11.
Tạ Luật bước nhanh tới bên tôi, từ trên cao nhìn xuống, nở nụ cười bình đạm.
Cậu ấy cười rất nhẹ, ánh mắt y chang con rắn độc, nhàn nhạt liếc qua người Lý Minh.
Theo bản năng tôi nuốt nước miếng, không tự chủ được rụt người ra sau.
Ánh mắt của Tạ Luật càng tối hơn, giọng điệu bình tĩnh, cất giấu nội tâm đang nghiến răng nghiến lợi: “Chị Chu, không phải chị nói hạng mục rất bận nên ăn cơm xong sẽ trở về sao? Sao bây giờ vẫn còn thời gian ở đây nói chuyện phiếm vậy?”
Lại nữa, cậu ấy lại bắt đầu biểu diễn màn ghen tuông cùng với điệu bộ âm dương quái khí rồi.
Trong lòng Tạ Luật càng khoa trương hơn, trực tiếp rít gào lên, như muốn làm cho đầu óc tôi bị nổ tung: [Chị Chu với người đàn ông này có quan hệ gì hả? Chị Chu có đối tượng để yêu đương? Tình huống như thế nào, sao dám lau miệng như vậy chứ? A a a mình muốn điên lên quá!]
Xong luôn, giờ gọi là ‘chị Chu’ chứ không còn gọi cái tên ‘Uẩn Uẩn’ treo trên đầu quả tim nữa.
Lý Minh mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn chúng tôi, cười cười hỏi: “Đây là đồng nghiệp của tôi à? Hình như không thấy được bầu không khí bất thường xung quanh thì phải.”
Trong lòng tôi than thở một câu: Nguy hiểm thật may là chưa bị phát hiện.
“Ăn xong rồi đúng không?” Tạ Luật không trả lời, ánh mắt chặt chẽ dính lên tôi: “Ông chủ nói hạng mục có chỗ cần thảo luận, muốn nói trực tiếp với chúng ta một chút.”
“Ăn… Ăn xong rồi.” Tôi nhìn mâm đồ ăn hỗn loạn chuẩn bị đứng lên.
Bỗng nhiên cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi kéo đi ra cửa.
Tôi sợ hãi, theo bản năng muốn rút ra nhưng cậu ấy nắm rất chặt, có dứt cũng không dứt được, kéo tôi đi một mạch.
Nhà ăn có người đến người đi nếu nháo lên thì hơi khó coi vì thế tôi đành để cậu ấy nắm đi.
Hai chân Tạ Luật như cơn gió, đi rất nhanh.
Trong lòng tôi cảm thấy phức tạp.
Bình thường cậu ấy đối với ai cũng khách khí, không thất thố, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy lạnh nhạt như vậy, ngay cả việc chào hỏi đồng nghiệp khác cũng không làm.
Tiếng lòng lại càng bùng nổ hơn, khiến cho tôi liên tưởng đến một trăm lẻ một cách gϊếŧ người.
“Này…” Tôi tàn nhẫn ném cậu ấy ra: “Tôi tự đi được.”
Tạ Luật dừng lại, đứng sững một vài giây trong cơn gió dịu dàng, quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng chứa gai: “Chị Chu, chị với người kia có quan hệ gì?”
“Là đồng nghiệp thôi. Anh ta ở bộ phận bên cạnh, lúc trước từng hợp tác, lúc ăn cơm thì tình cờ gặp.”
“Quan hệ đồng nghiệp? Quan hệ đồng nghiệp tốt đến mức lau miệng giúp đối phương?” Tạ Luật từng bước ép sát, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.
Đôi mắt đó của cậu ấy hiện lên tia sáng mà tôi chưa thấy bao giờ, có hơi… Nguy hiểm.
Tôi có hơi chột dạ một chút.
Không đúng, vì sao tôi phải chột dạ?
Tôi biết cậu ấy thích tôi nhưng cậu ấy vẫn cho rằng tôi chưa biết đúng không. Cho nên bên ngoài vẫn là mối quan hệ tiền bối hậu bối, Tạ Luật có hiểu quy củ này không?
