Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 25: Nghề nghiệp kỳ thủ tương lai

“Thời Quang con có thể giải thích rõ ràng một chút được không? Mẹ biết hôm qua con vừa giành chức vô địch giải đấu đúng là không tệ. Nhưng đột nhiên con nói muốn nghỉ học để tham gia thi đấu cờ vây, có phải quá cẩu thả rồi không? Mặc dù cái này thi đại học sẽ được cộng điểm, nhưng không thể giống như trước đây dành ra chút thời gian luyện tập là được rồi sao?” Mẹ Thời đến tận cửa Cung Thiếu Niên vẫn chưa hiểu rõ ý định của con trai mình.

“Ai da, mẹ à con nói cũng không rõ được. Chúng ta tìm thầy Bạch Xuyên nói chuyện đi, thầy ấy sẽ giải thích rõ ràng, như vậy không tốt hơn sao?” Thời Quang luống cuống, cũng không biết phải giải thích làm sao với mẹ, đành phải dựa hết vào sự kiên nhẫn của thầy Bạch Xuyên.

“Con còn dám nhắc tới thầy Bạch Xuyên? Lúc trước người ta đến nhà khen con, mời con học cờ, vậy mà không bao lâu con liền kiên quyết không học nữa. Bây giờ còn có mặt mũi đến tìm thầy ấy, thật là…”

“Mẹ, con lớn rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa được không? Dù sao cũng đến nơi rồi.” Thời Quang nghe mẹ lải nhải đến đau cả tai, vội chạy đến trước cửa văn phòng gõ cửa.

"Thầy Bạch Xuyên, làm phiền thầy rồi, đây là mẹ em.”

“Thời Quang?” Bạch Xuyên ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ, không nghĩ tới Thời Quang lại đến nhanh như vậy, nhưng vẫn lập tức đứng dậy chào hỏi: “Chào chị, tôi là Bạch Xuyên.”

“Chào thầy Bạch, đứa nhỏ Thời Quang này lại khiến thầy bận tâm rồi.” Mẹ Thời ôm vai Thời Quang, khách sáo nói.

“Không có gì đâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, mời chị ngồi uống nước.”

Bạch Xuyên rót nước mời khách rồi hỏi: “Thời Quang nói chị còn băn khoăn về việc em ấy tham gia thi đấu phân đoạn cờ vây. Không biết chị còn điều gì chưa rõ?”

“Cảm ơn thầy”

Mẹ Thời nhận lấy cốc nước, trực tiếp nói ra lo lắng của mình: “Thời Quang nói nó muốn nghỉ học để chuẩn bị cho kỳ thi kia. Tôi không hiểu sao lại phải nghỉ học để thi đấu. Học kỳ này chỉ còn hai tháng, nhưng tôi sợ sau này nó không theo kịp chương trình học.”

“Thời Quang, em không nói rõ với mẹ về kỳ thủ chuyên nghiệp sao?” Bạch Xuyên hơi nhíu mày nhìn Thời Quang, không ngờ cậu lại giấu nhẹm mọi chuyện, cứ như vậy liền dẫn mẹ mình đến đây.

“Em định cùng thầy giải thích luôn…” Thời Quang nhận ra không thể trốn tránh, đành dùng mắt cún tội nghiệp nhìn Bạch Xuyên xin lỗi, rồi kiên quyết nói thật.

“Mẹ, là như thế này, nếu con có thể vượt qua kỳ thi phân đoạn, con sẽ không phải đi học nữa.”

“Chờ một chút, không đi học nữa là sao?” Mẹ Thời nghe xong, không khỏi bối rối.

“Có nghĩa là Thời Quang sẽ tham gia thi đấu phân đoạn, đó là kỳ thi để trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu thông qua thì có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, tương đương với việc sẽ làm nghề này.”

Bạch Xuyên thấy bộ dạng đáng thương của Thời Quang, không đành lòng giải thích: “Cho nên, hiện tại đối với Thời Quang mà nói việc này quan trọng hơn rất nhiều. Đó không phải là chuyện nghỉ học hai tháng, mà là quyết định con đường phát triển sau này của Thời Quang.”

“Thời Quang mới lên 11, làm sao có thể chỉ qua một kỳ thi mà vào nghề được? Quyết định này có phải hơi qua loa không?”

“Mẹ, tuyệt đối không qua loa.”

Thời Quang vội vàng giải thích: “Thật ra mấy năm nay con học tập vẫn luôn rất kém, cũng không thể khiến mẹ tự hào, nhưng lần này thì khác. Con đã tìm thấy thứ mình giỏi, con muốn kiên trì với nó. Con không phải là nghịch ngợm đâu, mà là suy nghĩ nghiêm túc. Dạo gần đây con học cờ vây cảm thấy rất thú vị, con muốn theo đuổi nó cả đời. Mẹ, mẹ đồng ý cho con đi.”

