Tần Suất Rung Động

Chương 1

1.

Liên hoan với công ty đến nửa đêm thì tôi mơ mơ màng màng ngủ gật.

Lúc mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú tới trước mặt mình.

“Chị Chu, chị khát nước chưa?”

Người đang nói chuyện với tôi chính là thực tập sinh mới tới thực tập chưa lâu, Tạ Luật.

Cậu ấy có khuôn mặt điển trai, cực kỳ dễ mến, cả người toát ra hơi thở thanh xuân. Mấu chốt chính là dáng người rất tốt, bưng đồ chạy mười tầng cũng không thở dốc tí nào.

Sau khi có Tạ Luật vào văn phòng, mấy người chị lớn như được quay trở lại tuổi mười tám, nét mặt tỏa sáng, da dẻ hồng hào, mỗi ngày đều gọi Tiểu Tạ này Tiểu Tạ nọ.

Tạ Luật là người khách khí, chuyện gì cũng đồng ý giúp, lấy đồ chuyển phát nhanh, đi lấy cơm hộp, đi in văn kiện, toàn bộ đều vui vẻ đi làm.

Tạ Luật đối xử ân cần với tất cả mọi người bao gồm cả tôi.

Có lẽ là thấy tôi mới ngủ dậy nên cậu ấy rất săn sóc đưa ly nước tới đây.

Tôi mơ màng xoa mắt nhận lấy ly nước của Tạ Luật sau đó nói cảm ơn.

Lúc cầm lấy cái ly, ngón tay của tôi vô tình đυ.ng vào đầu ngón tay của Tạ Luật, mang theo độ ấm như có như không.

Tạ Luật lễ phép mỉm cười nhìn tôi, thu hồi khớp xương rắn chắc.

“Chị Chu không cần khách khí.”

Xem đi, đứa nhóc này đúng là vừa biết chăm sóc người khác vừa ấm áp. Chó con quá tốt, trách không được mấy người chị lớn trong văn phòng đều thích cậu ấy.

Tôi giơ ly uống bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Luật.

[ Môi của chị Chu thật mềm, muốn biến thành cái ly để chạm vào chị Chu quá đi!]

Miếng nước trong miệng chưa nuốt xuống đã bị tôi phun ra.

Cổ họng bị sặc, tôi vừa ho vừa hoảng sợ trừng mắt nhìn Tạ Luật.

Tên nhóc này vừa mới nói cái gì?

Môi chị Chu thật mềm, muốn biến thành cái ly để chạm vào chị Chu?

????

Sao cậu ấy dám nói mấy lời làm càn như vậy chứ? Hay là muốn tôi đá vào mông một cái?

Thấy tôi ho khan, Tạ Luật nhíu mày lo lắng, tôi càng ho to hơn. Hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.

Tạ Luật đi tới bên cạnh tôi đưa tay ra sau lưng vuốt vuốt để tôi bớt sặc, quan tâm săn sóc hỏi: “Uống từ từ thôi chị Chu, chị xem sặc đến mức này rồi này.”

Trời ạ, đúng là tôi bị sặc nhưng không phải là bởi vì uống nước mà bởi vì những lời nói như sấm rền của cậu đó hiểu không?!

Tôi cực kỳ sợ hãi, ho khan không nói nên lời, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói của Tạ Luật, rất nhỏ nhưng mang theo vẻ tiếc nuối.

[Khóe miệng chị Chu phun ra nước, a, muốn lau miệng cho cô ấy quá….]

[ Hay là dùng tay? Nhưng như thế có vẻ hơi thân mật quá không?]

Tôi: !!!!

Cậu nghiêm túc à? Có phải tôi nghe nhầm rồi không?

Tạ Luật, cậu đừng làm tôi sợ nha, ngày hôm qua vẫn còn bình thường sao hôm nay lại như bị đánh tráo thế? To gan lớn mật.

Lo sợ cậu ấy sẽ vươn tay đến lúc đó tôi cũng không biết bản thân nên làm gì cho nên tôi vô cùng lo lắng mà chặn trước, xấu hổ nhảy dựng lên, mặt mày đỏ ửng đẩy cậu ấy ra.

“Ừm… Tôi, tôi không sao.”

Tạ Luật nhăn mày, cả người đứng bất động: “Không sao thật chứ? Mặt chị đỏ rồi kìa.”

Cậu ấy mới nói xong câu này mà tôi đã nghe thấy thêm hai câu nữa, giọng điệu ảo não.

[Phản ứng của chị Chu rất kịch liệt, có phải là vì hành động vuốt lưng giúp cô ấy của mình dọa cho sợ không?]