Tôi đứng thẳng trả lời: “Đó là việc riêng của người khác.”
Tạ Luật dừng lại, ánh mắt càng thâm trầm hơn.
Bỗng cậu ấy tiến lên một bước, cơ thể cao một mét tám nhìn từ trên xuống có cảm giác áp bức tất cả.
“Chị Chu, chị…” Cậu ấy hạ thấp giọng, như là nhẫn nhịn gì đó: “Có phải chị đã biết….”
Trái tim tôi đập điên cuồng, hô hấp cũng dần ngắt quãng.
Có thể nghe thấy được tiếng lòng của Tạ Luật nên tôi biết cậu ấy muốn hỏi gì.
Tôi nóng nảy, muốn đẩy cậu ấy một cái.
Kết quả, không cẩn thận bàn tay đặt lên cơ ngực.
Ồ, rắn chắc nha.
Bầu không khí lập tức có chút vi diệu, tôi xấu hổ rút tay về.
“Biết… Biết cái gì? Đúng rồi, vừa nãy cậu ông chủ muốn trao đổi hạng mục này một chút, là sao thế? Chúng ta nhanh về đi nếu không ông chủ sẽ sốt ruột chờ mất.”
Tạ Luật nhìn tôi thật sâu, thâm trầm.
Cuối cùng cậu ấy rũ mắt, rầu rĩ phun ra hai chữ: “Được.”
Tâm tình của tôi như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trong thời gian ngắn ngủi đi từ trên cao xuống dưới rồi hòa vào gợn sóng phập phồng.
Ha… Còn chưa nói. Nếu như cậu ấy hỏi ra miệng thì tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Tạ Luật đi bên cạnh, nhìn rất ỉu xìu.
[Hu hu có phải chị Chu thích người khác rồi không? Là cái tên đàn ông đầu trọc kia? Vừa nãy thấy anh ta thì chẳng có gì đặc biệt cả, hu hu hu mình đâu có kém tên đó đâu, sao trong mắt chị Chu không chứa mình chứ?]
Ừm… Đúng là Lý Minh có hơi trọc thật, nhưng Tạ Luật cậu thế là không lễ phép! Cười chết mất, ý nghĩ ở sâu bên trong nội tâm chính là điều chân thật nhất. Thật ra tôi cũng nghĩ như thế ha ha.
Hơn nữa sao không có cậu? Hiện giờ trong mắt tôi và trong lòng tôi đều có cậu, muốn đá cậu ra là chuyện khó khăn nhường nào.
Thậm chí cậu ấy bắt đầu đếm hoa thầm lặng, uể oải: [Cô ấy sẽ thích mình, cô ấy không thích mình, cô ấy sẽ thích mình, cô ấy không thích mình…]
Có hơi đáng thương nhỉ?
Tôi do dự một lúc cuối cùng hỏi: “Ông chủ yêu cầu xem lại chỗ nào vậy?”
“....Quên mất, có lẽ là em nhớ lầm.”
A, cái tên lừa đảo.
12.
Lúc quay về công ty, Tạ Luật vẫn trưng ra dáng vẻ khách khách khí khí, là Tiểu Tạ làm người khác tắm trong gió xuân, cũng thu liễm đối với tôi như ban đầu.
Mà tôi thì nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy cả buổi chiều, ồ, đang xây dựng tâm lý: [Nóng vội thì hỏng việc, nóng vội không thành công, làm việc thường rất gian nan, cần tích lũy cho đủ, ăn một ngụm là tên béo, băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh…]
Khiến cho tôi ngồi gần cậu ấy cũng phải cười đến mức ngạt thở.
Bận rộn cả mấy ngày, làm việc từ sáng sớm cho đến khi trời sẩm tối mới hoàn thành được hạng mục.
Ngoại trừ buổi tối tăng ca mệt quá nên tôi ngủ gục, lúc tỉnh dậy bỗng nhiên phát hiện Tạ Luật đang ở rất gần như muốn làm gì đó thì còn lại không có việc gì xảy ra cả.
