Bí Mật Khó Giấu

Chương 5

Mặc dù Lục Gia Ngư đang cúi mặt nghiêm túc sơn móng tay, nhưng giác quan vẫn có thể cảm nhận ánh mắt Trần Dụ luôn nhìn mình từ đầu tới cuối, cô sơn xong một bàn tay, đợi tới khi khô mới ngẩng đầu nhìn Trần Dụ, theo phản xạ nở ra nụ cười quyến rũ về phía anh, đen tối nói: "Sao cậu nhìn tôi chằm chằm thế? Có phải đang cảm thấy tôi xinh quá đúng không? Yêu tôi từ lâu rồi chứ gì?"

Lục Gia Ngư tự cảm thấy bản thân ở trong trường được coi là nhân vật khá có tiếng, con trai theo đuổi cô nhiều vô số, xoè hai bàn tay ra đếm không xuể, nói không chừng Trần Dụ cũng yêu thầm mình từ lâu, vừa hay đúng lúc ba cô mời anh đến dạy kèm, anh ngoài mặt không quan tâm, biết đâu trong lòng đang nở hoa.

Cô đang muốn dò hỏi thêm, lại bị ánh mắt hờ hững Trần Dụ nhìn mình, anh giễu cợt nói: "Tôi không có hứng thú với kiểu con gái không làm được việc gì ra hồn."

Ném ra một cuốn đề thi 5 năm đại học, 3 năm thi thử xuống, lạnh lùng nói: "Cậu muốn lãng phí thời gian cũng không sao, dù sao thì tôi làm theo giờ, ba cậu trả giá gấp ba mặt bằng chung, mặc kệ cậu có học hay không, tôi vẫn nhận được tiền."

Những lời Trần Dụ nói hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lục Gia Ngư, anh cơ bản không biết cô không tiết tiền của ba mình, Lục Gia Ngư cầm lấy cuốn đề thi 5 năm đại học, 3 năm thi thử trên bàn cất đi, tiếp tục chậm rãi sơn móng tay nói: "Nếu ba tôi cho cậu tiền, thì cậu chứ lấy tự nhiên, đừng bày cách muốn khống chế tôi, tôi không có hứng học tập, cứ cho là cậu ngồi đây cả ngày tôi cũng học không vô."

Trần Dụ hơi ngạc nhiên với những gì Lục Gia Ngư nói, bởi vì địa vị cách nhau quá xa, nói thật anh không thể hiểu được hành vi đáng xấu hổ của Lục Gia Ngư, cô không coi trọng đồng tiền ba mình làm ra từ mồ hôi nước mắt.

Nhưng Trần Dụ cũng không phải mẫu người có trái tim ấm áp, anh đơn giản là nhận tiền đến đây làm gia sư trong một tháng, đối với loại chuyện cứu vớt người lầm đường lạc lối này, bản thân không hứng thú.

Anh mặc kệ Lục Gia Ngư ngồi chơi, lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc sách một lúc.

Một giờ qua đi, Lục Gia Ngư đồ xong móng tay bắt đầu sơn móng chân, sau một lúc nhìn bản thân xinh xắn trong gương, cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên trang điểm kiểu gì.

Trần Dụ đọc sách không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Cậu có biết một giờ ba cậu trả cho tôi bao nhiêu tiền không?"

Lục Gia Ngư đang ở trước gương vẽ lông mày, tùy ý hỏi: "Bao nhiêu?"

Trần Dụ nói: "Sáu trăm."

Lục Gia Ngư "wow" một tiếng, nhưng mí mắt không nâng lên chút nào: "Cậu đang cướp ngân hàng à?"

Trần Dụ cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, đúng lúc bắt gặp ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào má cô, từ góc độ anh nhìn, có thể quan sát thấy làn da tinh tế của Lục Gia Ngư, sạch sẽ đến mức gần như không có lỗ chân lông.

Nếu muốn Trần Dụ nói thật, với anh Lục Gia Ngư lớn lên thật sự rất đẹp, nhưng trong mắt Trần Dụ kiểu con gái làm việc gì cũng không ra hồn, chẳng khác nào bình hoa di động, nếu không phải dạy kèm cho cô, ngày thường mà gặp nhau ở trường, anh chả bao giờ lãng phí thời gian chú ý đến.

Anh tùy ý nói: "Cho nên cậu phải biết rằng vừa rồi bản thân mới lãng phí 600 tệ, một tiếng nữa lãng phí 1200 tệ."

Lục Gia Ngư "À" một tiếng, nhưng không có phản ứng gì tiếp theo, cô bắt đầu kẻ lông mày, vẽ eyeliner.

Nửa tiếng sau, cô trang điểm xong, soi gương một lúc rất lâu, cảm thấy hài lòng, cô đứng dậy trở về phòng ngủ thay một bộ váy thật xinh, đứng trước gương toàn thân, nhìn bản thân mãi, trong lòng thầm thở dài, xinh như vậy xứng đáng ra ngoài đi chơi thay vì bị bắt ở nhà.

Cô mang theo chiếc túi xuống cầu thang, đi tới cửa mới nhìn ra xung quanh một lúc, chú Chu lái xe đi rồi, không còn xe chở cô đi, thẻ ngân hàng bị đóng băng, thậm chí không có tiền để gọi taxi

Trần Gia Ngư bối rối đứng trước cửa một hồi, nhưng cuối cùng bị cái nắng nóng mùa hè bên ngoài thuyết phục cô rút lui, nếu ra ngoài giữa trời nắng nóng cháy da như vậy, cô thà đi ngủ.

Lục Gia Ngư lên lầu lấy điện thoại gọi cho thẩm trì.

Điện thoại reo chuông một hồi lâu mới kết nối, Lục Gia Ngư nghe thấy tiếng sóng biển, theo bản năng hỏi: "Cậu đang ở bãi biển à?"

Thẩm Trì vừa mới lên bờ, vô cùng vui vẻ, phấn khích nói: "Đúng vậy, anh họ tôi kết hôn, nên ở Maldives mấy ngày nay, có chuyện gì hả? Nhớ tôi sao?" Thẩm Trì cười hỏi.

Lục Gia Ngư trợn tròn mắt, "Có quỷ mới nhớ cậu."