7.
Tôi uống ừng ực hai cốc nước mới miễn cưỡng đè xuống ngọn lửa đang dâng cao trong cơ thể.
Ông trời ơi, sớm muộn gì tôi cũng phát bệnh tim nếu cứ diễn với Tạ Luật hằng ngày như này mất.
Bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi mở ra, thấy tin nhắn của người đồng nghiệp nam ở phòng bên cạnh.
“Bạn học Tiểu Chu, sau tan tầm buổi tối có rảnh không?”
“Bên cạnh có nhà hàng mới mở, đánh giá cũng không tệ lắm, có muốn đi ăn cùng không?”
Đằng sau còn có mấy cái meme đáng yêu, rất đáng yêu nhưng cái cụm từ ‘Bạn học Tiểu Chu’ này khiến người ta cảm thấy không được ổn.
Nói cũng lạ, hình như gần đây tôi dẫm phải vận đào hoa, trước khi có thuật đọc tâm Tạ Luật thì đồng nghiệp nam họ Lý tên Minh ở văn phòng cách vách cũng có ý với tôi.
Sau khi hợp tác dự án lần trước anh ta nhắn tin với tôi suốt ngày. Buổi sáng chúc an lành, tối đến chúc ngủ ngon còn có những câu chuyện phiếm chả hiểu đâu vào đâu.
Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn bán manh khi nói chuyện.
Ví dụ như cụm từ ‘Bạn học Tiểu Chu’ vậy, nhìn vào là thấy ớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Minh đứng từ xa. Anh ta chọn thời gian rất chuẩn, cố ý chạm vào ánh mắt của tôi, khóe miệng để lộ nụ cười.
Ê, sao cứ có loại cảm giác bị theo dõi thế?
Tôi cúi đầu, đáp: “Thật xin lỗi hôm nay không rảnh, có rất nhiều việc phải làm nên cần tăng ca.”
Hạng mục này rất khó cho dù có thêm nhiều Tạ Luật giúp đỡ thì cũng phải nâng cao tiến độ tăng ca.
Bên kia nhắn lại, gửi thêm meme đáng tiếc đến: “Bận vậy à? Vậy để tôi đưa bữa khuya cho em nhé?”
Tôi nhắn lại với tốc độ ánh sáng: “Không cần đâu.”
Sau đó đặt điện thoại sang một bên không nói nữa.
Chiều tối cả văn phòng lần lượt tan tầm chỉ có chỗ của tôi vẫn còn sáng đèn.
À không, còn có cả Tạ Luật nữa.
Cậu ấy như được tiêm máu gà, cứ nghĩ: [Uẩn Uẩn không về thì mình không về.], chuyên chú nhìn vào máy tính.
Đã gần chín giờ tối, trong văn phòng còn hai cái đèn của chúng tôi hoạt động. Ánh đèn chiếu rọi cả một mảnh, giống ngọn hải đăng chiếu vào đại dương cô độc.
Mà ngọn hải đăng này chỉ có tôi và Tạ Luật ở trong đó.
Sau khi những đồng nghiệp khác đi về, tinh thần của Tạ Luật lại càng hưng phấn hơn.
[A a a cùng Uẩn Uẩn ở trong thế giới của hai người, cho dù tăng ca muộn hơn nữa thì mình cũng muốn! Không biết Uẩn Uẩn có sợ tối không, nếu lỡ như bị cúp điện thì mình lập tức chạy qua, chắc chắn cô ấy sẽ bổ nhào vào l*иg ngực mình, nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi. Hay là mình đi xem công tắc điện ở đâu sau động tay một chút nhỉ….]
Khóe miệng tôi run run, vừa lo lắng vừa có chút chờ mong.
Không đúng, vì sao tôi phải chờ mong?
Chu Uẩn, kiềm chế một chút, cậu ấy chỉ là sinh viên hai mươi tuổi mà thôi!
8.
Có điều những hành động làm càn này cho tới bây giờ chỉ giới hạn ở suy nghĩ thôi.
Tôi trộm nhìn cậu ấy thấy có hơi tò mò.
Tối qua cậu ấy thức đến hai giờ sáng, tối nay vẫn muốn thức tiếp sao?