[Quả nhiên là quá nhanh, huhuhu làm sao bây giờ, không phải là dọa cô ấy rồi chứ?]

Hu hu hu? Tạ Luật còn biết bán manh ư?

Đúng là tôi bị dọa rồi, không chỉ là bị lời của Tạ Luật nói dọa cho sợ mà còn bị cảm giác thần kỳ này bức bách.

Tạ Luật không hề mở mồm cho nên những câu đó không phải do chính miệng cậu ấy nói ra, mà là tiếng lòng của cậu ấy?

Cho nên tôi có thuật đọc tâm?

Tôi ngây người.

Tôi, Chu Uẩn, hai mươi tám tuổi, là người phụ nữ tinh anh, có lòng dạ ngay thẳng, biết chăm chỉ ngây ra như phỗng.

Vì sao tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Luật? Tôi chưa đến ba mươi tuổi mà đã biến thành nữ ma pháp rồi?

Điều quan trọng là cái tên Tạ Luật nhìn thì ngoan ngoãn lễ phép ấm áp nhưng trong lòng có tư tưởng với tôi?

Chó con chuẩn bị hóa thành màu đen?

Hơn nữa, sự quỷ dị đó chính là thuật đọc tâm này chỉ có tác dụng với Tạ Luật mà thôi.

2.

Hai phút sau, chị Trương tốt bụng ở trong văn phòng đã giúp tôi chứng thực điều này.

Cô ấy đi từ phòng KTV đang gào thét như quỷ khóc sói gào bên cạnh thấy tôi và Tạ Luật đứng cách nhau một mét, rơi vào trạng thái ‘giằng co’ thì vui vẻ hỏi: “Tiểu Chu sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”

Cô ấy trêu chọc: “Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai người kìa, chắc em sẽ không mang Tiểu Tạ đi đó chứ?”

Tôi đưa cậu ấy đi? Rõ ràng là cậu ấy sẽ ra tay đưa tôi đi có được không hả!?

“Chị Trương, chị cứ nói đùa. Chị Chu vừa mới uống nước để bị sặc nên có lẽ là thấy không thoải mái.”

Tạ Luật vẫn mang phong thái nhẹ nhàng đó, cười xin lỗi, vẻ mặt tự nhiên đứng ở bên cạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Mặc dù ai cũng nhìn thấy được giữa tôi và cậu ta là trong sạch cho nên tuyệt đối sẽ không truyền ra mấy lời đồn gì mà cô gái hai mươi tám tuổi bắt đầu chuyện tình yêu màu hồng với chàng thực tập sinh đâu.

Có điều tôi lại nghe thấy câu vui sướиɠ ở trong lòng Tạ Luật:

[Nếu chị Chu muốn bắt mình đi thì cũng không sao….]

Hu hu hu, tôi không có suy nghĩ muốn bắt cậu đi mà là cậu có suy nghĩ đó với tôi.

Nghĩ một lúc cả người tôi run lên, Tạ Luật thấy thế nét mặt căng chặt, làm vẻ muốn đi lên.

“Lạnh không? Để em tăng điều hòa lên chút nhé?”

Tôi vội vàng nói: “Không sao không sao, có thể là mới tỉnh ngủ thôi, hoạt động gân cốt chút là được.”

Nhưng tôi đã có thể xác nhận được rằng hình như tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Luật.

Chị Trương nói lâu như thế nhưng tôi cũng không thể nghe thấy trong lòng cô ấy đang nói cái gì.

Nhưng lòng của Tạ Luật y như cái loa phát thanh gắn vào tai tôi, dù có muốn không nghe cũng khó.

Bởi vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn này mà đêm nay tôi không hề thấy buồn ngủ chút nào, chạy đến bên cạnh nói chuyện một lúc với mọi người sau đó kêu mệt muốn đi về nhà trước.

Lúc đó cả đám cũng đã chơi đủ rồi nên mười mấy người phân công nhau đi xe về.

Tôi đi theo phía sau một người đồng nghiệp, tung ta tung tăng đi lên một chiếc xe cách xa Tạ Luật nhất!

Tôi vẫn chưa thể tiếp thu được việc bản thân mình có thuật đọc tâm.

Hơn nữa, chỉ đọc được của Tạ Luật.

Nhưng dù có ngồi cách xa thì tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói ai oán kia.

[Aida, không được ngồi cùng một xe với chị Chu. Nếu như mình và cô ấy tiện đường thì tốt rồi.]

Giọng nói phiền muộn, mặc dù tôi không quay đầu lại nhưng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt nhăn nhó của Tạ Luật.

