“Thầy Bạch Xuyên, thầy đang bận sao?”
Thời Quang rụt rè đứng trước cửa văn phòng, cẩn thận nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
“Thời Quang, em rốt cục cũng tới rồi?”
Bạch Xuyên ngẩng đầu lên, thấy cậu thì thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được quan tâm: “Sau kỳ nghỉ hè, mãi không không thấy em đến. Chuyện thi đấu phân đoạn em suy nghĩ thế nào rồi? Thời gian đăng ký không còn nhiều nữa, nếu cần đến đạo trường và câu lạc bộ thì thầy phải nhanh chóng liên hệ với bạn bè mới được.”
“Hôm nay em đến chính là để báo cho thầy biết, em sẽ tham gia thi đấu kì thi phân đoạn năm nay.”
Thời Quang thấy Bạch Xuyên đã qua hơn hai tháng vẫn còn nhớ đến chuyện của mình, trong lòng có chút chua xót, đi đến bên cạnh bàn làm việc Bạch Xuyên nhìn anh sửa bài tập cho học sinh.
“Cuối cùng em cũng quyết định rồi sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy?” Bạch Xuyên giống như không chút để ý đáp lại cậu một câu, chỉ là cây bút trong tay phút chốc khựng lại vẫn để lộ sự quan tâm sâu sắc của anh.
[Được Tiểu Lượng khuyên bảo á~] Chử Doanh trên đường đến đây cũng đã bình phục lại tâm tình, lúc này còn có thể cười tủm tỉm vạch trần cậu.
“Thì... em tự mình nghĩ thông suốt thôi.” Thời Quang bị nói trúng tim đen, bất giác nhớ đến chuyện không lâu trước đó mình vốn còn hùng hổ lôi kéo Du Lượng, muốn khuyên người ta trở về tham gia kì thi phân đoạn, kết quả ngược lại bị nói đến không thể trả lời, hơn nữa do dự nhiều lần bản thân cuối cùng vẫn thay đổi chủ ý, liền không khỏi đỏ mặt. Ấp úng muốn ứng phó cho qua, vội vàng chuyển đề tài.
“Không phải em vừa mới quyết định xong đã chạy đến báo tin cho thầy sao? Nhân tiện, em cũng muốn hỏi thầy về thủ tục đăng ký cá nhân.”
“À, chuyện này thầy cũng không rõ lắm, để thầy hỏi giúp em rồi sẽ thông báo sau.” Thấy Thời Quang đã quyết định, Bạch Xuyên cũng yên tâm hơn, nhanh chóng nhận lời.
“Thầy ơi... em còn một chuyện muốn nhờ thầy giúp đỡ.”
Thời Quang ngập ngừng nhắc đến việc thuyết phục mẹ mình.
“Thầy còn phải đi dạy, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Bạch Xuyên ngẩng lên nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ vào lớp, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Là như vầy, mẹ em vẫn luôn không ủng hộ em chơi cờ, nên em còn chưa dám nói với bà ấy về chuyện thi đấu. Em sợ bà ấy không đồng ý, cho nên muốn nhờ thầy một ngày nào đó rảnh rỗi nói chuyện với mẹ em, giải thích rõ tình hình giúp em.”
“Chuyện này em còn không thuyết phục được, thầy là người ngoài thì nói thế nào? Hơn nữa, thầy nhớ năm đó khi thầy đến nhà em, mẹ em rất ủng hộ mà?"
Bạch Xuyên thật sự không ngờ Thời Quang lại nhờ mình chuyện này.
“Trước kia khác bây giờ khác, hai ngày trước bà ấy còn tịch thu bàn cờ của em kìa. Thầy kể cho mẹ em nghe về con đường của các kỳ thủ chuyên nghiệp đi! Em nói bà ấy không tin, nhưng nếu thầy nói thì lại khác. Ít nhất có người ngoài mẹ cũng sẽ không đánh em?”
