Bí Mật Khó Giấu

Chương 4

Trên đường về nhà, Lục Gia Ngư dần bình tĩnh trở lại.

Cô thực sự rất thông minh, cẩn thận suy nghĩ một lát là biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, bản thân chống đối ba mình lâu năm như vậy, dù nắm quyền kinh tế của cô nhưng ông ấy cũng chưa từng đóng băng thẻ ngân hàng, sao hôm nay đột nhiên ba nghĩ tới việc đóng băng thẻ ngân hàng của cô?

Quá rõ ràng có ai đó đã bày ra cách này cho ông ấy

Người đó sẽ là ai?

Chắc chắn không phải chú Vương hay bất kỳ ai trong nhà, nếu bọn họ có thể nghĩ chuyện này, thì ba cô đã làm như vậy từ lâu rồi.

Đột nhiên, trong đầu cô nghĩ đến một người.

Về đến nhà, Lục Gia Ngư vừa xuống xe, bèn thấy tài xế lập tức cho xe quay đầu lại.

Cô không vui, đi đến bên xe hỏi: "Chú Chu chú muốn làm gì thế?"

Chú Chu là tài xế của cô, thường ngày chỉ phụ trách đón đưa cô.

Chú Chu vẻ mặt áy náy nói: "Cô chủ, ông chủ căn dặn, lái xe đi nơi khác, hết hè mới quay lại." Ông dùng những lời thấm thía, khuyên bảo: "Cô chủ, khoản thời gian này cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà học kèm đi, đừng chống đối với ba cháu nữa."

Sau khi nói xong, chú Chu lập tức lái xe rời đi.

Lục Gia Ngư đứng trong sân một lúc, nhìn chiếc xe dần dần chạy đi mới lấy lại được ý thức, cô quay đầu, sải bước vào nhà, tức muốn hộc máu đi tìm người bày ra kế này.

Vào đến nhà không nhìn thấy Trần Dụ, bèn quay sang hỏi chú Vương: "Chú Vương người kia đâu?"

Chú Vương nói: "Ý cháu là Trần Dụ? Thằng bé ở phòng sách đợi cháu, cô chủ mau lên đó đi."

Lục Gia Ngư chạy lên lầu, vừa bước vào phòng sách là hỏi tội ngay: "Có phải cậu bày ra cách cho ba tôi, làm ông ấy đóng băng thẻ ngân hàng không?"

Trần Dụ lười biếng ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Lục Gia Ngư, nhàn nhạt nói: "Cô Lục, vui lòng phối hợp một chút, ba cậu quyết tâm phải mời người dạy kèm thế kia, có quậy kiểu gì cũng vô dụng, một tháng mà thôi, chi bằng học ít học nhiều miễn là có học, nói không chừng đến lúc thi cậu đứng đầu từ dưới đếm lên, có lẽ ông ấy sẽ buông tha, sự thật quá rõ, cậu không có năng khiếu học tập."

Lục Gia Ngư sửng người một chút, sau đó ý thức được Trần Dụ đang sỉ nhục mình, tức giận tiến lên: "Cậu nói ai không có năng khiếu học tập? Tôi không phải dạng ngu ngốc! Sao có thể học không vô được!"

Trần Dụ vươn tay gõ gõ tờ giấy trên bàn, nhẹ giọng nói: "Vậy chứng minh đi."

Lục Gia Ngư cũng vội vàng, kéo ghế ngồi xuống, cầm bút bắt đầu tính toán.

Cô tính toán được một nửa thì từ từ nhận ra, ngẩng đầu nhìn Trần Dụ

Trần Dụ cũng nhìn cô, ánh mắt ta chạm nhau khá lâu, Lục Gia Ngư sau một lúc ngẫm nghĩ thì nhận ra, "Cậu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi?"

Trần Dụ không trả lời cô, mà liếc nhìn tờ giấy trong tay Lục Gia Ngư, bình tĩnh nói: "Cô Lục, bài toán tiểu học lớp bốn cậu làm còn sai, đúng là có năng khiếu đạt điểm cao."

Lục Gia Ngư: "..."

Mặc dù thẻ ngân hàng của Lục Gia Ngư bị ba đóng băng, thêm việc không thể ra ngoài chơi, nhưng hai điều này không có nghĩa là cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà học phụ đạo.

Lúc cô nhận ra rằng Trần Dụ đang chơi chiêu khích tướng với mình, cô thờ ơ không chút quan tâm ném cây bút bi đi, vò nát tờ đề ném nó vào thùng rác, kéo ngăn bàn từ trong đó lấy ra lọ sơn móng tay, từ từ đồ lại màu sơn trên ngón.

Trần Dụ ngồi ở đầu bàn bên kia, lạnh lùng nhìn, anh cũng không vội, cũng không hối thúc cô, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm.