Trương Nghị nghe vậy lắc đầu: "Tôi nhặt di vật của Hách Nhất Bình từ trong đống rác, ngoại trừ đôi găng tay kia. Tôi nghĩ không ai sẽ ném điện thoại vào thùng rác cả."
Gã nói xong âm thầm nhìn thoáng qua Thẩm Kha: "Không ai sai khiến tôi cả, tôi chỉ bất bình vì Hách Nhất Bình mà thôi.""
Gã nhạy cảm phát hiện Thẩm Kha không vui, vội nói: "Ban đầu là như thế, sau đó tôi không dừng lại được."
*
Chờ Trương Nghị ký tên trong khẩu cung, đội điều tra hiện trường cầm lấy găng tay chứng cứ, xác định cùng chất liệu dính lại trên lá tôn kia.
Bên thành phố Dao Quang truyền đến video Trương Nghị thuê thuyền vịt ném gấu bông; Tề Hoàn trở về từ cầu số 3 Nam Giang, nhanh chóng copy đoạn video Trương Nghị ở trên cầu lúc nửa đêm từ đội cảnh sát giao thông.
Lại tìm thợ trang điểm của Lilith lấy khẩu cung... Khi làm xong mọi việc đã chín giờ tối.
Chín giờ tối ở thành phố Nam Giang hơi lạnh, đầu đường cuối ngõ vô cùng ồn ào. Cả thành phố như bao phủ mùi như tôm hùm chua cay và xiên nướng.
"Được rồi, mắng cũng mắng rồi! Sau này đừng lỗ mãng như thế nữa, vụ án này xem như kết thúc rồi. Nói thẳng ra, cục trưởng Trương cũng không ngờ chúng ta làm việc nhanh chóng như thế."
Trần Mạt thấy mọi người đều ủ rũ không nói gì, ông lo lắng sáng nay mình nói nặng lời, đả kích tinh thần bọn họ nên không kìm được khen một câu.
Thời đại này thật sự rất đau đầu, đội ngũ rất khó dẫn dắt!
Rõ ràng ông là cấp trên, nhưng lại giống cô giáo trông trẻ trong nhà trẻ, còn phải dỗ dành.
Cả ngày hôm nay, tim như ngồi tàu lượn, suýt chút nữa đã dâng lên cổ họng. Buổi sáng giống như chuyện linh dị, đến trưa thành vụ án giết người liên hoàn, đến buổi chiều đã bắt được hung thủ.
Chập trùng lên xuống thế này khiến bệnh tim của Cục trưởng Trương muốn tái phát.
"Đi thôi, tôi mời mọi người đi ăn khuya. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên thành lập tổ chuyên án, lại phá một vụ án lớn. Tôi làm chủ mời mọi người ăn tôm hùm đất tê cay!"
Trần Mạt vừa nói xong, bốn người phía sau giống như cương thi trở nên hoạt bát.
Tề Hoàn giống như người bị xé phong ấn ngoài miệng, nhảy lên đầu tiên như khỉ con: "Em biết, em biết, ở cần cục chúng ta có một quán nướng, nơi đó không chỉ có tôm hùm đất tê cay! Còn có he nướng siêu ngon!"
Anh nói xong vỗ điện thoại di động của mình: "Đội trưởng Trần, có cần em mời không? Ha ha, hôm nay em đi ngang qua phòng làm việc của Cục trưởng Trương nghe nói suýt nữa ông ấy cho sếp đi sửa cầu đấy!"
Trần Mạt nghe xong suýt chút nữa đã sặc nước bọt.
Ông liếc Tề Hoàn, nhấc chân lên muốn đạp một cái: "Nhóc con này, không chăm chỉ làm việc còn nghe lén cái gì! Cậu là chủ nhiệm lớp hay là ma ma."
Tề Hoàn cười ha ha.
"Đội trưởng Trần, sếp phải nói mình là quỷ hay là lão ác bà! Như vậy sẽ hợp với năm mình ra đời hơn!"
Trần Mạt tức giận, thấy đã ra khỏi Cục cảnh sát, đột nhiên đuổi theo Tề Hoàn: "Thằng ranh con, năm nay ông đây mới hai mươi!"
Tất cả mọi người bật cười, Lê Uyên nhìn thoáng qua thấy dường như Thẩm Kha cũng nở nụ cười.
"Hai mươi nhân ba." Đột nhiên Thẩm Kha nói.
Trần Mạt chạy phía trước bỗng nhiên quay đầu, ông sờ tóc mình: "Nhiều nhất là nhân hai."
Khu phía Tây thành phố là khu cũ, sôi động hơn hẳn khu mới Nam Giang.
Hai bên trồng cây chương mộc chẳng biết đã bao nhiêu năm, gió đêm thổi đến lá cây khẽ vang sào sạt.
Bên phía đường Chính Nghĩa này đã phần là đơn vị chính phủ, qua con đường này bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên, khắp nơi đều là cửa hàng của dân. Trái dưa hấu đỏ rực được cắt ra phân nửa, bán hết một nửa, một nửa dùng màng bọc bọc lại.
Ông chủ mặc áo sát nách ngồi lề đường xem TV, quạt điện thổi phần phật, trong tay còn cầm quạt hương bồ lớn để đuổi muỗi.