Thời Quang bị nhìn đến có chút lúng túng, nhưng vì lo sợ không thuyết phục được mẹ cố gắng cầu cứu Bạch Xuyên.
"Thầy phải giúp em đó! Nếu mẹ em không đồng ý, em sẽ không thể chơi cờ vây nữa. Chẳng lẽ thầy đành lòng nhìn một thiên tài cờ vây như em chưa kịp ra mắt đã sớm lụi tàn sao?”
“Được rồi được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, khi nào mẹ em rảnh thì dẫn bà đến đây, thầy sẽ nói chuyện với bà. Em xem, mẹ em thấu tình đạt lý như vậy, bị em nói thành ra như thế nào rồi?!"
Bạch Xuyên vốn không giỏi đối phó với những kiểu làm nũng thế này, lại thêm sắp đến giờ dạy cho nên nhanh chóng đồng ý.
“Nếu không còn việc gì khác, thầy đi dạy trước đây. Em cũng nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi. Chuyện báo danh chờ tin của thầy."
“Đừng mà, em đã đến đây rồi, cho em đi cùng thầy đi! Em sẽ giúp thầy quản mấy đứa nhỏ! Từ từ đợi em với!” Thời Quang đuổi tới, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“À đúng rồi, em có thể mượn điện thoại của thầy gọi cho Tự ca không? Lúc trước anh ấy vẫn luôn chiếu cố em, em muốn báo cho anh ấy biết về việc mình thi đấu phân đoạn.”
[Là muốn gọi cho Du Lượng thì đúng hơn.]
Chử Doanh phe phẩy quạt, không chút do dự vạch trần Thời Quang.
“Vậy cũng đúng.” Bạch Xuyên không nghĩ nhiều, tìm số của Phương Tự rồi đưa điện thoại cho Thời Quang.
“Em gọi nhanh đi, thầy đi trước đây. Nếu có việc gì, cứ đến lớp tìm thầy.”
“Vâng, cảm ơn thầy!” Thời Quang nhận điện thoại, còn vẫy tay chào Bạch Xuyên, sau đó mới quay sang trả lời Chử Doanh.
[Hôm nay em vừa cãi nhau với Du Lượng, anh cũng nghe thấy rồi đó. Bây giờ mà gọi cho cậu ấy, chẳng khác nào em sợ cậu ấy. Chỉ còn cách nhờ Tự ca chuyển lời giúp thôi!”] Thời Quang làm ra vẻ chính đáng giải thích.
[Anh thấy em chính là không ngại mệt đến tìm hết người này tới người khác, từ thầy Bạch Xuyên sau đó lại là Phương Tự, Không phải em đang chột dạ đấy chứ?] Chử Doanh một chút cũng không lưu lại đường sống cho Thời Quang.
[Đừng nói nữa, em phải gọi cho nhanh rồi còn vào lớp giúp thầy Bạch Xuyên nữa.] Thời Quang không muốn đôi co thêm, trực tiếp bấm gọi.
“Alo, sư huynh.” Phương Tự thấy số điện thoại của Bạch Xuyên giọng nói không giấu được vô cùng vui vẻ.
Từ khi Bạch Xuyên đồng ý đảm nhiệm chức quản lý trang web cờ vây, việc tổ chức có thể nói là suôn sẻ thuận lợi, khiến anh không khỏi muốn khoe khoang một chút.
“Anh gọi thật đúng lúc! Để em kể cho anh nghe về trang web của chúng ta...”
“Tự ca, thật ngại quá, em là Thời Quang.”
“Hả? Hôm nay không phải em với Tiểu Lượng thi đấu giải học sinh trung học gì đó sao? Kết quả thế nào? Sao lại ở chỗ Bạch Xuyên? Em tìm anh có chuyện gì?”
Phương Tự nghe thấy giọng của Thời Quang trong đầu đầy dấu chấm hỏi, cau mày nghĩ thầm rằng chắc là lại có chuyện gì đây.
“À... Là như vầy... Em muốn nhờ anh nhắn với Du Lượng một tiếng rằng năm nay em sẽ tham gia thi đấu phân đoạn. Em sẽ đợi cậu ấy trên sân đấu.”
