Mê Án Truy Hung

Chương 23: Ẩn nấp bên cạnh

"Chị, lúc nãy em thấy chị nhìn quảng cáo ở trạm xe buýt, chị cũng là fan hâm mộ của XPT11 à? Cuối tuần này bọn họ sẽ diễn đêm nhạc ở sân vận động Trường Thanh đấy."

Thẩm Kha bị câu hỏi kích động của Triệu Tiểu Manh cắt ngang suy nghĩ.

Cô lắc đầu: "Không biết, chỉ là người trông rất quen mắt. Lúc chị điều tra chủ thuê nhà của Hách Nhất Bình ở cư xá thuộc xưởng dệt, đã nhìn thấy trên tường phòng cháu gái bà ta. Sau đó, lúc chị gạt Trương Nghị đang mở, đã thuận miệng nói XPT thành loại camera."

Lê Uyên đang rót bia cho Trần Mạt tay run lên, bia hơi vẩy ra.

Đến bây giờ anh đã hiểu rõ vì sao Thẩm Kha không suy nghĩ đã lừa gạt gã nói camera kia là Sonny XPT2586...

Cô nghiêm túc như thế, số hiệu cô nhắc đến mang theo dáng vẻ khoa học kỹ thuật khiến người ta khó hiểu, khiến kẻ học dốt như anh nếu nghi ngờ lại cảm thấy không tôn trọng trí thông minh của mình.

Triệu Tiểu Manh thất vọng "À" một tiếng, lại cảm thấy như thế mới hợp lẽ thường.

Thẩm Kha là người máy không có tình cảm, sao lại làm chuyện hâm mộ điên cuồng vậy được?

"Đó chính là mười một cậu thanh niên nhuộm tóc đủ màu đó à? Mấy hôm nay con tôi rất kích động, ngày nào ở nhà cũng quơ một cây gậy nhiều màu, nói là light stick trong buổi hòa nhạc! Cuối tuần này mẹ của nó sẽ dẫn nó đi xem!"

Trần Mạt bị chủ đề này thu hút sự chú ý, xoay đầu xen vào hỏi.

"Sân vận động Trường Thanh quá hoang vu. Nếu không phải con tôi thi đỗ trường phổ thông số 1 thì mẹ con sẽ không cho đi!"

Lúc nói mấy chữ "Trường phổ thông số 1", trong kẽ răng của Trần Mạt như tuôn ra sức lực! Cằm vẫn chưa cạo sạch râu kia đắc ý đến mức có thể đâm thủng trời.

Bà chủ bưng tôm lên nghe giọng đã hiểu ý, hâm mộ nói: "Trường số 1 tốt! Trường số 1 là trường phổ thông tốt nhất Nam Giang chúng ta. Nếu con trai ngốc của tôi có thể đỗ trường số 1, vậy tôi sẽ đi chùa..."

Bà ấy nghĩ đến những người đang ngồi là cảnh sát, vội sửa lời: "Tôi sẽ giảm giá 40% mọi món để ăn mừng."

Người đang xếp hàng nghe vậy đều ồn ào nói: "Bà chủ, vậy chúng tôi chờ đấy."

Thẩm Kha nhìn về phía tôm hùm chua cay đỏ rưc trên bàn, con vật này cô thấy đầy ở trong lạch nhỏ ở Nam Giang. Khi còn bé, rất nhiều người câu để cải thiện bữa ăn.

Chỉ cần lấy một nhánh cây buộc sợi thừng, đầu kia của dây thừng buộc da heo, ném vào trong khe, không bao lâu sau có thể câu được nửa thungf.

Sau đó sẽ cho nhiều tỏi, ớt và tía tô, xào lên cho thơm rồi dùng bia nấu. Cuối cùng cho dưa leo để đỡ ngấy, đã hoàn thành món ngon thơm ngào ngạt.

Thẩm Kha chưa từng đi câu, chỉ nghe người ta nói, tuổi thơ của cô hơi mơ hồ không rõ.

Trần Mạt cầm bia lên: "Hôm nay là ngày đầu tiên thành lập tổ điều tra đặc biệt, lại phá một vụ án lớn. Tôi không nói lời hoa mỹ, chỉ cần còn sống, không để lọt mất một kẻ xấu, cạn ly!"

Thẩm Kha bưng cốc bia lên, nhìn Tề Hoàn và Lê Uyên ồn ào, vẻ mặt vô thức trở nên ôn hòa.

Sau khi uống xong cốc bia, cô nhanh chóng để đũa xuống, mang bao tay, cầm một con tôm đỏ rực. Cô ngắt đầu tôm, sau đó khẽ mút đuôi tôm, thịt tôm bị cô cắn ra.

Đám người hoàn hồn lại, trên bàn đã có ba đầu tôm.

Tề Hoàn nhìn vậy, kêu to lên tiếng: "Thẩm Kha! Em ăn tôm như vậy không có linh hồn!"

Anh vừa hô hào, động tác lại không ngừng, gần như sao chép động tác của Thẩm Kha, cầm tôm hùm trong chậu lên.

Trần Mạt gắp một hạt lạc, buồn cười lắc đầu, cụng chén với Lê Uyên, nói với Triệu Tiểu Manh ở bên cạnh: "Cô đừng nhã nhặn, ăn cơm với cảnh sát, nếu nhã nhặn phải đói bụng đấy. Em nhìn Thẩm Kha giống robot kìa."

Triệu Tiểu Manh cười ngượng, cầm bắp ngô lên khẽ cắn.

"Tiểu Manh, em là newbie, mặc dù là kỹ thuật viên không cần đi hiện trường, nhưng phải can đảm hơn. Em biết pháp y Án trong cục không? Lần sau anh ta giải phẫu anh nói với anh ta một tiếng cho em mở mang tầm mắt."

Sắc mặt Triệu Tiểu Manh tái nhợt, nhìn thoáng qua thịt nướng trên bàn, quyết định cầm một cọng rau hẹ.

"Tiểu Tề làm việc đáng tin, không tệ. Hôm nay tôi đã nói hết khuyết điểm của Lê Uyên và Thẩm Kha đến khô họng rồi. Lần sau đừng lỗ mãng như thế, xe mô tô của cô xuyên qua đám người. Cô có bản lĩnh thì tốt, nhưng hù dọa dân chúng, không cẩn thận gây nên tai nạn xe cộ thì ai chịu trách nhiệm? Chúng ta là cảnh sát, bảo vệ sinh mệnh tài sản của quần chúng an toàn là trách nhiệm của chúng ta. Bắt hung thủ quan trọng, nhưng những điều này cũng vô cùng quan trọng? Tôn Ngộ Không muốn bắt con kiến mà đại náo thiên cung, cô cảm thấy thích hợp không?"

Thẩm Kha bóc tôm, nặng nề gật đầu.

Cô và Tề Hoàn đã đấu đến giai đoạn gay cấn, nói nhiều thêm một chữ sẽ thua mất!

Trần Mạt nhìn qua bốn tân thủ, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đột nhiên ông có cảm giác nhất định còn rất nhiều thời điểm mất khống chế như hôm nay, đặc biệt là tổ chuyên án không thể thiếu khoảng thời gian gà bay chó chạy.

Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, đám người không ăn lâu. Trần Mạt tính tiền sau đó chuẩn bị rời đi.

Ông đưa tay chỉ về phía biển xe bus: "Bên này có xe bus về thẳng nhà tôi, lúc này vẫn còn chạy. Những người khác tôi không lo, đều có thể lái xe. Tiểu Manh còn em?"

Triệu Tiểu Manh bị nhắc tên, đỏ mặt lên: "Em đi tàu điện ngầm, ở phía đối diện trạm xe lửa. Nhà em ở phía Bắc thành phố, sau khi đến cửa tàu điện thì bố sẽ đón em."

Sau khi hỏi một phen, Tề Hoàn sẽ về cục lái xe. Thẩm Kha ở gần dây, không cần về cục lấy xe máy, định đi về thẳng. Lê Uyên vừa vèe Nam Giang, vẫn chưa chuẩn bị đủ đồ, cần mua vài thứ. Năm người đi con đường khác nhau.

Thẩm Kha đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Manh đi vào cửa tàu điện ngầm, lúc này mới móc điện thoại gọi một cú.

"A lô, tôi là Thẩm Kha! Chuyện tôi nhờ anh hỏi sao rồi?"

Người ở đầu bên kia cười nói: "Thẩm Kha, đây là thái độ cậu nhờ người ta giúp à? Tôi muốn cậu mời tôi ăn cơm! Ăn món đắt nhất!"

"Ừm!" Vẻ mặt Thẩm Kha không thay đổi nói.

Người đầu bên kia ung dung nói: "Ung thư là căn bệnh rất đau đớn, ở giai đoạn cuối gần như Hách Nhất Bình không dùng đến điện thoại. Di vật của bà ấy bị đơn vị lấy đi, y tá ở đó nói không có điện thoại cô nói. Nhưng trong bệnh viện có người đến người đi liên tục, điện thoại bị đánh cắp cũng là chuyện bình thường. Cô đừng quan tâm chuyện vụn vặt. Cho dù cậu nhanh nhẹn, chẳng phải đi trên đường cũng có khả năng bị đánh cắp điện thoại sao?"

"Tôi là cảnh sát, kẻ trộm nào dám trộm di động của tôi?" Thẩm Kha nghiêm túc phản bác.

Người bên kia á khẩu không trả lời được, hừ lạnh: "Cuối tuần sau có họp lớp? Cậu có đến không?"

*

Trong một ngõ hẻm yên tĩnh, một người khác đang gọi điện thoại.

"Không phải nói anh đừng vội à? Chờ tôi và Thẩm Kha thân thiết, sớm muộn gì cũng biết tin tức của Chu Nậu, dù sao vì chuyện này tôi mới tham gia tổ chuyên án đúng không?"