Nghĩ một lúc tôi bỗng cảm thấy bản thân hơi tàn nhẫn với Tạ Luật, rốt cuộc thì cậu ấy vẫn chưa tốt nghiệp.
Theo bản năng tôi mở miệng nói: “Tạ Luật, không còn sớm nữa, cậu trở về đi, thức đêm không tốt cho cơ thể đâu.”
Cậu ấy cười nhẹ: “Chị Chu cũng tăng ca mà. Em cũng là một thành viên trong hạng mục này cho nên không thể để một người làm được.”
“Với lại, ở chỗ này học tập thêm vài điều cũng tốt.”
Nhưng trong lòng lại thét lên một tiếng chói tai: [A a a, hu hu, Uẩn Uẩn đang quan tâm mình à? Lâu thế rồi cuối cùng Uẩn Uẩn cũng chủ động nói chuyện với mình, quả nhiên gia nhập vào hạng mục này là quyết định đúng đắn! Không được, mình phải cố gắng hơn nữa không thể để mọi chuyện dừng chân ở đây a a a!]
….
Được rồi, đúng là chó con tràn đầy tinh lực.
“Vậy cậu làm xong thì cứ về đi, không cần chờ tôi. Ngày mai tôi sẽ đến trễ chút.”
“Chị Chu chuẩn bị làm đến mấy giờ?”
“Có khả năng sẽ làm đến mười một giờ.” Tôi ngáp một cái, tính đi pha cốc cà phê rồi làm tiếp. Aida, chức vụ nữ nhân viên tinh anh này không dễ làm chút nào.
Tôi bắt đầu vùi cổ vào làm, một lúc sau ngẩng đầu lên đột nhiên phát hiện Tạ Luật đã không còn ngồi ở đó nữa.
Không phải cậu ấy sẽ đi ngắt công tắc điện đấy chứ?
Hay là về nhà rồi?
Không biết vì sao trong lòng tôi thấy trống trải. Có lẽ là do văn phòng quá lớn không có ai nên sự yên tĩnh biến thành quạnh quẽ, đặc biệt là vào đêm khuya như thế này.
Tôi thở dài, nhìn màn hình ngây ngốc.
Bỗng có cốc cà phê đặt lên bàn, bàn tay hiện rõ khớp xương trắng nõn nắm chặt cốc cà phê, cực kỳ quen thuộc. Là bàn tay của Tạ Luật mà tôi đã vô tình chạm vào.
“Chị Chu thở dài gì thế?”
Cậu ấy đứng một bên, tư thế ưu nhã buông cốc cà phê xuống, giống như Tạ Luật biết săn sóc người khác như trước kia: “Uống cà phê nhé?”
Tôi ngây ngẩn nhìn cậu ấy.
Cậu ấy…. Chưa đi về?
“Ồ….” Tôi muốn từ chối bởi vì khẩu vị của tôi hơi kén chọn, chỉ uống mỗi Cappuccino.
“Cappuccino, cho nửa đường, có lẽ là hợp với khẩu vị của chị Chu.”
Hai tròng mắt của Tạ Luật sáng ngời, miệng nở nụ cười nhìn tôi chằm chằm nhưng ẩn sâu bên trong đó là vẻ kiêu ngạo khó đè nén.
Tôi ngạc nhiên: “Sao cậu biết được?”
“Lúc trước em có nghe chị Trương nói, đúng lúc nhớ kỹ.” Cậu ấy nhẹ nhàng đáp, làm bộ có việc gì đó bí mật.
Nhưng trong lòng đã kiêu ngạo đến mức hếch mũi lên: [Quan sát Uẩn Uẩn lâu như thế cuối cùng cũng có tác dụng! Không chỉ có cà phê mà còn có món ăn cô ấy thích, phim cô ấy thích xem…]
Cậu ấy nói balabala một hồi, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ nói luôn màu sắc qυầи иᏂỏ mà tôi đang mặc luôn ý chứ.
Khụ khụ, đương nhiên là không có chuyện này.
“Cảm ơn.”
Tôi mím môi uống một ngụm. Bản thân cappuccino đã ngọt giờ thêm ít đường càng ngọt ngào hơn, giữa đêm khuya thanh vắng từng mùi hương từng vị giác đều được sưởi ấm vài phần.
