Sáng sớm hôm sau, Thời Quang vừa bước vào lớp học đã bị Hồng Hà ôm lấy cổ kéo ngã sang một bên.
“Thời Quang, hôm qua cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ai nha, đây không phải là thỉnh thoảng thất thủ sao...” Thời Quang bị hỏi có chút ngượng ngùng.
“Cái này, thỉnh thoảng lỡ tay... Tôi cũng có thể hiểu được, con người mà ai có thể không bao giờ mắc phải sai lầm, đúng không?”
Thật ra Hồng Hà cũng thường xuyên tùy tay chơi cờ, có thể hiểu rất rõ ý tứ của Thời Quang, nhưng cậu muốn nói không phải cái này, vì thế lại đem đầu dựa vào gần Thời Quang hơn một chút.
“Bất quá anh em à tôi nói cậu nghe, tôi có thể lý giải nhưng người khác không thể a, ngày hôm qua tôi khó có được điện thoại của sư phụ tôi, thầy ấy bảo tôi lần sau đi nhớ phải đưa cậu theo cùng, giọng điệu kia nghe thật sự không tốt lắm...”
“Không phải chứ?” Thời Quang nuốt nước miếng, bắt đầu cảm giác sự tình có chút không đúng, trận đấu ngày hôm qua ảnh hưởng nhiều như vậy?.
“Ừm, không chỉ có thế...” Hồng Hà nhìn qua vẻ mặt đau đớn, nói về cố sự vẫn sinh động như thật.
“Hôm qua tôi đi tìm ban lão sư xin nghỉ phép về nhà, kết quả còn chưa vào văn phòng đã nghe thấy tiếng Đại lão sư đang rống lên! Thật sự sợ tới mức trái tim nhỏ bé cũng bùm bùm nhảy dựng, đầu cũng không dám quay liền bỏ chạy.”
Hồng Hà nhìn biểu tình cay đắng của Thời Quang, vỗ vỗ vai cậu.
“Huynh đệ à, cậu tự cầu phúc cho mình đi” Nhưng âm cuối nhếch lên dường như bại lộ điều gì đó.
[Tiểu Quang, em xem có nhiều lão sư quan tâm em như vậy, thật tốt ~] Chử Doanh đứng ở một bên cười tủm tỉm lắc quạt.
Thời Quang một chút cũng không muốn để ý tới hai người bọn họ, mặt mài đều nhăn lại một chỗ, đã bắt đầu tự hỏi xem, trước khi nhìn thấy Đại lão sư xin nghỉ hai ngày hiện tại còn kịp không. Đáng tiếc là sợ cái gì liền đến cái đó còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã nghe được thanh âm của đại lão sư.
“Thời Quang, Hồng Hà, hai người ở đó lén lút làm gì hả?”
Hai người cùng tần suất run rẩy một hồi, chậm rãi quay đầu lại nặn ra một nụ cười, Hồng Hà thăm dò chào hỏi.
“Đại lão sư, chào buổi sáng?”
“Chào cái gì mà chào? Sớm muộn gì tôi cũng bị các cậu làm cho tức chết mà, Thời Quang cậu đến đây cho tôi!” Đại lão sư cũng không cho bọn họ sắc mặt tốt.
“Còn phải lên lớp, Đại lão sư thầy có chuyện chúng ta tan học rồi nói?” Thời Quang cố gắng dãy giụa lần cuối.
“Nào có nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Một câu nói của Đại lão sư làm cho Thời Quang lập tức ngậm chặt miệng lại, chỉ là ánh mắt còn đang xoay tròn, hướng Hồng Hà ném ánh mắt cầu giúp đỡ, nhưng Hồng Hà chỉ có thể trả lại một ánh mắt yêu thương không thể giúp đỡ cho cậu, sau đó thừa dịp Đại lão sư xoay người còn hướng Thời Quang phất phất tay, bày ra khẩu miệng:“Lên đường bình an”
Thời Quang tức giận không chịu nổi, cậu cảm thấy mình có lý do hoài nghi Hồng Hà có phải hay không đang hả hê khi người gặp họa, một bên đi theo Đại lão sư đi ra ngoài một bên quay đầu trừng mắt nhìn Hồng Hà, nháy mắt uy hϊếp hắn. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Đại lão sư chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại, hai người mặt đi mày lại đều bị tóm gọn, bất quá Đại lão sư lười để ý đến phản ứng của hai người bọn họ, ngược lại hướng Thẩm Nhất Lãng cùng Bạch Tiêu Tiêu xem náo nhiệt nói một câu:
“Thẩm Nhất Lãng, cậu cũng tới đây!”