“Chuyện lớn như vậy con cũng không nói trước với mẹ, con bảo mẹ đồng ý như thế nào đây. Con muốn chơi cờ là không cần học hành nữa à?” Mẹ Thời có chút tức giận với quyết định đột ngột của Thời Quang.

“Chị à, cách báo danh vẫn còn thời gian, chị không cần phải vội vàng đưa ra quyết định ngay. Thời Quang hôm nay dẫn chị tới đây chỉ để giải thích tình huống cụ thể, cung cấp căn cứ cho quyết định của chị, nên nếu chị có thắc mắc gì, có thể nói ra.” Bạch Xuyên đúng lúc lên tiếng, cố gắng hòa giải.

“Tôi hiểu rồi, tức là Thời Quang phải nghỉ học để tham gia kỳ thi này, nếu đậu sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, vậy thì không cần phải đi học nữa đúng không?”

Mẹ Thời Quang suy nghĩ lại toàn bộ logic của sự việc, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tôi muốn biết, kỳ thi này có yêu cầu gì không, và nếu thi đậu trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp thì cuộc sống của nó sẽ như thế nào?”

“Kỳ thi này tên đầy đủ là Giải Cờ Vây Toàn Quốc, trẻ em dưới 18 tuổi đều có thể tham gia. Mỗi năm tổ chức một lần, chỉ có 24 người được chọn để trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Vì vậy, kỳ thi này rất khắc nghiệt, quanh năm có vô số đứa trẻ, được gọi là thiếu niên xông đoạn, từ bỏ việc học để gia nhập các trường đào tạo chuyên biệt, chỉ vì muốn tranh giành một số ít suất vào nghề mỗi năm.”

“Cho nên Thời Quang phải cùng những thiếu niên xông đoạn này cạnh tranh sao? Như vậy không phải quá nguy hiểm?” Nghe đến đây mẹ Thời càng thêm lo lắng.

“Thực ra, khả năng thành công của Thời Quang trong năm nay là rất cao…”

“Sư huynh!” Bạch Xuyên còn chưa nói hết đã bị Phương Tự nhìn cũng không thèm nhìn bước vào, cắt ngang lời anh.

Phương Tự gần đây gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, quen cửa quen nẻo liền chạy đến phòng làm việc của sư huynh, kết quả vào cửa mới nhìn thấy Thời Quang cùng mẹ cậu, sửng sốt một chút.

“Anh có khách sao?”

“Tự ca, em đột nhiên nhớ ra em có việc muốn hỏi anh!” Thời Quang không ngờ Phương Tự lại xuất hiện vào lúc này, vội vàng lao tới như viên đạn, vọt vào trong ngực Phương Tự, nhân lúc Phương Tự chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng đẩy anh ra ngoài.

“Thời Quang, con làm gì vậy?” Mẹ Thời nhìn tình huống trước mắt có chút kinh ngạc.

“Mẹ, thầy Bạch Xuyên hai người nói chuyện trước đi, con có một ván cờ không hiểu muốn nhờ Tự ca giúp con xem, xong rồi con sẽ quay lại ngay.” Thời Quang nào dám để Phương Tự cùng mẹ tiếp lời, tùy tiện tìm cớ liền sốt ruột đẩy Phương Tự đi.

Phương Tự không hiểu sao bị đẩy ra khỏi phòng làm việc của Bạch Xuyên, vẫn còn ngơ ngác: “Em làm gì thế?”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, mẹ còn chưa đồng ý cho em thi nghề nghiệp đâu. Em đang nhờ thầy Bạch Xuyên giúp em giải thích cho bà. Nếu bà ấy biết em đã báo danh rồi, chắc chắn sẽ giận lắm. Anh đừng lỡ miệng nói ra."

Thời Quang kéo Phương Tự ra bên ngoài cẩn thận dặn dò.

“À~” Phương Tự kéo dài giọng, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn chú ý đến việc đăng ký hơn.

“Vậy hôm qua bảo em mang tư liệu theo em có mang không? Em còn phải điền vào mẫu đăng ký và viết giấy ủy quyền để anh mang đi nữa.”

“Bây giờ em điền liền, đừng để mẹ nhìn thấy."

Thời Quang quay đầu lại nhìn hai người trong phòng đang nói chuyện còn cần một chút thời gian nữa, nhanh chóng kéo Phương Tự đi tới trước cửa sổ hành lang, cẩn thận tính toán tốc chiến tốc thắng.

