4.
Cũng phải nói thật ai có thể kháng cự sức hút của Tạ Luật đâu?
Trẻ tuổi, đẹp trai, săn sóc tỉ mỉ, còn ẩn chứa tiềm chất gian tà.
Bỏ qua giấc mơ đáng sợ đó, sáng dậy vẫn bình tĩnh trang điểm xinh đẹp để đi làm.
Hôm nay tôi phải đi kiểm chứng một chút, có lẽ chuyện tối qua chỉ là điều ngoài ý muốn chắc chắn hôm nay sẽ không còn nghe tiếng lòng của Tạ Luật được nữa.
Tôi đi vào văn phòng, đi ngang qua người Tạ Luật, đi tới vị trí gần cửa sổ của mình.
Kết quả lại nghe thấy lời thì thầm đó, giọng điệu cực kỳ vui sướиɠ.
[Chị Chu tới rồi!]
[Thật tốt quá, có thể nhìn thấy cô ấy! Mình yêu ban ngày, mỗi ngày đều được nhìn cô ấy.]
Quả nhiên chuyện hôm qua không phải là ảo giác, mà đấy chính là hiện thực.
Hu hu hu, rõ ràng tôi còn chưa đến ba mươi mà, tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Trải qua quan sát, tôi càng thấy được nhiều chi tiết ở trong thuật đọc tâm này.
Đầu tiên nó chỉ có tác dụng với Tạ Luật.
Tiếp theo là có hạn chế về khoảng cách, trong phạm vi năm mét mới được. Nếu vượt qua khoảng cách này hoặc là cách một bức tường thì không thể nào nghe thấy.
Cả ngày, tôi như ngồi trên đống lửa, chạm đến chậu than.
Tạ Luật ngồi ở phía sau tôi, cách hai vị trí và một hành lang nhỏ, đúng lúc nằm trong phạm vi có thể đọc tâm.
Khi nào cũng ầm ĩ, thường xuyên oanh tạc ở trong lòng.
Tôi ngáp một cái, Tạ Luật thì thầm: [Chị Chu đáng yêu thật, muốn ôm cô ấy như ôm Tiểu Mễ…]
!!!!
Tiểu Mễ? Là con mèo tên Mễ đúng không?
Tên này muốn ôm tôi như ôm con mèo?
Tôi tức tốc tưởng tượng tới hàng loạt hình ảnh ôm con mèo. Mặt nóng vô cùng, khó khăn quá đi!
Tôi sợ tới mức ngậm chặt miệng lại, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Có hạng mục hợp tác với đồng nghiệp nam nên anh ta tới chỗ tôi để bàn bạc chi tiết hơn, đưa tay chỉ chỉ lên màn hình nói này nói kia, cho nên cơ thể dán sát vào người tôi, cách tầm vài ba centimet.
Đằng sau truyền đến tiếng lòng đang nghiến răng nghiến lợi của Tạ Luật.
[Đáng chết, không được dựa gần chị Chu như vậy! Mình còn chưa từng được dựa gần mà!]
A a a a cậu quên rồi sao? Tối hôm qua khoảng cách của chúng ta chẳng khác nào vỏ bánh quy và nhân bánh quy đó!
Mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt như đao của cậu ấy.
Giống như đoạn kịch ngắn, tất cả đều đánh thẳng vào lỗ tai của tôi, cứ thế làm tôi sao nhãng.
Tiếng lòng của cậu ấy khác hơn so với người bình thường một chút.
Có lẽ là hơi sinh động thế nên mỗi lời nói chứa cảm xúc vô cùng rõ ràng, mặc dù những câu nói ra miệng khách khí nhưng tuyệt đối không giống như ý nghĩ của con sói đội lốt người bên trong lòng cậu ấy.
Cuối cùng tôi đeo tai nghe lên ngăn cách những tạp âm của thế giới bên ngoài.
Đến tầm bốn đến năm giờ đầu chiều, vất vả lắm tôi mới có thể tập trung hết tinh lực, bắt đầu thở hổn hển viết phương án.
Viết được một nửa thì bỗng nhiên Tạ Luật lại đây.