“Vừa nãy cậu đi xuống mua cà phê à?” Tôi thấy trong tay cậu ấy còn có một lý khác.
“Đúng vậy.” Cậu ấy nhướng mày: “Chị Chu cho rằng em đã về à?”
“Ừ, ngẩng đầu lên không thấy cậu đâu nên nghĩ thế.”
“Không đâu. Giờ muộn như vậy không thể để một mình nữ sinh như chị lại đây được.”
Tôi cười: “Tôi là nữ sinh? Tôi đã là chị rồi đó.”
“Mặc kệ là tuổi nào thì tất cả đều là nữ sinh, cần được bảo vệ.” Cậu ấy nhún vai: “Từ nhỏ mẹ của em đã dạy như vậy, một người đàn ông thân sĩ cần phải làm được.”
Ha, có điều trong lòng lại nghĩ khác.
[Uẩn Uẩn quá đáng yêu, mình không yên tâm khi để cô ấy ở lại đây một mình. Lỡ như đi trên đường đυ.ng phải tên biếи ŧɦái hoặc lỡ như tên biếи ŧɦái theo dõi cô ấy tới tận công ty thì phải làm sao? Không được, mình tuyệt đối không thể để Uẩn Uẩn lại một mình nếu không sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ mất!]
Cái tên lừa đảo này.
Cả văn phòng này chỉ có cậu ấy mới là kẻ biếи ŧɦái to nhất, cậu ấy có thể tự giác chút được không>
Nhưng tôi vẫn có cảm giác vi diệu nảy lên trong lòng… Có lẽ là do cà phê quá ấm áp.
9.
Tạ Luật quay về chỗ ngồi bắt đầu vùi mình vào công việc.
Cậu ấy quyết tâm muốn ở chỗ này để trải qua thế giới hai người với tôi, cho nên tôi cũng không khuyên nữa.
Bỗng nhiên ký ức có hiện lên mơ hồ, tôi nhớ trước kia có buổi tối nào đó tôi cũng tăng ca, hình như Tạ Luật cũng ở đây.
Khi đó tôi còn cảm khái giờ rằng thực tập sinh bây giờ thật biết cách thi đua.
Lúc ấy tôi chẳng để ý tí nào.
Bởi vì Tạ Luật đối với tôi mà nói cũng giống như ly cà phê này, chỉ như phông nền không có hơn. Tôi đi qua người cậu ấy cũng không thấy mất tự nhiên chút nào cả.
Giờ nghĩ lại có phải khi đó cậu ấy đã thích tôi rồi?
Khi đó cậu ấy cũng dùng bóng dáng này, ánh mắt này để nhìn tôi chăm chú, sau đó ở trong lòng nghĩ đủ kiểu…. Làm càn?
Nghĩ như thế mặt tôi lại đỏ lên.
A a a không được, người đã già rồi không chịu nổi những suy nghĩ có tính lăn lộn được.
Bận xong, Tạ Luật giương mắt lên khăng khăng đòi đưa tôi về.
Tôi khuyên can mãi nhưng không được, cậu ấy nói gì mà không thể để nữ sinh về nhà một mình. Vì thế trước khi lên xe phải để xe đưa đến nhà tôi sau đó mới về nhà cậu ấy.
Ở trên xe bị tiếng lòng ‘si’ của Tạ Luật oang tạc khiến cả người tôi lo lắng căng thẳng chẳng biết nên thở hay nên hít.
Sau khi về nhà, nhận được tin nhắn của Tạ Luật: “Chị Chu, chị về nhà chưa?”
Còn có meme Tống dân quốc chờ mong.
Nhìn rất đáng yêu.
Khóe miệng của tôi không tự giác được nâng cao lên, bỗng ý thức có điều không ổn.
Xong rồi, tôi vậy mà thấy Tạ Luật đáng yêu nhất định đã bị vẻ đẹp trai của cậu ấy lừa.
“Về tới nhà rồi.” Tôi hít sâu, nhắn ngắn gọn.
Bên kia cũng không giận, giây sau đã gửi meme vui vẻ: “Ngủ ngon, chị Chu.”
Không ngờ cậu ấy gửi ghi âm, chứ không phải là tin nhắn.