Phương Tự lúc này mới xác định Thời Quang thật sự muốn đi thi mới xem như yên lòng, lấy tờ báo danh ra đưa cho Thời Quang, khoác vai cậu cười tủm tỉm trêu chọc: “Sợ mẹ như vậy à? Lần trước bị bệnh cũng vì sợ bị mắng nên không dám về nhà sao?”

“Đương nhiên không phải, đây là em tự lập, tự mình quyết định!” Thời Quang nhanh chóng đáp lời, lo lắng mẹ sẽ ra ngoài bắt gặp, vội vàng cúi đầu điền vào mẫu đơn.

Phương Tự cũng sợ cậu điền sai sót gì, xoay người nhìn Bạch Xuyên đang kiên nhẫn nói chuyện với mẹ Thời Quang, bất giác nở nụ cười.

“Anh đi kéo dài thời gian giúp em, điền xong thì quay lại ngay.” Nói xong liền bước vào phòng.

“Chử Doanh, giúp em để ý tình hình chút đi, vừa rồi Tự ca đột nhiên xuất hiện, anh cũng không nhắc em làm em sợ hết hồn…” Thời Quang vừa điền vừa phàn nàn với bạch y du hồn vẫn luôn bên cạnh không nói lời nào.

[Anh cũng chưa từng nghe qua chuyện thi đấu phân đoạn và kỳ thủ chuyên nghiệp, đang chăm chú lắng nghe thầy Bạch Xuyên giảng giải. Ai ngờ Phương Tự lại đột nhiên xuất hiện.]

[Được rồi, em điền trước đi, anh đi trông chừng.]

Nói xong, Chử Doanh cũng không đợi Thời Quang phản ứng, lập tức bước nhỏ quay về nghe tiếp câu chuyện trong phòng.

“Không phải chứ? Sao em lại bị bỏ lại một mình thế này?” Thời Quang thấy mình bị bỏ rơi thì càng vội vàng hoàn tất mẫu đơn.

Ban nãy Bạch Xuyên nhìn thấy hai người cứ như vậy không quan tâm rời khỏi phòng, chỉ biết bất lực thở dài, cảm giác như mạch máu trên trán mình sắp nứt ra. Dù không biết Thời Quang đang che giấu chuyện gì, nhưng anh vẫn cố gắng chuyển sự chú ý của mẹ cậu: “Không sao đâu, chúng ta tiếp tục nói chuyện, hai người họ sẽ quay lại ngay thôi. Vừa rồi người bước vào chính là Phương Tự cửu đoạn, kỳ thủ hàng đầu của nước ta. Cả tôi và cậu ấy đều cho rằng Thời Quang có thiên phú vượt trội trên phương diện cờ vây.”

“Ý thầy là, thầy nghĩ Thời Quang có năng khiếu đến mức không cần vào đạo trường cũng có thể thi đấu chuyên nghiệp sao?” Lần đầu tiên mẹ Thời nghe thấy đứa con trai luôn nghịch ngợm nhà mình được người khác khen ngợi, có chút không thể tin được.

“Vấn đề quyết định Thời Quang có thể thi đậu vào nghề nghiệp hay không không phải là thiên phú mà là thực lực của em ấy." Bạch Xuyên từ tốn giải thích.

"Thẳng thắn mà nói, tôi là kỳ thủ ngũ đoạn, dù đã nhiều năm không thi đấu chuyên nghiệp, nhưng về cơ bản vẫn có thể duy trì trình độ chuyên môn, cho nên chị cũng không cần quá lo lắng về vấn đề thi đấu đâu bởi vì bây giờ tôi đã không còn là đối thủ của Thời Quang rồi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng thanh âm của Bạch Xuyên cũng không nghe ra một chút buồn bã nào. Ánh mắt anh bất giác hướng về phía cửa sổ, nơi hai bóng dáng thân thuộc đang kề vai sát cánh không biết đang làm cái gì, trong lòng bất chợt dâng lên một loại cảm giác dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.Thậm chí cũng không biết chính mình là đang nói về ai.

“Cờ vây là môn thể thao mà thiên phú quyết định giới hạn trên của mỗi người. Với những người sở hữu năng khiếu bẩm sinh như Thời Quang, con đường của họ sẽ dễ dàng hơn người khác một chút. Nhưng cũng chính vì điều đó, tôi càng lo lắng liệu em ấy có thể kiên trì theo đuổi đến cùng hay không. Con đường này đầy rẫy thất bại và cám dỗ. Càng dễ đạt được thành công, người ta lại càng dễ buông bỏ lạc lối.”

“Xin lỗi, có lẽ bây giờ nói chuyện này hơi không thích hợp.” Bạch Xuyên chợt nhận ra mình vừa đi quá xa chủ đề, vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng kéo câu chuyện trở lại đúng quỹ đạo.

