Trương Nghị nói xong, giương mắt nhìn về phía Thẩm Kha.
Cô vẫn ngồi đó, mặt không đổi sắc. Song, không hiểu sao Trương Nghị lại nhìn thấy vẻ hung hăng từ trong mắt cô.
Nếu như những lời nói trên diễn đàn đều là thật, gã không kiêng kị tiếp tục nói tiếp, nói không chừng cảnh sát Thẩm trước mặt sẽ biến gã thành sasami. Hình phạt này có tên tương đối uyển chuyển hơn, là lăng trì.
Trương Nghị giật mình, không kìm được nấc lên.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh không che được tiếng nấc của gã.
Thẩm Kha đứng dậy đi lấy một cốc nước đặt ở trước mặt Trương Nghị.
Ngón tay của cô thon dài, nhưng Trương Nghị vốn không có lòng dạ nhìn ngắm. Gã cảm nhận được sự nguy hiểm vô hình bao bọc cả người gã lại.
Trong giây phút buông cốc giấy xuống, cơn nấc của gã ngừng lại.
"Tôi đi siêu thị mua chó bông có lông rất giống chó của Vương Vĩ. Ở công viên kia có một nơi rất nguy hiểm, đã có rất nhiều thợ lặn chết đuối. Ban ngày có rất nhiều thuyền qua lại, tôi dùng dây thừng buộc chó bông kia lại, đầu còn lại buộc tảng đá. Thuyền hình thiên nga, lúc đưa lưng về phía camera không nhìn thấy mặt người. Tôi lấy đồ vật ra khỏi ba lô, đặt ở vị trí đã tính toán trước. Cô nói đúng, chủ thuê nhà ném tất cả đồ vật của Hách Nhất Bình vào thùng rác, tôi đã nhặt về hết. Dây thừng buộc chó, dầu dùng dầu ăn nhà bà ấy, còn con diều kia cũng là Hách Nhất Bình mua cho con gái của mình vào năm đó. Con gái của bà ấy bị bệnh, không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ở trong nhà nhìn người ta chơi diều trong khu cư xá. Hách Nhất Bình mua cho cô bé một con diều nhưng nhiều năm như vậy chưa thả một lần nào. Tôi nghĩ dùng những thứ này giết người xem như báo thù cho bà ấy."
Trương Nghị không dám phát điên, bỗng nhiên gã như biến thành người khác.
Triệu Tiểu Manh ở bên cạnh không ngờ được, trong tầm nhìn của Trương Nghị, gã giống như một con thỏ nhỏ bị con hổ đè sát xuống đất, mỗi sợi lông trên người đều run rẩy.
Nếu nói gã là kẻ sát nhân mới nhập môn, vậy người trước mặt chính là kẻ săn mồi cao cấp trời sinh.
"Lilith và Chu Trúc Mi đều do tôi giết, tôi đều thừa nhận! Tôi không dừng lại được, từ sau khi giết Vương Vĩ thì tôi luôn muốn tiếp tục giết người, muốn những người kia chết hết. Sau khi giết Vương Vĩ, tôi đi từ thành phố Dao Quang đến Nam Giang. Sau đó, cố ý đến chung cư Triều Dương giao thức ăn, muốn tìm cơ hội giết chết Lilith và Chu Trúc Mi. Chu Trúc Mi quen biết Lilith ở chung cư Triều Dương, sau đó mới vào công ty kia."
Thẩm Kha nghe vậy khẽ gật đầu.
Lúc đó, Lê Uyên thấy danh sách ký tên cũng nói Chu Trúc Mi và Lilith không vào cùng một lúc, chắc là trước đó bọn họ không quen nhau.
Trương Nghị thấy ánh mắt của cô dịu lại, thở dài một hơi.
"Lilith là kẻ hai mặt, dựa vào mình là trụ cột của công tỳ mà thường phát cáu với nhân viên công tác. Mấy người bọn họ đều không nấu cơm, dường như ngày nào cũng ăn thức ăn ngoài. Sau khi giao hàng nhiều lần dần quen thuộc. Ngày đó, tôi gặp chị gái trang điểm cho cô ta đang khóc, nói ngày mai phải đi núi Đông Quy quay chụp. Công ty của bọn họ chỉ là công ty nhỏ, không đầu tư nhiều tiền cho trang phục. Bình thường Lilith chỉ quay cảnh hiện đại, lúc này muốn quay Cẩm Y Vệ cổ trang. Bộ Hán phục kia có vẻ rất đắt, những bộ cô ta đã chọn không phải quần áo giá rẻ. Về phần giày dép trang sức thật sự không đủ dùng. Vì thế cô gái phụ trách phục trang đã mua giày giá rẻ xấu xí có đế chống trượt. Lilith mắng cô ấy một trận trước mặt mọi người. Nếu không phải do khó tìm việc, cô ấy cũng không muốn làm. Còn nói, ngày mai Lilith sẽ múa kiếm trên tảng đá lớn, nếu bị ngã sấp mặt chắc hay lắm."
