mà tiến vào, khẳng định vết thương không nhẹ. Quả nhiên, vừa kéo quần xuống, Tinh Chuy liền nhăn mày, chỉ thấy qυầи ɭóŧ có một mảng đỏ lớn, tất cả đều là máu: “Sẽ khá đau đấy, cậu ráng nhịn một chút, để tôi coi bên trong như nào, nếu vết thương mà rách quá thì phải đến bệnh viện.”

Đem bộ kim chỉ lại, Tinh Chuy kiểm tra, bên trong đã sưng đỏ lên, còn tốt, còn cứu được.

Làm sạch, khử trùng, thoa thuốc, suốt quá trình Trạch Đức liên tục la lên vì đau đớn, la to rằng phải gϊếŧ tên chết tiệt kia!!

“Cậu không làm gì người ta thì đâu có chuyện này, còn đi hạ thuốc người ta, ai dạy cậu mấy cái này hả?” Bởi vì cúc bị thương, thời tiết bên ngoài lại nóng như thế thì không tốt cho vết thương nên Tinh Chuy phân phó người câm đi mua thuốc nam và quần lọt ke thay cho qυầи ɭóŧ. Sau khi Tinh Chuy xử lý xong vết thương, người câm liền nhanh chóng chạy lại an ủi vài câu:[Việc này để anh trai em đi xử lí, mấy ngày này em cứ nằm dưỡng thương ở nhà, không cần phải quan tâm đến mấy chuyện khác.]

“Bớt phí lời, không phải do anh trai ngốc nghếch là anh thì em có bị như này sao, còn không đòi lại công đạo cho em thì đừng hòng yên.” Trạch Đức tức giận la to, vô tình chạm đến vết thương, liền nức nở nửa ngày: “Tên khốn khϊếp, dám đối xử với tôi như vậy, không cào nhà họ Lâm cậu ta xuống tôi đổi họ.”

Vừa định an ủi nhưng nghe thấy mấy lời này, Tinh Chuy liền gấp rút gọi cho Tiểu Lâm, kêu cậu ta nhanh chóng đóng hành lý chuồn lẹ không tai họa ập đến người.

Chuyện này không dễ dàng bỏ qua được cũng do Tiêu Lâm làm Trạch Đức bị thương, cũng nên gánh một phần trách nhiệm nhưng chung quy lại cũng do Trạch Đức đi trêu chọc người ta trước, hạ thuốc người ta, chuyện này cả hai đều có lỗi. Người câm lúc nãy trong rất tức giận, chắc là chạy đến nhà người ta hành cho ra bãi rồi, cho nên chỉ có thể kêu Tiêu Lâm tránh mặt ít hôm đợi hai nguoi họ bình tĩnh lại rồi tính tiếp thôi.

Bên này Tiểu Lâm sau một giấc mộng xuân vẫn còn mơ mơ màng màng chưa hiểu chuyện gì, sau vài phút lag liền hiểu được, biết mình vừa gây ra tội, hoảng loạn không biết nên làm thế nào, áy náy không biết đối mặt với Tinh Chuy như nào, cũng không giải quyết ra sao nên đành lấy cái chết ra tạ tội.

Đôi lời từ tác giả: Tưởng có cảnh thịt sao? Kkk không có đâu.