Đột nhiên tôi ngẩng đầu, thấy cậu ấy đang đứng một cách ngoan ngoãn ở bên cạnh ông chủ.
Ánh mắt cậu ấy sáng quắc, nhìn tôi chằm chằm, có điều vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hình ảnh này ở trong mắt tôi giống như chú chó to đang ve vẩy cái đuôi của mình.
Tôi nuốt nước miếng, tháo tai nghe xuống đứng lên: “Ông chủ?”
“Tiểu Chu à, cho Tạ Luật vào hỗ trợ hạng mục cô đang làm đi. Năng lực của cậu ta không tệ, cô mang theo người ta bồi dưỡng tốt…”
Tôi: ????
Vì sao phải là Tạ Luật? Rõ ràng cậu ta không phải là thực tập sinh do tôi dẫn dắt.
Tôi cân nhắc một chút quyết định ném củ khoai lang phỏng này đi: “Ông chủ, chị Trương là người đã chiêu mộ Tạ Luật vào công ty, có lẽ bên chỗ cô ấy có không ít việc cần làm đúng không ạ?”
“Cô ấy không có ý kiến gì, Tạ Luật là hạt giống tốt nên rèn luyện nhiều hơn mới đúng. Trước cô cứ dẫn dắt cậu ta đi.”
Ông chủ đã nói như vậy còn bày ra dáng vẻ ‘Tôi không cần biết cô thấy thế nào chỉ cần tôi thấy ổn là được’. Khiến cho người khác không có cách nào phản bác.
Ông ấy vỗ vai Tạ Luật, mỉm cười tán dương: “Tiểu Tạ nhớ biểu hiện cho tốt nhé!”
“Chắc chắn rồi ạ!” Tạ Luật mỉm cười gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp chị Chu!”
Tôi cảm thấy cái đuôi của tên này đang vẫy không ngừng.
Trong lòng của Tạ Luật vang lên tiếng cười to: [Tốt quá, kế hoạch đã thành công.]
Kế hoạch thành công? Cậu ấy đã dùng thủ đoạn gì để đánh vào cửa của tôi thế?
“Chị Chu, sau này mong chị dạy bảo nhiều hơn.”
Tạ Luật chớp mắt, ngữ điệu cực kỳ chân thành nhưng tất cả chỉ là giả tạo!
Nói không chừng cậu ấy đã lên kế hoạch để ăn luôn chị Chu và phương án vào trong bụng rồi đó, hu hu hu.
5.
Phòng uống nước, các chị lớn ríu ra ríu rít nói tôi đã kiếm được lời.
Đặc biệt là chị Trương, hai mắt cô ấy tỏa sáng: “Chị đã hỏi thăm giúp em rồi, Tiểu Tạ vẫn còn độc thân.”
“Em xem đi, thường xuyên làm việc với nhau có lẽ lâu ngày sinh tình cũng nên.”
Lúc đó tôi đang uống một ngụm cà phê nghe xong câu lâu ngày sinh tình suýt chút nữa đã phun hết ra.
Tôi cười mỉa nói: “Chị đừng đùa em nữa, tuổi cậu ấy kém em nhiều đó.”
Cô ấy bĩu môi: “Giờ ngay cả giới tính còn không phải là vấn đề thì tuổi tính là cái gì, quan trọng là có dám hay không!”
“Nói thật, nếu không phải chị đã kết hôn sinh con thì đã nhào lên lâu rồi.”
Nói xong cô ấy nhìn tôi cười xấu xa: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Tiểu Chu à, em phải biết nắm bắt cơ hội sáng chói này nha.”
“Nếu như chị có con gái thì làm gì còn chỗ cho em xông lên?”
Tôi cười gằn hai tiếng, bỗng nhớ tới gì đó quay sang hỏi cô ấy với vẻ nghi ngờ: “Chị Trương, là chị sắp xếp cho Tạ Luật đến chỗ em sao?”
“Ai da, tên nhóc đó muốn rèn luyện nhiều hơn nên chị nghĩ tới em liền sau đó mới đẩy qua.”