Khi ấy tôi vừa mới mở mắt ra đã thấy Tạ Luật đến rất gần.
Tôi mê mang sợ hãi ngồi dậy hỏi: “Tạ Luật, cậu đang làm gì thế?”
Cậu ấy bình tĩnh chớp mắt: “Chị Chu, em thấy trên tóc chị có dính gì đó nên muốn lấy xuống giúp chị.”
Tiếng lòng: [Khụ khụ, mình chỉ muốn lại gần nhìn Uẩn Uẩn đáng yêu mà thôi. Uẩn Uẩn quá đáng yêu, mình không cầm lòng được…]
Tôi tin cậu thì tôi sẽ bị sói ăn!
Bận rộn chuyện hạng mục xong, được ông chủ khen ngợi, Ông chủ dùng đủ loại lời khen, tâng bốc tôi tới tận trời xanh.
Chị Trương và các đồng nghiệp khác cũng chúc mừng, kéo theo tôi và Tạ Luât ra tiệm ăn.
“Chu Uẩn thật lợi hại, chờ lần sau thi khảo hạch sẽ được tăng chức tăng lương cho mà xem.” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh ồn ào nói.
“Không đến mức như thế đâu…” Tôi nhẹ nhàng nói.
Nói thật, với số năm tôi làm ở công ty thì đúng là thăng chức có hơi mau nhưng tất cả đều là giá cho sự vất vả của mình.
“Chu Uẩn chỉ thiếu đối tượng yêu đương mà thôi, có thêm đối tượng là đi tới đỉnh cao của cuộc đời được rồi.” Mấy đồng nghiệp khác nói đùa.
“Cũng đúng, điều kiện của Chu Uẩn không tồi sao chưa tìm được bạn trai nhỉ? Cô sắp ba mươi rồi đúng không, ở cái tuổi này mà đi tìm tình yêu thì có hơi khó khăn.”
Ê, câu này đánh trúng trái tim của tôi đó.
Tạ Luật ngồi ở giữa mọi người, vẫn luôn yên lặng bỗng dưng mở miệng: “Em không cho là vậy.”
“Mặc dù tình yêu có yêu cầu cao, nếu bản thân không làm chủ được kinh tế vật chất thì khó khăn vô cùng. Nhưng bản chất của tình yêu cũng cần sự chân thành, nếu chỉ xem nó như món hàng có giá trị trao đổi chi bằng không yêu còn hơn.”
Giọng điệu của cậu ấy bình tĩnh, mang theo sự nghiêm túc khó có được.
Người con trai có thể dễ dàng nói chuyện phiếm một cách thú vị, làm bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn như Tạ Luật có thể nêu lên quan điểm nghiêm túc như này thì đúng là lần đầu tiên được thấy.
Đồng nghiệp ngồi xung quanh sững sờ, yên lặng nghe cậu ấy nói.
Tạ Luật chớp mắt: “Chị Chu ưu tú như vậy chắc chắn có thể gặp được người thích mình.”
Trong lòng cậu ấy kêu gào: [Tất nhiên người đó sẽ là mình rồi!]
Tôi cúi đầu, có cảm giác như bị người ta phát hiện ra mối quan hệ mập mờ nào đó, có hơi xấu hổ.
Không đúng, tôi xấu hổ gì chứ, cũng đâu có phải lỗi do tôi.
“Ừ… Cảm ơn.” Tôi khách sáo nói, tiếp tục ăn cơm.
Không khí dừng lại vài giây, các đồng nghiệp có thói quen nói chuyện lung tung trở nên đứng đắn hơn, cười ha ha cho qua.
Đột nhiên chị Trương lên tiếng: “Tiểu Tạ, cậu vẫn chưa có bạn gái đúng không? Cậu thích mẫu người gì thế?”
“Em sao?”
Tạ Luật trầm ngâm một lúc, đưa tầm mắt như có như không liếc qua chỗ tôi sau đó thu lại.
Tôi có hơi căng thẳng nên bưng cái ly rót nước trái cây vào.