Biết không thể tránh nhắc đến Du Lượng, Thời Quang dứt khoát nói thẳng, tính toán nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi cúp máy ngay.
“Em chờ đã! Em không phải có số của tiểu Lượng sao? Sao không trực tiếp gọi cho em ấy, mà lại phải nhờ anh chuyển lời giùm? Hơn nữa, chẳng phải hôm nay hai đứa còn thi đấu với nhau sao?"
Phương Tự nhịn không được tức giận trách mắng, nhưng nghe được tin Thời Quang muốn tham gia thi đấu, anh cũng không giận nữa. Suy nghĩ đến những hành động thất thường của Thời Quang, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
“Hiện tại em không có điện thoại riêng à? Nếu vậy thì ghi lại số của anh đi, sau này cần gì thì liên lạc trực tiếp, đừng dùng điện thoại của Bạch Xuyên nữa. Gửi số điện thoại của em cho anh luôn, để anh gửi tài liệu cần thiết dùng để báo danh trận đấu. Chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi để ở chỗ Bạch Xuyên, anh rảnh sẽ đến lấy. Dù sao anh cũng định giúp Du Lượng báo danh, tiện thể làm luôn cho em.”
“Hả? Như vậy thì làm phiền anh quá, anh chỉ cần hướng dẫn em cách làm, em tự đi cũng được.” Thời Quang không ngờ kết quả lại như vậy, theo bản năng từ chối.
“Không phiền gì cả! Em không đi báo danh sớm mới phiền đó! Cứ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ đi, dù sao cũng không cần quá nhiều tài liệu gì, chứng minh thư thôi là được, ngày mai anh qua lấy!”
Phương Tự vẫn lo lắng đêm dài lắm mộng, nhanh chóng giải quyết luôn, sau đó đến tìm sư đệ báo tin vui.
[Tiểu Quang, chứng minh thư của em có phải lần trước mượn xe đạp quên chưa lấy về không?] Chử Doanh đột nhiên nhớ ra, lên tiếng nhắc nhở.
“Chết rồi! Chứng minh thư của em vẫn còn ở Ô Lộ Sơn!” Thời Quang cũng vừa bừng tỉnh, cuống cuồng kêu lên.
“Em bớt giở trò đi. Anh đã nói với em rồi, hiện tại em chưa đủ tuổi thì dùng sổ hộ khẩu cũng được. Dù sao ngày mai cứ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ. Bạch Xuyên có ở đó không? Anh muốn nói chuyện với anh ấy.”
Phương Tự nghe Thời Quang nói vậy thì càng thêm nghi ngờ, sợ rằng cậu nhóc này cố tình tạo chuyện. Nếu đến lúc đó xảy ra rắc rối, chẳng phải chính anh sẽ mang tiếng là người không đáng tin sao?
“Thầy Bạch Xuyên đang đi dạy, anh yên tâm, trưa mai em nhất định sẽ đem đầy đủ giấy tờ đến Cung Thiếu Niên.” Thời Quang thấy sự việc đã đến nước này cũng không giãy giụa nữa mà đồng ý.
“Được rồi, nếu dám cho anh leo cây, em cứ chờ đó mà xem.”
Phương Tự không muốn làm phiền Bạch Xuyên đang dạy học, chỉ uy hϊếp nhẹ một câu để chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như dự tính.
“Anh yên tâm, nhất định không thành vấn đề.” Thời Quang đảm bảo thêm một lần nữa.
“Vậy thì tốt, anh đi hỏi rõ quy trình báo danh trước, em nhớ liên hệ với anh. Cúp máy đây.”
Phương Tự nói xong liền vui vẻ cúp điện thoại, đứng lên duỗi người thoải mái, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Haha..Đúng là chuyện tốt từng chuyện từng chuyện cứ rủ nhau tìm đến mà, còn chưa đợi mình ra tay, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng rồi~”