“Hai chúng ta có mối quan hệ tốt như vậy, chị xem em như em gái. Với lại em cũng đã hai mươi tám mà còn chưa có bạn trai, chị có hơi sốt ruột….” Chị Trương bắt đầu dong dài, y chang mẹ tôi ở nhà.
Tôi rất cảm động, đôi mắt nhíu lại, cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
“Khoan đã, không phải chị là người thân của Tạ Luật đó chứ?”
Chị Trương đập bàn một cái, nói lời chính nghĩa: “Sao có thể chứ! Em cho rằng chị là ai? Nếu chị là người thân của tên nhóc đó thì đã sớm giới thiệu cho hai đứa rồi, cần gì phải đến bây giờ?”
Ồ, quả nhiên là do tôi đã nghĩ nhiều, chị Trương vẫn là chị Trương.
Nghe xong tình cảm mãnh liệt của chị Trương cùng với cách theo đuổi đàn ông không hiểu sao tôi cứ thấy vui vui trong lòng.
Chị Trương nói không sai, tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng là có dám hay không.
Nhưng nhìn thấy Tạ Luật ở đằng sau tôi chỉ còn cách khóc nấc.
Từ lối nhỏ đi qua chỗ làm việc của cậu ấy, tôi chạy vèo vèo về chỗ.
Hình như cậu ấy thấy được bóng dáng của tôi, trong lòng vui sướиɠ cảm khái một câu:
[Chị Chu thật đáng yêu, muốn đưa cô ấy về nhà nhìn không chớp mắt suốt hai mươi tư giờ.]
???? Cậu như thế là không được!
Sau khi ngồi xuống vị trí cuối cùng tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó chịu đừng những lời tâm tư của người nào đó sau lưng, giả bộ không biết cái gì tiếp tục làm việc.
Chưa dựa ghế cho nóng Tạ Luật đã xuất hiện bên cạnh người tôi, giọng nói lành lạnh vang lên: “Chị Chu!”
Nâng mắt nhìn lại thấy cậu ấy đang mỉm cười: “Hạng mục này có yêu cầu gì cần em làm không?”
Vẫn là phong độ lễ phép dùng để đối phó với người khác ấy, nhưng ở trong mắt cậu ấy bây giờ chỉ có mình tôi.
[Thật tốt quá, cuối cùng cũng có lý do để nói chuyện với chị Chu rồi, mỗi ngày mình muốn nói với chị ấy một ngàn câu cơ!]
Trời ạ, đây là tác dụng phụ của thuật đọc tâm ư?
Dù đã biết đối phương có suy nghĩ lớn mật với mình nhưng vẫn phải giả bộ làm như không biết, đây chẳng phải là đang khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của bản thân sao?
Nghe thấy những lời đó tôi chỉ đành ngoảnh gương mặt già đang đỏ bừng lên của mình.
“Sao mặt chị đỏ thế, có phải không thoải mái không?” Sắc mặt của Tạ Luật căng thẳng, ánh mắt lo lắng.
Tôi xua tay liên tục: “Không có, không….”
“Hạng mục này tạm thời không có gì phải làm, cậu có thể về xem tư liệu trước một chút để hiểu biết thêm về tình hình cụ thể.”
Tôi nói một hồi bỗng ý thức được có điều gì không tốt lắm.
Nếu như cứ đuổi cậu ấy đi thì chắc chắn cậu ấy sẽ thường xuyên tới chỗ tôi hỏi này hỏi kia.
Không được phải tìm việc để phân tán sự chú ý của cậu ấy. Để Tạ Luật làm công việc cho tốt đừng để trong lòng lúc nào của chị Chu này chị Chu nọ.
“Khụ khụ.” Tôi sửa lời: “Vẫn là nên bắt đầu từ thực tiễn như thế sẽ hiểu nhanh hơn.”
“Có một mục cần đi khảo sát hay là cậu đi hỗ trợ đi? Tôi sẽ đưa tư liệu cần thiết cho cậu.”
“Vâng, em lập tức đi làm ngay.”
Trong lòng lại nói: [Nhất định phải làm thật hoàn mỹ để chị Chu thấy vừa lòng!]
Để tôi vừa lòng? Sao lời này cứ quái quái thế nào nhỉ?....