“Có lẽ là người vừa có tính toán nhưng không mất đị sự hoạt bát, người không mất nội liễm, lúc nghiêm túc sẽ đắm chìm vào thế giới của mình, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người ngoài, lúc nào cũng cười hi hi, giấu hết tâm sự vào trong lòng, không bao giờ biết được bản thân mình đáng yêu bao nhiêu, tỏa sáng giữa dòng người như thế nào.”
Giọng nói của Tạ Luật sáng trong mạng mẽ mang theo ý sủng nịch mơ hồ.
Mặt già của tôi đỏ lên.
Tôi nghe thấy trong lòng cậu ấy chêm thêm một câu: [Giống như chị Chu vậy.]
Nháy mắt bỗng nhiên cả người tôi như bị chạm đến nơi mềm mại nào đó.
Các đồng nghiệp bày ra vẻ mặt khác nhau.
Có đồng nghiệp nam hỏi: “Trừu tượng vậy thì tìm thế nào?”
Chị Trương lại đáp, cười cười: “Cụ thể thế à, vậy là Tiểu Tạ đã có người mình yêu thích rồi ư?”
Nói xong, ánh mắt còn đưa khéo sang bên tôi.
Không phải đâu chị Trương, chị nói thì nói sao cứ nhìn em thế?
Tôi cúi đầu, trong lòng vang lên tiếng trống đập, vùi mặt vào chậu cơm.
Không ngờ trong mắt Tạ Luật tôi là người đáng yêu như thế, sáng chói như thế.
Xong rồi xong rồi, tôi cũng không muốn vui quá nhưng ai bảo cậu ấy khen tôi đáng yêu chứ.
13.
Sau khi hạng mục kết thúc, ngọn lửa đào hoa càng thêm mãnh liệt.
Mỗi ngày đối mặt với từng câu chào buổi sáng chúc buổi tối ngủ ngon, hận không thể nói chuyện phiếm với tôi suốt hai mươi tư giờ đồng hồ, rõ ràng là rất có lòng tin vể bản thân.
“Buổi tối thứ hai tuần sau, chúng ta đi công viên trò chơi nhé? Tôi đã mua đồ trang sức hình con thỏ cho em đeo, chắc chắn em sẽ thích.”
Thứ hai tuần sao, hôm đó là ngày lễ Tình Nhân mà?
Anh ta dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ đồng ý đi chơi với anh ta vào ngày lễ Tình Nhân? Lấy dũng khí của Lương Tĩnh Như* chắc?
*Lương Tĩnh Như: Có bài hát tên là ‘Dũng khí’ bài hát này khá hay nhiệt liệt đề cử với mọi người.
Đồ trang sức hình con thỏ? Anh ta muốn nhìn tôi hóa trang thành cô bé thỏ xinh à?
Người đàn ông thúi này suy nghĩ gì trong lòng tôi mới nhìn thôi cũng đủ biết rồi.
Tôi bực mình, sau đó cảm thấy tức giận.
“Tôi còn mua quà cho em nữa, em thích màu gì? Màu đen nha, màu đen hợp dáng em hơn.”
Thật sự không nhịn được nữa, tôi nghiến răng nghiến lợi hẹn gặp anh ta dưới lầu, chuẩn bị chặt đứt ý nghĩ không nên có của anh ta.
Đi xuống lầu, thấy anh ta khoan thai tới muộn, trong tay còn cầm theo cốc trà sữa: “Sao bỗng dưng hẹn tôi xuống đây, muốn gặp tôi à? Đúng rồi, tôi tiện tau mang cho em cốc trà sữa.”
Tôi cười cười: “Đừng đừng, anh đừng dùng cái miệng lưỡi này để nói chuyện với tôi nữa, chúng ta không hề quen thân.”
“Tôi muốn gặp anh là vì muốn nói cho rõ ràng, anh đừng nhắn tin cho tôi nữa, chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, đừng làm những việc gây hiểu lầm.”
Nụ cười của Lý Minh cứng đờ: “Hiểu lầm… Hiểu lầm cái gì? Tôi hiểu lầm gì? Không phải em cũng không từ chối sao? Em cũng không chặn tin nhắn của tôi còn gì.”
