“Thời Quang, cậu đang ở đâu? Thời Quang!”
Hành lang bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng gọi gấp gáp của Ngô Địch.
[Tiểu Quang, em có nghe thấy không? Ngô Địch đang tìm em đấy. Vừa rồi mấy học sinh trung học kia cũng nói rằng trường trung học Mười Ba đã giành chức quán quân, chúng ta nên vui vẻ mới phải...]
Chử Doanh thấy Thời Quang u sầu như vậy, trong lòng cũng khó chịu theo. Rõ ràng muốn an ủi Thời Quang, nhưng giọng nói lại mang theo nghẹn ngào.
“Chử Doanh, em không sao đâu... Em sẽ ổn ngay thôi. Giành quán quân là chuyện đáng mừng. Em không thể gặp bọn Ngô Địch trong bộ dạng này được... Anh cho em chút thời gian.”
Thời Quang cố gắng hít thở sâu, lau khô khóe mắt, nở nụ cười quen thuộc rồi mới đẩy cửa bước ra. Cậu nhìn vào gương, xác nhận mình không để lộ cảm xúc gì khác thường, sau đó chạy nhanh đến hành lang gọi lớn: “Ngô Địch! Mình ở đây! Vừa rồi bụng không thoải mái. À, nghe nói cậu và Cốc Vũ đều thắng đúng không?”
“Tất nhiên rồi! Dù thắng khá chật vật, nhưng năm nay chúng ta toàn thắng giành quán quân."
Ngô Địch vui vẻ kéo tay Thời Quang, thúc giục: “Nhanh lên, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, tụi mình tìm cậu nửa ngày rồi đó! Rốt cuộc cậu và Du Lượng làm sao vậy?”
“Hì ~ chỉ là có chút bất đồng ý kiến thôi. Nhận giải quan trọng hơn, chuyện đó để sau đi.” Thời Quang nhanh chân chạy đến sân thi đấu, tránh thoát đề tài này.
“Bên này! Hai cậu cuối cùng cũng tới rồi! Lễ trao giải sắp kết thúc, nếu không đến, để một mình mình nhận giải thì sao mà được.” Cốc Vũ sốt ruột vẫy vẫy tay, còn thuận tiện đùa giỡn.
“Giành chức vô địch giải cờ vây năm nay là đội cờ vây của trường trung học Mười Ba! Mời các thành viên đội chiến thắng lên nhận giải thưởng.”
Khi nghe thấy kết quả cuối cùng, dù tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, Thời Quang cũng không kìm được nở nụ cười. Ba người nhanh chóng bước lên bục nhận giải. Nhìn chiếc cúp mà khách mời trao giải đưa lên, Thời Quang quyết định lùi về phía sau một bước, đẩy Ngô Địch bên cạnh lên.
“Cậu là người sáng lập đội mà, cậu cầm đi!”
Ngô Địch ngẩn người một lát, ánh mắt lộ rõ vẻ xúc động. Cuối cùng, cậu cũng nhận lấy chiếc cúp trong tay, cười càng rạng rỡ: “Cảm ơn thầy!”
Dù xung quanh tiếng vỗ tay có phần thưa thớt, ba người vẫn hạnh phúc bước xuống bục.
Phía khán đài bên dưới lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng reo hò: “Thời Quang! Cốc Vũ! Ngô Địch!”
Ba nữ sinh đồng thanh hô lớn, giơ cao biểu ngữ đã chuẩn bị sẵn với dòng chữ lớn.
“Mười Ba Trung Học là Quán Quân!”
Giang Tuyết Minh vừa vẫy tay với bọn họ vừa hô to:
“Các cậu là giỏi nhất!”
Động tác tương tự, cảnh tượng khác biệt làm hốc mắt Thời Quang hơi đỏ lên. Đúng lúc đó, thầy giáo phụ trách nhϊếp ảnh bên cạnh muốn chụp ảnh lưu niệm cho đội vô địch. Thời Quang liền vẫy tay gọi nhóm nữ sinh.