Tạ Luật xoay người về vị trí, quanh thân nhuốm màu thanh xuân rực rỡ…
Quả nhiên tuổi trẻ thật tốt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao chuyện tình chị em lại được hoan nghênh như vậy. Có chú chó con thế này có ai mà không thích được?
Tôi trộm liếc nhìn cậu ấy, chỉ thấy Tạ Luật ngồi ngay ngắn cực kỳ chuyên chú đối mặt với màn hình.
Lúc tập trung làm việc tiếng lòng của cậu ấy như mạch nước ngầm êm dịu, yên lặng.
6.
Vốn dĩ cho rằng có thể phân tán lực chú ý của Tạ Luật, kết quả tôi đã xem nhẹ tinh lực của con chó con này rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi vừa mới ngồi xuống, đôi mắt của Tạ Luật đã dừng ở trên người tôi.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người ta tới gần, là cái tên nhóc lớn mật Tạ Luật, tôi lùi về sau giương mắt cố ra vẻ bình tĩnh mà nhìn cậu ấy.
Tên nhóc này lại muốn làm chuyện xấu gì thế?
Cậu ấy đứng thẳng tắp giống y như học sinh giỏi nhất được thầy cô giáo yêu mến.
“Chị Chu, báo cáo nghiên cứu em đã gửi qua mail cho chị.”
Nhanh vậy ư? Tôi lắp bắp sợ hãi.
Để làm xong bản báo cáo nghiên cứu này thì dù là người nhân viên có kinh nghiệm lâu năm cũng phải mất cả ngày, nhưng cậu ấy chỉ mất có một buổi tối?
Nhưng tiếng lòng của cậu ấy đã đưa ra đáp án: [Công dạy bảo của Uẩn Uẩn dù có như thế nào mình cũng phải hoàn thành một cách tốt nhất.]
[Hôm qua thức tới hai giờ sáng nhưng bây giờ rất vui vẻ. Quả nhiên Uẩn Uẩn là cà phê khiến cho mình nghiện, không có cách nào kiềm chế!]
Tạ Luật, vì để làm xong bản báo cáo mà thức đến hai giờ sáng?
Trong lúc nhất thời, lòng tôi có chút vi diệu.
Có điều từ khi nào xưng hô của cậu ấy đối với tôi đã trở thành ‘Uẩn Uẩn’ rồi?
Còn… Còn gì mà cà phê khiến người ta không có cách nào kiềm chế nữa?
Đây là kiểu so sánh gì thế, kỳ kỳ quái quái, nhưng… Đáng yêu.
“Nhanh vậy à, được…. Đúng lúc hạnh mục này cần phải làm rất nhiều việc, cậu cũng vất vả đấy.”
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó phân bố nhiệm vụ khác.
Có khả năng tên nhóc làm nhiều thì sẽ không có thể lực nghĩ cái khác.
“Vâng chị Chu!”
Tạ Luật sung sướиɠ tiếp nhận, vẫn đứng tại chỗ không động, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, như bướng bỉnh chờ gì đó.
Trong lòng: [Mau mau khen em đi, em cố gắng vậy mà! Hôm nay là lần đầu tiên nói nhiều với Uẩn Uẩn như thế nhất định phải nhớ kỹ từng lời. Hu hu sao chưa nói gì, muốn Uẩn Uẩn khen, không khen thì mình sẽ không đi.]
Tôi:....
Tôi há miệng thở dốc, cuối cùng bày ra vẻ mặt hiền lành khen cậu ấy: “Không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Không còn cách nào, ai có thể chống cự được người có vẻ ngoài lễ phép khách sáo chuyên nghiệp mà trong lòng còn có vô số lời tự bán manh đâu!
Loại tương phản lớn này đã chọc tới tôi rồi.
Đôi mắt của Tạ Luật sáng lên, giọng nói rất vui mừng: “Vâng ạ, em chắc chắn sẽ bán mạng vì chị Chu!”
Này này không cần phải đến mức đó đâu nha!
Tiễn được Tạ Luật đi tôi mới thở phào.
Nhưng dù xung quanh đã yên lặng nhưng tâm tư của tôi lại không như vậy.