Trương Nghị nói rất nhanh, lúc này không tiếp tục vòng vo nữa.
"Lúc đó tôi suy nghĩ, cơ hội đến rồi. Ngày hôm sau khi bọn họ đi, tôi đặt trà sữa, vờ như có người thầm mến chị gái quản lý phục trang kia đưa trà sữa. Sau khi cô ấy nhận, liên tục cầm điện thoại hỏi đông hỏi tây xem ai đặt. Tôi nhân lúc đó, lén lấy giày trên xe đẩy của cô ấy giấu ở một góc. Lại nhắn cho cô ấy nói mẹ tôi bệnh, tôi đi giao hàng, cần gì đều làm cả, ở trong thành phố Nam Giang là được, bảo khi cô ấy cần có thể gọi tôi. Lúc đó cô ấy vô cùng vui vẻ, không vứt cốc nước đi. Vào lúc cô ấy phát hiện quên mang theo giày đã gọi tôi bảo tôi đưa qua. Tôi mở hộp giày ra, bôi dầu lên đế giày. Loại đế giày Oxford rẻ tiền không mềm mại lắm, không hề chống trượt. Tôi đã mang rất nhiều lần, không ai biết rõ hơn tôi. Nhưng giống như Vương Vĩ, không chắc Lilith sẽ chết đúng không? Nhưng cô ta chết rồi."
Trương Nghị nói, nở nụ cười quỷ dị, nhưng khi vừa nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kha thì lại trở nên nghiêm túc lại.
"Tôi nghĩ ông trời đều cảm thấy bọn họ là kẻ cặn bã, ông trời đứng về phía tôi, khiến bọn họ bị tôi giết chết dễ dàng như thế. Dự báo thời tiết rất chuẩn, chỉ chốc lát sau đã có mưa to. Dầu trên giày Lilith bị cọ rửa không còn gì. Tôi đứng đó, nhìn cô ta rơi xuống. Sau đó là Chu Trúc Mi, tôi không thể trông cậy vào mỗi ông trời được, lúc này tôi tự mìn ra tay. Tôi giết Chu Trúc Mi thế nào, cảnh sát Thẩm cô đã nói rồi."
Triệu Tiểu Manh nghe tên Chu Trúc Mi, không kìm được rút tờ giấy cuối cùng trên bàn.
Đôi mắt của cô nàng đỏ lên như con thỏ, nói chuyện cũng có giọng mũi.
Video quỷ gõ cửa là ác mộng của Chu Trúc Mi, là cảm giác khắc ghi cả đời không quên được.
"Vậy sao anh biết Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân muốn động tay chân trong ngăn tủ, làm live stream linh dị?"
Trương Nghị khinh thường nhìn cô: "Sau chuyện của Lilith, tôi phát hiện tầm quan trọng khi biết hành trình của bọn họ. Vì thế tôi trang bị thiết bị nghe lén trong phòng của Chu Trúc Mi và Vương Hải Tân. Thứ này còn dễ mua được hơn tôi nghĩ. Trong lúc live stream, tôi thấy máu của Chu Trúc Mi chảy ra khỏi ngăn tủ, đã biết cô ta chết thật rồi."
Thẩm Kha hơi nhíu mày, nhìn gương mặt xanh tím của Trương Nghị, như có điều suy nghĩ.
"Lại đến Tào Linh Linh, mấy người đều ở hiện trường, tôi nghĩ tôi không còn gì để nói nữa, chỉ dùng chiêu cũ mà thôi. Lần này không cần nghe lén cô ta, nội dung phát sóng đã được thông báo trên Weibo của đài truyền hình. Tôi nhân lúc nửa đêm không có ai buộc dây diều trên cầu. Tôi không muốn đến hiện trường, nhưng live stream của Chu Trúc Mi đã nhắc nhở tôi. Một khi có chuyện bất ngờ, chắn chắn phát xong sẽ bị cắt đứt, cho nên tôi đến hiện trường xem thử. Chuyện sau đó các cô đã biết."
Trương Nghị nói xong thở ra một hơi.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Thẩm Kha vang lên. Cô cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy trên màn hình là dãy số không tên. Cô nhíu mày, quyết định không nghe máy.
Lúc cô ngẩng đầu lên, phát hiện Trương Nghị đột nhiên co rụt lại, cả người trở nên căng thẳng.
Đôi mắt Thẩm Kha khẽ chớp: "Anh cầm điện thoại của Hách Nhất Bình đúng chứ? Có người ở sau lưng dạy anh giết người?"