“Lại đây, cùng nhau chụp ảnh nào!”
Cậu cũng không quên Hà Gia Gia vừa mới đến.
“Hà Gia Gia, anh cũng mau tới đây!”
Sau khi mấy người vui vẻ chen chúc trên sân khấu, Thời Quang lúc này liền cố ý chọc chọc Hà Gia Gia.
“Hôm nay em đã báo thù thay anh rồi nha~ Là tuyển thủ duy nhất trong lịch sử Mười ba Trung học thua ở trận chung kết, anh cảm thấy thế nào?”
“Cậu đắc ý gì chứ ~ ”
Hà Gia Gia ngậm kẹo mυ'ŧ, không chịu nổi thái độ đắc chí của cậu, liền dùng quạt gõ đầu Thời Quang.
Thời Quang thuận thế né tránh liền lui đến bên ngoài, một bên miệng còn không tha cho người khác: “Anh đối xử với đại công thần kiểu này à?”
Sau đó lặng lẽ gọi Chử Doanh đang len lén nghiên cứu máy quay.
[Chử Doanh, mau đứng bên cạnh em!]
[Anh cũng chụp sao?] Chử Doanh hơi ngập ngừng.
[Đương nhiên, anh cũng là một trong tứ kiếm khách mà!]
Thời Quang vừa nói vừa lùi sang bên cạnh một bước, vừa vặn để Chử Doanh đứng vào chỗ trống.
"Rắc rắc" một tiếng máy ảnh cứ như vậy lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
...
Tối hôm đó, bên quầy thịt nướng cạnh sân vận động, Giang Tuyết Minh đứng dậy, giơ ly soda trong tay lên.
"Nào, cùng chúc mừng câu lạc bộ của chúng giành chức vô địch!”
“Cạn ly!”
Sau khi ngồi xuống, Cốc Vũ không kìm được tò mò: “Rốt cuộc cậu và Du Lượng đã xảy ra chuyện gì? Sao nghe bảo nào là đạo trường, nào là sự nghiệp gì đó?”
“Du Lượng? Sao còn liên quan đến Du Lượng vậy?” Hà Gia Gia nghe đến cái tên này liền nhíu mày.
“Anh đến muộn nên không biết. Hôm nay Du Lượng là chủ tướng của trường Trung học Thực Nghiệm. Sau khi thua Thời Quang, hai người đã cãi nhau.” Ngô Địch giải thích ngắn gọn.
“Quả nhiên là khắc tinh của Du Lượng danh bất hư truyền!” Hà Gia Gia bật cười, còn thuận tiện vỗ vỗ vai Thời Quang trêu chọc.
“Đừng nói nữa, em đau đầu.” Thời Quang đột nhiên cảm thấy mình đầu tiên là dựa vào Chử Doanh sau đó lại bởi vì sống lại cho nên vẫn luôn có chút chịu thẹn.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Hà Gia Gia cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, tiếp tục truy hỏi.
“Em dự định sang năm đi đạo trường học cờ, nhưng Du Lượng lại cảm thấy em nên trực tiếp đi phân đoạn.” Thời Quang đưa ra một bản tóm tắt đơn giản.
“Sao cậu ta lại xen vào chuyện của cậu? Thời Quang, cậu muốn làm gì thì làm, đừng bận tâm đến cậu ta!” Giang Tuyết Minh lập tức đứng về phía Thời Quang.
“Nhưng mà, nếu thực lực của cậu còn cao hơn Du Lượng, vậy chẳng phải cậu nên trực tiếp đi thi đấu phân đoạn sao?” Chỉ có Ngô Địch là nghiêm túc phân tích tình hình.
“Các cậu cũng cảm thấy mình nên tham gia cuộc thi phân đoạn?” Thời Quang nhìn vào những người bạn thân thiết nhất của mình.
“Cậu có thực sự muốn nghe sự thật sao?"
"Thời Quang, mình cảm thấy cậu như vậy... Thật sự rất khó chịu.”