Có rất nhiều người đi ăn khuya, bên ngoài bày bàn nhựa, lúc đi ngang qua mùi thơm chui thẳng vào trong mũi.
Đi không bao xa đã đến quán nhỏ Tề Hoàn nói, mặc tiền không lớn lắm, nhưng lại rất đông người. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên mặc áo ngắn vào vàng nhạt, lúc nhìn thấy đám người thì ngạc nhiên đi lên đón.
"Tiểu Tề, sao cậu lại ở đây?"
Tề Hoàn cười tủm tỉm gọi chị ấy: "Chị Triệu, vì sếp của bọn em muốn đãi nên em cố ý dẫn sếp đến đây ăn đó."
Bà chủ Triệu cười ha ha, ánh mắt trở nên ôn hòa: "Sếp của cậu vậy cũng là cảnh sát, mau ngồi đi. Đúng lúc bên này có một bàn đã ăn xong, tôi gọi người dọn ngay để mọi người ngồi."
Chị ấy nói xong nhanh tay gọi em gái đi ra dọn.
Lúc này chuông điện thoại di động của Thẩm Kha vang lên.
Cô chỉ lề đường bên kia, nhanh chóng bước qua đó. Ở quán quá ồn ào, cô nghe không rõ.
"A lô, là công ty xe bus thành phố Nam Giang à, chuyện tôi hỏi đã có kết quả chưa?" Thẩm Kha nghe máy, mở lời trước.
Bên kia vang lên giọng phụ nữ trung niên: "Đúng thế, tôi là chủ nhiệm phòng hậu cần, Dương Phương. Hách Nhất Bình được cờ thưởng tháng tháng 3, cho nên đơn vị cố ý dặn dò bảo chúng tôi phải sắp xếp ổn thỏa chuyện của bà ấy. Đơn vị biết tương đối trễ, mặc dù có quyên chút tiền, nhưng ung thư... Haiz! Đồng chí cảnh sát, về phần điện thoại di động của bà ấy mà cô nói thì tôi có thể quả quyết chúng tôi không lấy. Càng không có ai trong vòng bạn bè gửi cáo phó thông báo bà ấy qua đời cả. Những thứ riêng tư của bà ấy chúng tôi không lấy, ngộ nhỡ... Không ai có thể gánh trách nhiệm cả. Đồng thời lấy rồi cũng không biết nên xử lý thế nào, không có tiền lệ này."
Thẩm Kha khẽ "Ừm" một tiếng.
Chủ nhiệm Dương làm việc rất chu đáo: "Tôi còn hỏi những người khác, họ đều nói không lấy. Các cô là cảnh sát, cả người đầy chính khí đương nhiên không sợ. Nhưng chúng tôi là người dân vẫn hơi kiêng kị, cho nên tôi tin tưởng bọn họ sẽ không lấy."
"Ừm, cảm ơn chủ nhiệm Dương."
"Không cần khách sáo, có việc cần cứ gọi cho tôi theo số điện thoại này là được. Nếu không có chuyện gì, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi."
Thẩm Kha cúp điện thoại, giương mắt nhìn trên biển quảng cáo ở trạm xe buýt ven đường đầy ắp người. Có tổng cộng mười một người, màu tóc của mỗi người không giống nhau, gần như đầy màu sắc.
Nhưng mỗi thiếu niên đều đầy sức sống vô cùng dễ nhìn, trên biển quảng cáo kia viết buổi hòa nhạc tròn năm của XPT11.
Thẩm Kha nhìn lướt qua, đi nhanh về phía quầy hàng.
"Thẩm Kha mau qua đây, nếm thử chân gà kho này đi, trong xương cũng thấm vị! Anh đảm bảo lần sau em đua xe cũng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy." Chủ quán bưng rau trộn lên, Tề Hoàn vô cùng nhiệt tình như chủ quầy hàng.
Lúc nghe thấy hai chữ đua xe, Thẩm Kha vô thức nhìn Lê Uyên, thấy anh đang gặm chân gà, không tự nhiên nhích mông.
Cô lại nhìn Trần Mạt, ông tức giận nói: "Còn tàu lượn siêu tốc nữa! Bây giờ cô ấy giẫm lên Phong Hỏa Luân rồi! Mau ngồi xuống, nếu cô đến chậm chút nữa, một hồi món tôm lên sẽ bị bọn họ cướp sạch!"
Tề Hoàn nghe vậy kháng nghị: "Đội trưởng Trần, lòng sếp từ thành Tây lệch qua thành Đông rồi à! Thẩm Kha là con gái ruột của sếp, còn bọn em là tiểu thái giám sao?"
Lê Uyên phản đối: "Thôi đi! Cậu muốn làm Tiểu Hoàn Tử thì đừng kéo tôi theo! Dù sao tôi cũng là ngự tiền thị vệ!"
Tất cả mọi người trên bàn cười ha ha.
Thẩm Kha cong môi nhìn về phía Trần Mạt.
Đó là bởi vì sau vụ thảm án xảy ra ở số 18 đường Tinh Hà, Trần Mạt là cảnh sát đầu tiên chạy đến hiện trường ôm cô đi.