“Tôi không muốn Thời Quang lãng phí thiên phú của mình, vì vậy tôi hy vọng em ấy có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Nếu chị đồng ý để Thời Quang đi theo con đường này, hai tháng thật sự không phải là khoảng thời gian dài. Nếu Thời Quang có thể thông qua kỳ thi, chỉ mất vài tháng để đạt được những thành tựu mà người khác phải mất nhiều năm mới có, điều đó sẽ đủ chứng minh thiên phú và thực lực của em ấy.”

“Tôi hiểu ý thầy rồi.” Mẹ Thời trầm ngâm gật đầu.

"Thực ra, Thời Quang từ nhỏ đã rất tùy hứng, tôi chỉ lo rằng đây có thể chỉ là hứng thú nhất thời của nó. Tôi sẽ nói chuyện kỹ hơn với con. Nhưng với tư cách là một người mẹ, tôi vẫn muốn biết rõ hơn, làm kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp là một nghề nghiệp như thế nào? Nội dung công việc ra sao? Có giống như thầy, vừa chơi cờ vừa giảng dạy cho người khác không?”

“Thầy Bạch Xuyên là người có lý tưởng cá nhân rất cao cả. Rất ít người có thể chịu đựng được sự cô đơn như thầy ấy, cả đời kiên trì phấn đấu vì lý tưởng giáo dục.” Phương Tự đúng lúc bước vào, hỗ trợ giải thích.

“Thông thường, sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, người ta sẽ ký hợp đồng với các câu lạc bộ cờ vây chuyên nghiệp, tương đương với việc có công việc chính thức và nhận lương hàng tháng. Bên cạnh đó, họ sẽ tham gia các giải đấu danh hiệu và các giải cúp lớn. Khi tham gia các trận đấu này, chỉ cần vào được vòng trong đều sẽ nhận được phí thi đấu. Nếu đạt thứ đạt hạng cao, tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh. Hiện tại, tiền thưởng cao nhất trong nước là giải đấu danh hiệu Kỳ Thánh Chiến, lên tới 30…”

Bạch Xuyên không quan tâm đến lời khen ngợi nửa thật nửa đùa của Phương Tự, điềm tĩnh bổ sung: “Đúng vậy. Nhất là khi trở thành kỳ thủ đẳng cấp cao, thu nhập từ nghề này sẽ rất đáng kể.”

Khi nhìn thấy phong thái tự tin, chững chạc của Phương Tự, mẹ Thời ngược lại có chút tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: “Tôi thật ra không mong con mình đạt quán quân gì cả, chỉ cần có thể tự nuôi sống bản thân là tôi yên tâm rồi.”

“Với trình độ hiện tại của Thời Quang, chỉ cần ký hợp đồng với câu lạc bộ cờ vây chắc chắn không thành vấn đề. Qua vài năm nữa, em ấy hoàn toàn có khả năng trở thành ứng cử viên tranh chức vô địch.” Phương Tự cười tươi, nói những lời tốt đẹp thay cho Thời Quang.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ có thể tin tưởng con một chút được không?”

Lúc này, Thời Quang cuối cùng cũng điền xong mẫu đơn, nhanh chóng bước vào, lặng lẽ đưa tài liệu cho Phương Tự, đồng thời lấy ra một cái túi hồ sơ từ trong cặp, nháy mắt ra hiệu.

“Tự ca, đây là kỳ phổ em nói hôm trước, phiền anh xem giúp em một chút nhé."

“À, được rồi, anh rảnh sẽ gửi đáp án cho em.” Phương Tự ngay lập tức hiểu ý.

“Thầy Bạch, thầy Phương, cám ơn hai thầy đã giải thích. Tôi sẽ bàn bạc thêm với Thời Quang sau, không làm phiền các thầy nữa.” Mẹ Thời tuy vẫn còn đôi chút nghi ngại nhưng cũng hiểu rằng Phương Tự đến đây chắc hẳn có việc quan trọng muốn trao đổi với Bạch Xuyên, nên đứng dậy cáo từ.

“Không sao đâu, nếu chị còn thắc mắc gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi tiễn chị ra ngoài.” Bạch Xuyên lịch sự đứng lên tiễn khách.

“Không sao, đã rất phiền thầy rồi, em dẫn mẹ ra ngoài là được.” Thời Quang nhanh chóng ngăn cản.

“Vậy được, Thời Quang, em tranh thủ nói chuyện với mẹ thêm đi. Thầy không tiễn hai người nữa.” Bạch Xuyên cũng không ép buộc thêm."

TBC.

Hôm nay lại là một ngày không mấy đáng tin của Thời Quang ~