Chưa ngồi xong, bỗng nhiên cửa bị mở ra, sau đó Tạ Luật cúi người xuống, ánh mắt sáng ngời.

“Tạ Luật cũng đi đường này, các cô đưa cậu ấy đi cùng đi.” Chị Trương cười tủm tỉm dò hỏi.

????

Vừa nãy cậu ấy mới nói không cùng đường mà?

Cái tên lừa đảo này!!!!

Cơ thể cao lớn của Tạ Luật ngồi vào bên trong, ngay lập tức khung xe trở nên nhỏ hẹp.

Hơi thở của mới mẻ cứ thế xông vào mũi nhưng ở trong mắt tôi đó chính là mùi hormone công kích mãnh liệt.

“Thật ngại quá, ngồi ba người có hơi chật.”

Giọng điệu của Tạ Luật vẫn khách sáo trước sau như một, có điều trong lòng đã hò hét đến mức mệt mỏi.

[A a a, được ngồi cùng chị Chu này!!!! Ngồi gần thế này, bốn bỏ lên năm là ôm một cái!]

[Trên người chị Chu thơm quá, a a a mình muốn ngất đi. Không được, phải nâng cao tinh thần lên! Khó có khi cách chị Chu gần thế này!]

Ông trời ơi, tôi muốn bỏ đầu Tạ Luật ra xem bên trong đó chứa cái gì.

Rõ ràng là học sinh giỏi học cao hiểu rộng, tiêu chuẩn chuyên nghiệp cũng tốt nhất.

Ngày thường rất lễ phép khách sao nhưng trong lòng lại… Lại làm càn thế?

Mà còn là đối với tôi…?

Tôi nuốt nước miếng, bất động thanh sắc dịch sát vào bên người đồng nghiệp nữ ngồi bên trái.

Đồng nghiệp nữ chọc chọc: “Chu Uẩn, cậu dựa gần tôi làm tôi khó thở đó.”

Tâm tư nhỏ bị chọc thủng tôi chỉ đành dịch người sang ngồi bên phải.

Tiếng lòng của Tạ Luật cứ quấy nhiễu lực chú ý của tôi:

[Sao chị Chu ngồi xa mình vậy chứ? Thẹn thùng à?]

Thẹn thùng? Không phải, là sợ hãi thì đúng hơn!

Bầu không khí lúc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Nóng, cực kỳ nóng.

Một người đồng nghiệp nam có cơ thể cường tráng ngồi ở ghế phụ, đồng nghiệp nữ, tôi và Tạ Luật ngồi ở ghế sau, phân bố chẳng khác nào bánh sandwich.

Mà tôi chính là nhân bị kẹp ở giữa.

Mặc dù tôi cố gắng cách Tạ Luật xa một chút nhưng trong lúc chạy xe xóc nảy nên khó tránh khỏi việc phải va chạm tứ chi với nhau.

Bỗng bộp một cái, cả người tôi hướng thẳng lên người Tạ Luật, hoàn toàn không khống chế được trọng tâm.

Lúc tôi dựa vào, trong lòng Tạ Luật phát ra tiếng nức nở thoải mái giống như mèo con.

Không, không phải là mèo con, đó chỉ là mặt ngoài vô hại thôi trên thực tế là dã thú có thể ăn người vào bụng lúc nào không hay.

“Xin lỗi.”

Sau khi kết thúc, mặt già của tôi chẳng còn gì nữa.

“Không sao, chuyện này rất bình thường.” Tạ Luật trả lời không hề có sơ hở.

Nếu bình thường thì chắc chắn tôi sẽ không phát hiện ra nhưng giờ thì khác, tôi đã thấy cái tên này là người mặt người dạ thú rồi!

Đi hơn nửa giờ, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ.

Đồng nghiệp nữ ở bên cạnh đã tiến vào mộng đẹp, còn gác đầu lên vai tôi.

“Để em ngồi dịch ra chút.”

Nói xong Tạ Luật xê sang bên phải.

Ngoài miệng thì nói như vậy thực tế trong lòng cậu ấy nghĩ khác—

[Nếu chị Chu cũng dựa vào vai mình ngủ thì tốt, khi ngủ chắc chắn cô ấy rất đáng yêu! Nói không chừng còn có thể nhân lúc không có ai chú ý sát lại gần trộm…]

Dừng dừng dừng! Cắt bỏ đống suy nghĩ miên man đó đi!

3.

Sau khi xuống xe, mặt tôi nóng bừng.

May mắn là có ánh đèn tối tăm che đi.