Cốc Vũ nghiêng đầu nhìn Thời Quang, đặt cái ly trong tay xuống bàn, cảm xúc chua xót trong lòng lại lên men, cậu thậm chí còn lại lặp lại một lần nữa.
“Có hai lựa chọn mà cả đời này mình có lẽ cũng không bao giờ với tới được, ở đó chọn ba chọn bốn, mình thật sự cảm thấy cậu rất đáng ghét.”
Cốc Vũ càng nói càng cảm thấy không cam lòng, giọng điệu cũng dần dần mất kiểm soát: “Mình bắt đầu chơi cờ từ năm năm tuổi, chơi suốt mười một năm, thời gian còn dài hơn cả Ngô Địch, vậy mà đến giờ vẫn chỉ như một kẻ ngốc học thuộc lòng kỳ phổ. Còn cậu... cậu chỉ mới chơi được một năm đã có thể giảng giải kỳ phổ cho mình và Ngô Địch rồi."
"Khi đó, mình mới nhận ra rằng thế giới cờ vây trong mắt thiên tài hoàn toàn khác với những người bình thường như bọn mình."
"Trong mắt các cậu, quân cờ như phát sáng. Những nước đi phức tạp, những đòn đánh tuyệt diệu mà bọn mình có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, đối với các cậu chỉ như một lớp giấy mỏng, chọc nhẹ một cái là rách. Nhưng đối với bọn mình... đó chính lạch trời không thể nào vượt qua."
"Cậu có biết không? Sự tồn tại của cậu, đối với những người có tư chất bình thường như bọn mình, chính là một loại sỉ nhục.”
“Cậu nói cái gì vậy!” Hà Gia Gia nghe không ổn, muốn ngăn cản nhưng đã chậm.
“Vậy là mình vốn không nên có mặt ở đây, đúng không? Mình kéo các cậu luyện tập, tham gia giải đấu, hóa ra lại là sai lầm sao?” Thời Quang đứng phắt dậy, trong lòng hoảng loạn, không thể tiếp nhận nổi, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.
“Mình chỉ mong muốn cùng với các cậu tham gia giải đấu, không ngờ chỉ là mình tự mơ mộng hảo huyền thôi sao? Là do bản thân mình đơn phương, mình đúng thật là trò cười mà!”
“Không phải vậy đâu! Cậu đừng nghĩ như thế mà!” Ngô Địch thấy tình hình căng thẳng, vội đứng dậy kéo tay Thời Quang.
“Thời Quang chúng ta là bạn bè, cho dù thực lực khác biệt, trước hết chúng ta vẫn là bạn bè, cậu kiên trì giảng hình cờ cho bọn mình, chỉ dẫn cờ cho bọn mình, giúp đỡ bọn mình, bọn mình đều biết, đó chưa bao giờ là sỉ nhục! Mình còn phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã mang mình đến thế giới cờ vây mới. Kéo cậu vào câu lạc bộ cờ vây chính là quyết định sáng suốt nhất của mình, chúng ta cùng nhau cố gắng tham gia giải đấu cùng nhau đoạt chức quán quân. Đó sẽ luôn là ký ức đẹp nhất trong đời mình!”
“Anh cũng cảm thấy vậy. Anh thật sự rất vui vì cậu đã giúp anh thắng Du Lượng một ván.”
Hà Gia Gia ở bên cạnh bổ sung: "Thiên tài gì đó anh đã gặp qua không ít, dù trong lòng có chút không cam tâm, nhưng bạn bè là bạn bè, không cần phức tạp hóa mọi chuyện.”
“Thật sao? Các cậu sẽ không vì mình mà cảm thấy áp lực chứ…” Giọng Thời Quang nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
“Đương nhiên là không rồi! Lúc trước không phải cậu từng nói cờ vây cùng bạn bè đều là một khi đã gặp được, liền không thể từ bỏ sao? Khác biệt duy nhất là... cho dù cậu có rời xa cờ vây, bạn bè vẫn sẽ không rời xa cậu. Cậu đâu có từ bỏ cờ vây, chỉ là trình độ của cậu đã vượt xa thôi. Dù thế nào, những người bạn này cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
“Đúng vậy.” Hà Gia Gia đá nhẹ Cốc Vũ một cái, như muốn nhắc nhở.