Mặc kệ là giao nhiệm vụ gì thì Tạ Luật luôn hoàn thành rất nhanh sau đó phấn khởi đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt sáng lên gọi chị Chu.
Đúng là câu nào cũng khách sáo nhưng sau lưng lại có cái đuôi vểnh lên.
Trên đường đi tới phòng vệ sinh tôi đυ.ng phải ông chủ.
Ông ấy vừa lòng gật đầu: “Người trẻ tuổi tiếp thu rất nhanh. Cô nhìn Tiểu Tạ đi, hôm nay nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Tiểu Chu, tôi biết cô nhất định sẽ dạy dỗ người ta thật tốt.”
Tôi:....
Đó là do ông chủ chưa biết động lực của cậu ấy, nếu cậu ấy là đối tượng mà tôi thầm mến thì cũng sẽ nhiệt tình như thế thôi.
Có điều đã rất nhiều năm nay tôi chưa có cảm giác rung động với ai.
Lần thứ n, Tạ Luật dứt khoát ngồi xuống nghiêng người lại gần tôi. Vị trí kia là của người đồng nghiệp đang đi công tác, mấy ngày gần đây sẽ không trở về.
Tạ Luật còn khách khí hỏi: “Chị Chu, em ngồi đây có làm phiền đến chị không? Tại em có việc cần hỏi chị một chút.”
Đã ngồi rồi còn hỏi câu có làm phiền không, lý do quá chính đáng cũng được đưa ra, bảo tôi từ chối thế nào đây hả?
Tôi cười mỉa: “Không làm phiền, cậu ngồi đi đỡ phải chạy đi chạy lại.”
Mặc dù nói như thế nhưng ba phút sau tôi lặng lẽ di chuyển vị trí màn hình ngăn cản tầm mắt nóng rực của Tạ Luật.
Trước kia là ngồi bên đằng sau phía bên phải tốt xấu gì cũng có chỗ chắn.
Giờ ngồi ngay cạnh, khoảng cách quá gần nên tôi chẳng biết nên làm gì.
Tần suất suy nghĩ miên man của tên nhóc này chắc chắn sẽ tăng cao!
Nhưng Tạ Luật vẫn là người có trách nhiệm, chú tâm vào công việc tôi giao nên chỉ có lúc nghỉ ngơi mới dám nhìn qua bên này, nói vài câu trong lòng xem như thả lỏng, rồi khua chiêng gõ mõ tiếp tục làm việc.
Ví dụ như: [Vừa ngẩng đầu lên có thể thấy Uẩn Uẩn, hạnh phúc thật.]
[A a a có thể được nhìn Uẩn Uẩn thì không mệt tí nào.]
Việc nghe thấy quá nhiều làm cho tôi cảm thấy dần quen.
Trong văn phòng im ắng, tiếng đánh bàn phím vang vang, đôi khi pha lẫn tiếng đồng nghiệp thảo luận với nhau, âm thanh ừng ực của bình nước lọc, đủ tạp âm nhưng không hề ảnh hưởng gì.
Tôi nhìn màn hình máy tính, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì sao Tạ Luật lại thích tôi? Cậu ấy mới tới công ty có mấy tháng, chúng tôi chưa nói nhiều với nhau cho nên không quá quen thuộc, vậy cậu ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào?
Tôi trộm nhìn Tạ Luật, chăm chăm vào sườn mặt của cậu ấy.
Cậu ấy rũ mắt nhìn notebook, bàn tay nhanh chóng đánh bàn phím, vẻ mặt lạnh lùng, khác xa với Tiểu Tạ khách khí bình thường.
Không thể không nói Tạ Luật rất đẹp trai.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới lời nói của chị Trương, lòng có hơi ngo ngoe rục rịch.
Hình như Tạ Luật cảm nhận được bỗng chốc nhìn qua bên này.
Tôi nhanh chóng cúi đầu, cả người vùi sau máy tính, trái tim đập thình thịch.
Sau đó nghe thấy tiếng lòng mang theo ý cười của Tạ Luật: [ Có phải vừa nãy Uẩn Uẩn nhìn lén mình không?]
Trái tim tôi rơi cái bụp.