Giọng nói bị đè thấp, giống như nói văng vẳng bên tai tôi. Đầu tôi ong ong.
Xong rồi, xong rồi….
10.
Sau khi có thuật đọc tâm, cuộc đời sẽ có những thay đổi đúng không?
Ừm…. Nếu bạn chỉ có thuật đọc tâm với một người có lẽ chỉ tăng chút phiền não.
Mỗi ngày ngoài việc vùi đầu vào hạng mục thì còn phải thừa nhận sự tiến công của tấm lòng Tạ Luật.
Tên nhóc Tạ Luật này càng ngày càng to gan.
Có loại cảm giác lặng lẽ này.
Điều quan trọng chính là bây giờ ở trước mặt tôi Tạ Luật không biểu hiện gì nhưng trong lòng nghĩ cái nào thì tôi đều biết được.
Cái gì mà: [Nên đến gần Uẩn Uẩn một chút, tìm được đề tài chung sau đó thường xuyên tỏ vẻ quan tâm, rồi làm mấy hành động ái muội, cuối cùng bắt lấy Uẩn Uẩn…]
A, đúng là có phương án nuốt chị Chu vào trong bụng.
Không được! Phải nhịn sự dụ hoặc này, tuyệt đối không thể để tên này thắng. Mặc dù tôi có ý muốn bị người ta ăn.
Giữa trưa tôi ăn cơm ở nhà ăn với chị Trương. Chị Trương vừa ăn cơm vừa làm mặt quỷ.
“Này em và Tiểu Tạ có tiến triển gì không? Đã gạo nấu thành cơm chưa?”
“Chị Trương!” Tôi căng thẳng nhìn xung quanh phát hiện không có ai nhìn sang mới yên tâm.
“Ha, vẫn chưa úp nồi à? Thật đáng tiếc, Tiểu Chu của chúng ta là người đẹp gái, sao đến tận bây giờ chưa có bạn trai?” Chị Trương chậc lưỡi.
Chậc chậc, tôi cũng rất muốn biết đây!
Chị Trương nói cô ấy có cuộc họp nên nhanh chóng ăn cơm xong là đi.
Tôi chậm rãi ăn cơm vừa cảm khái vì sao đã hai mươi tám tuổi rồi mà còn độc thân.
Mới cảm khái đã có đào hoa đưa đến cửa.
“Tiểu Chu, chỗ này chưa có ai ngồi đúng không?” Lý Minh nở ra tám cái răng theo tiêu chuẩn, không chờ tôi trả lời đã ngồi xuống ở phía đối diện.
“Không có ai.” Tôi nhún vai, xê dịch khỏi vị trí cũ.
“Mấy ngày nay sao em không trả lời tin nhắn của anh, công việc bận lắm sao?”
“Ừ…. Có hơi bận.”
“Ai da, nữ sinh các em cần biết yêu quý bản thân mình hơn. Cơ thể mới là điều đầu tiên, việc kiếm tiền nuôi gia đình nên giao cho đàn ông, không cần khổ cực như thế.” Lý Minh lộ ra vẻ thương tiếc nhíu mày, đau lòng nói.
“Vẫn ổn.” Tôi cười mỉa, ứng phó đại với đào hoa đến bất thình lình.
“Miệng của em dính gì này.”
Tôi vừa định đưa tay lên lau thì bỗng Lý Minh ghé sát tới, dùng mu bàn tay của anh ta lau, giọng điệu cực kỳ thân mật: “Cũng không chú ý cả, ăn đến mức miệng dính cơm.”
Tôi choáng váng. Đại ca à, tôi với anh có mối quan hệ thân tới mức để anh dùng tay lau miệng dùm tôi sao?
Đột nhiên tôi cảm nhận được có ánh mắt âm trầm lướt qua mọi đỉnh đầu chiếu lên người tôi.
Qua người Lý Minh, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Là Tạ Luật, sắc mặt của cậu ấy nghiêm nghị, lạnh băng nhìn qua bên này.
Tiếng ồn ào của nhà ăn làm tôi không thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Luật nhưng dù không nghe hay nghe cũng như nhau.
Vì Tạ Luật đã bước chân đi tới chỗ này.