“Được rồi, mình thừa nhận... mình ghen tị với cậu.” Cốc Vũ thở dài.
“Cậu là loại thiên tài mà người khác có khi cả đời cũng chẳng bao giờ gặp được... vậy mà lại đứng ngay trước mặt mình."
"Cậu làm bạn quả thật không có gì để soi mói, kiêm nhiệm huấn luyện viên cờ vây cũng đủ trách nhiệm. Cám ơn cậu đã giúp mình luyện tập, để mình học hỏi được thêm rất nhiều. Nhưng làm đồng đội với cậu... Thật sự khiến mình không khỏi ghen tị.”
"Vậy nên mong cậu, nên đi phân đoạn thì đi đi, đừng làm chướng mắt người khác nữa."
“Khoan đã... cậu vừa nói gì?” Thời Quang như bừng tỉnh khỏi bế tắc bấy lâu.
“Mình nói xin cậu đừng làm chướng mắt người khác nữa. Loại lời này mà cũng muốn nghe thêm lần nữa sao?” Cốc Vũ vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Không phải, ý mình là, mình làm huấn luyện viên vẫn rất thích hợp đúng không? Vậy nếu mình đến câu lạc bộ cờ vây để chơi cờ chỉ đạo, hẳn là vẫn sẽ được hoan nghênh chứ!”
Thời Quang cảm thấy câu hỏi đã ám ảnh cậu một thời gian dài cuối cùng cũng đã có lời giải.
Cốc Vũ lườm cậu một cái, không muốn nói thêm. Giang Tuyết Minh thấy bầu không khí dịu xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Bọn mình vẫn luôn chào đón cậu. Nhưng nếu cậu muốn quay lại thi đấu, bọn mình bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
“Trở về chỉ đạo cờ thì được, nhưng làm đào binh, trở về mình sẽ không hoan nghênh.” Cốc Vũ vẫn không quên bổ sung một câu.
“Được rồi, đừng nói thế nữa.” Giang Tuyết Minh nhìn sang Thời Quang, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu quyết định thế nào rồi?”
“Mình vừa rồi đã suy nghĩ kĩ càng."
Thời Quang thở dài, chậm rãi nói ra quyết định: “Năm nay mình sẽ tham gia thi đấu phân đoạn.”
“Mình sẽ trực tiếp xin nghỉ học, thật sự rất xin lỗi vì không thể cùng các cậu học hết học kỳ.”
“Cậu quyết định rồi sao?” Giang Tuyết Minh nghe vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đừng như vậy, chúng ta vẫn có thể gặp nhau bất cứ lúc nào mà.” Thời Quang nở nụ cười nhẹ, trấn an bạn mình.
“Sau khi nghỉ học, mình sẽ có nhiều thời gian hơn. Chỉ cần câu lạc bộ cờ vây của chúng ta cần, mình nhất định sẽ có mặt."
"Hơn nữa, năm sau mình sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Cậu nghĩ mà xem, có kỳ thủ chuyên nghiệp làm thầy hướng dẫn cho các cậu... cấu hình này chẳng kém gì trường trung học Thực Nghiệm đâu nhé! Nhưng đến lúc đó, các cậu phải cố gắng chiêu mộ thêm thành viên mới, nếu không đội thi đấu không đủ người thì mình cũng chẳng giúp được gì đâu.”
“Ừm! nhất định!”
...
“Ài... Chử Doanh, anh có thể đừng khóc nữa được không?”
Thời Quang vừa hòa giải với bạn bè xong, quay sang đã thấy Chử Doanh vẫn còn sụt sùi.