“Ừm, tôi về tới nhà rồi.”

Tôi cố gắng sắm vai chức nhân viên chăm chỉ, nói chẳng khác gì bình thường.

Có điều vẫn có hơi… Chột dạ!

Không đúng, vì sao tôi phải cảm thấy chột dạ?

Tốt xấu gì cũng là do Tạ Luật có ý nghĩ ăn đậu hũ của tiền bối, có khi tôi còn bị tên nhóc này ăn vào bụng lúc nào chẳng hay!

Vì thế tôi bày ra khí thế của bậc tiền bối ở công ty: “Cậu nhường đường một chút, cảm ơn.”

Tạ Luật mở cửa đi xuống xe, nhường lối đi cho tôi, lòng thì thở dài:

[Sao đến nhanh thế không biết?]

Nhanh ư? Từ địa phương đó tới nội thành đã mất một giờ rồi!

Tên nhóc này ước ô tô chết máy rồi để cả bốn người nghỉ ngơi ở bên ngoài một đêm hay sao?

Cậu ấy tiếp tục phiền muộn: [Khó có được thế giới của hai người….]

Ê, có thêm hai người nữa nha, cậu tự động vứt đi rồi sao?

Không nghe thấy, không nghe thấy, tôi chưa nghe thấy cái gì hết….

Tôi thầm niệm chú ở trong lòng, nhìn ra bên ngoài, đi xuống, cố gắng làm như chưa có chuyện gì.

“Chị Chu, đi đường cẩn thận.” Tạ Luật cực kỳ săn sóc dặn dò, giọng điệu vẫn khách khí như ở công ty.

“Được, mau lên xe đi.”

Tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Tạ Luật.

Tạ Luật cúi người vào xe, cách cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt.

Dù không thấy Tạ Luật nhưng tôi biết ánh mắt của cậu ấy vẫn luôn dính trên người tôi.

Không phải là do tôi quá nhạy bén mà là do ý niệm ở trong lòng cậu ấy… Cực kỳ trắng trợn táo bạo.

Trước khi ô tô xuất phát tôi nghe thấy tiếng trầm thấp của Tạ Luật: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]

Nghe được lời này trái tim của tôi tự nhiên run run.

Chiếc xe vừa đi tôi đã không nhịn được nhìn thoáng qua.

Nửa người của Tạ Luật bị kín đen che mất, dưới ánh đèn đường mơ hồ thấy được sườn mặt của cậu ấy.

Dù thế nào đó cũng là thanh niên đẹp trai, là tuổi trẻ phấn chấn.

Trong lòng cứ tỏa ra mùi vị vừa vi diệu vừa thần kỳ.

Tạ Luật mới tới công ty ba tháng là sinh viên của 985, chưa nói tới bằng cấp chỉ cần nói đến năng lực thôi cũng đủ khiến người ta phải trầm trồ.

Điều làm cho người khác thấy ấn tượng hơn đó chính là bề ngoài của cậu ấy, có tiến có lùi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất vô cùng, được mấy người chị lớn khen ngợi không dứt miệng.

Theo đà này tôi tin chắc cậu ấy sẽ không dừng chân ở văn phòng này thôi đâu.

Kết quả vậy mà sau lưng cậu ấy dám mơ ước đến tôi?

Không không không, trọng điểm không phải là cái này, cái chính là vì sao tôi lại có thuật đọc tâm?

Khi về đến nhà, đầu óc của tôi vẫn còn choáng váng, cảm giác như đi trên mây mù không có chút chân thực nào.

Tôi lấy điện thoại ra, lên tra: Vì sao bỗng nhiên có thuật đọc tâm, Định luật tuổi ba mươi….

Không thu hoạch được cái gì.

Ha, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, ngủ một giấc là ổn.

Tôi nghĩ như thế nên mơ mơ màng màng đi ngủ.

Còn chìm vào một giấc mơ rất ngọt ngào.

Trong mơ Tạ Luật ngồi trên chiếc giường lớn với ga trắng tinh, đôi tay chống ra sau lười biếng nhướng mày.

Tôi đi tới, dùng tay khẽ nâng cằm cậu ấy lên.

Càng lúc càng gần, mơ hồ có thể chạm tới đôi môi mềm ấm….

Lúc tỉnh lại cả người tôi lạnh căm. Nửa cái chăn rơi trên mặt đất.

Tôi nhớ lại giấc mơ vừa nãy, bỗng chốc mặt đỏ ửng.

Trời ạ, sao tôi có thể mơ thấy giấc mơ này chứ?!

Tôi… Như thế là không được….