Tôi cảm thấy bất lực hết cỡ, giọng nghiêm túc lên.
“Không chặn anh vì anh là đồng nghiệp của tôi cho nên tôi không muốn làm mọi việc to đến mức khiến ai cũng thấy xấu hổ, đây là sự đúng mực tối thiểu anh có biết không? Anh nhắn tin cho tôi nhưng tôi không nhắn lại chẳng lẽ anh không cảm giác được sao? Suốt ngày nhắn mấy tin ái muội nữa chứ, anh có hiểu được chút gì không?”
Có lẽ Lý Minh bị chọc đến chỗ đau nên cũng không thèm giả trang nữa, thẹn quá hóa giận gào lên với tôi: “Chu Uẩn cô đừng làm ra vẻ nữa, cô đã hai mươi tám, là hoa tàn ít bướm rồi, tôi coi trọng cô xem như nể mặt mũi của cô đó.”
“Ha hả, dù tôi có ba mươi tám thì cũng chẳng lấy anh.”
Vẻ mặt Lý Minh dữ tợn, lời nói càng lúc càng khó nghe: “Cô cứ cao ngạo thế thì dù đến ba mươi tám tuổi cũng chẳng ai thèm.”
Sắc mặt tôi căng thẳng, đôi tay không tự chủ được mà nắm chặt, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay.
Khẽ cắn môi chuẩn bị cho anh ta một cái tát.
Giây tiếp theo có quả đấm dừng trên mặt Lý Minh.
Lý Minh bị đau, che mặt lùi sau hai bước.
Là Tạ Luật.
Sắc mặt cậu ấy đen lại, gân xanh hiện lên, môi mím chặt thành đường thẳng, một quyền cứ một quyền đấm lên người Lý Minh.
“Ai cho mày nói chị Chu như thế!”
Con ngươi xinh đẹp giờ đây chỉ có lửa giận, nhìn vừa bướng bỉnh vừa điên cuồng.
Con người khéo léo lễ phép chưa hề làm sai việc gì như Tạ Luật hiện giờ gào điên lên đánh nhau với Lý Minh.
Lý Minh bị ăn hai ba quyền, kêu đau. Bắt đầu đánh trả nhưng dưới động tác của Tạ Luật thì anh ta chẳng là cái gì.
Giọng tôi run run: “Đủ rồi!”
Nghe thấy giọng tôi, Tạ Luật quay đầu.
Dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, Tạ Luật dừng lại, có chút căng thẳng.
“Chị Chu chị không sao chứ? Em thấy anh ta nói năng lung tung nhất thời không nhịn được mới…”
Tạ Luật đang căng thẳng, cậu ấy sợ hãi, lo lắng có phải đã dọa tôi không.
[Làm sao bây giờ, vừa nãy mình đánh tên chó này như thế đã dọa chị Chu rồi ư? Chị Chu sẽ không cho rằng mình là người đàn ông ưa bạo lực đúng không? Không đâu, mình sẽ không bao giờ làm thế với chị Chu… Vừa nãy tên đầu trọc nói mấy lời khó nghe, chị Chu cũng rất khó chịu…]
Tôi nghe thấy tiếng lòng đó, bỗng nhiên chẳng còn chút khó chịu nào.
“Chu Uẩn cô được lắm, dám đánh người ở trung tâm. Đây là do các người làm ra, quay về tôi sẽ nói với ông chủ, lập tức đuổi thằng này đi.” Lý Minh bụm mặt nói lời hung ác.
“Anh dám nói một chữ thì tôi sẽ phát những lời anh mới nói cho mọi người nghe.”
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi đã ghi âm, anh không muốn bị toàn công ty biết đâu nhỉ, cho nên khôn hồn thì ngậm chặt miệng lại.”
“Hừ… Cô cứ chờ đó.”
Lý Minh nói câu đó xong nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Cơ thể được thả lỏng xoay đầu nhìn Tạ Luật.
Cậu ấy nhìn tôi, khóe mắt cụp xuống, nhìn như bị tủi thân.
“Tay… Có đau tay không?”