Bữa cơm đã ăn xong từ lâu mà Chử Doanh vẫn chưa ngừng khóc. Trong đầu Thời Quang bây giờ chỉ toàn là tiếng khóc ‘hu hu’ của Chử Doanh.
Thời Quang nhíu mày: “Em còn chưa khóc, anh khóc cái gì?”
[Anh chỉ là... Nhớ lại khoảng thời gian trước kia chơi cờ cùng Cốc Vũ và Ngô Địch, không kiềm được cảm thấy có chút buồn. Hơn nữa, thấy bọn họ ủng hộ em như vậy, anh cũng xúc động lắm...]
“Được rồi, anh chỉ giỏi khóc thôi!” Thời Quang phất tay bất lực.
"Không lẽ anh không muốn biết quyết định cuối cùng của em là gì sao?”
[Hả, là gì vậy?] Chử Doanh nghẹn ngào hỏi một câu.
“Thật ra... khi Ngô Địch nói bạn bè sẽ luôn đứng về phía cậu, em đã nghĩ đến việc liều lĩnh đi đạo trường. Nhưng phải đến khi Cốc Vũ bảo em phù hợp làm huấn luyện viên hơn là đồng đội, em mới ngộ ra một điều..."
"Tại sao em phải vội vàng đến đạo trường? Nếu em trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, toàn thắng trên mọi trận đấu, sau đó quay lại đạo trường làm trợ giảng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Thời Quang vừa nói vừa nhoẻn miệng cười đầy đắc ý, cảm thấy mình quả thật rất thông minh.
“Chúng ta tính tình hợp nhau như vậy, dù có đổi thân phận thì vẫn có thể trở thành bạn bè. Không cần cạnh tranh, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhất cử lưỡng tiện!”
[Vậy... chúng ta vẫn có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp đúng không?] Chử Doanh dù xúc động vẫn không quên quan tâm đến các giải đấu.
“Đương nhiên rồi! Chúng ta chỉ không thể tham gia giải Vi Giáp thôi, còn những giải đấu thăng cấp khác, các trận danh hiệu chiến đều có thể!”
Nghĩ thông suốt, cả người Thời Quang như trút bỏ được gánh nặng. Cậu hít sâu, tràn đầy quyết tâm: “Chử Doanh, đi thôi! Chúng ta đến tìm thầy Bạch Xuyên.”
[Đi tìm thầy Bạch Xuyên làm gì?] Chử Doanh ngơ ngác có chút không hiểu vì sao lại đột nhiên nhắc đến Bạch Xuyên.
“Sau kỳ nghỉ hè, vì sợ thầy Bạch Xuyên hỏi chuyện thi đấu cho nên vẫn luôn không dám ghé qua, hiện tại đã xác định cũng nên thông báo với người ta một tiếng. Hơn nữa, việc đăng ký thi đấu cá nhân vẫn phải hỏi thăm thầy ấy.”
Thời Quang vừa đi vừa giải thích thêm: “Còn một điều quan trọng nữa... Lúc nãy Giang Tuyết Minh có nhắc em... Em muốn nghỉ học thì phải được mẹ đồng ý trước. Nhưng em thật sự không biết phải thuyết phục bà ấy thế nào... Có lẽ chỉ có thầy Bạch Xuyên mới có thể giúp được em.”
TBC.
Lời tác giả:
Cốc Vũ không phải người xấu. Trong phim cũng có cảnh cậu ấy mắng Thời Quang như vậy. Thật ra, cậu ấy chỉ là người tính tình thẳng thắn, nói năng bộc trực mà thôi. Nhưng dù là lúc cùng Thời Quang lấy một chọi ba, hay khi chỉ dẫn cho các cao thủ nghiệp dư tìm ra Thời Quang ở đâu, hoặc cuối cùng là khuyên Thời Quang quay lại chơi cờ, Cốc Vũ vẫn luôn âm thầm làm những điều cần làm, tuy thoạt nhìn vẫn có chút nhìn làm cho người ta tức giận.