Thẩm Nhất Lãng vẻ mặt nghi hoặc đứng lên, mấy người đối diện ánh mắt đều mê mang giống nhau. Hồng Hà trơ mắt nhìn Đại lão sư mang theo hai người anh em tốt của mình rời đi, tâm tình vốn là đang xem náo nhiệt chớp mắt không còn sót lại chút nào, đột nhiên phát hiện sự tình hình như không đơn giản như cậu tưởng tượng, luôn có một loại dự cảm không lành.
Bạch Tiêu Tiêu thấy Đại lão sư đi ra khỏi phòng học, vội vàng đi đến bên cạnh Hồng Hà hỏi hắn:
“Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa?” Đôi mắt nhỏ bé của Hồng Hà lộ ra nghi hoặc thật lớn.
Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng theo Đại lão sư đi vào văn phòng, vừa lúc nhìn Ban lão sư muốn ra ngoài, thầy Ban nhìn thấy ba người bọn họ vẻ mặt muốn nói lại thôi, do dự một chút mới cùng đại lão sư nói một câu.
“Tôi nói, anh kiềm chế một chút a...”
Đại lão sư không kiên nhẫn phất phất tay.
“Nào có nhiều chuyện như vậy, ngày hôm qua không phải đều đã nói xong sao? Đến giờ dạy rồi, mau mau đi đi.”
Ban lão sư thở dài lại nhìn Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng liếc mắt một cái liền rời đi, hai cái nan huynh nan đệ liếc mắt nhìn nhau càng lúc càng bất an, có chút không bước được. Đại lão sư ngồi xuống ghế phát hiện hai người còn đang đứng ở cửa, há miệng liền rống một câu.
“Đều đứng đó làm gì? Làm cột à? Đi vào cho tôi!”
Tiếng gầm trung khí mười phần như vậy, Chử Doanh sợ tới mức phiêu phiêu về phía sau, càng đừng nói đến Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng.
Thẩm Nhất Lãng biết rõ trạng thái gần đây của mình và thành tích trong tổ có bao nhiêu không tốt, cũng đại khái hiểu được trận mắng này của mình sợ là chạy không thoát, hắn nhìn Thời Quang sắc mặt có chút tái nhợt, có chút đồng tình với tiểu đồng bọn nhỏ hơn mình vài tuổi, đẩy kính hít sâu một hơi thật sâu dẫn đầu đi tới.
Kỳ thật Thời Quang sau này cùng Đại lão sư quan hệ vẫn không tệ, ngẫu nhiên cũng sẽ tới cửa bái phỏng, nhưng cậu thật sự đã rất nhiều năm không có gặp qua trạng thái nổi giận của Đại lão sư, một cái rống sững như vậy là làm cho cậu nhớ lại lúc trước bị Đại lão sư chi phối sợ hãi, quả thực chính là bóng ma tâm lý giai đoạn trong đạo trường của cậu, cho dù cậu hiện tại là cửu đoạn cũng không dám vào lúc này tuốt râu hùm của Đại lão sư, nhìn Thẩm Nhất Lãng động trước mới yên lặng theo ở phía sau đi vào trong.
“Nhìn xem dáng vẻ của hai người các cậu trông như thế nào? Đáng đời cờ càng hạ càng thối.”
Đại lão sư bên cạnh càng ngày càng bất mãn, chỉ chỉ bàn cờ đã được dọn xong cùng cái ghế bên cạnh.
“Ngồi đây, ván tiếp theo cho tôi xem một chút, đoán trước 30 giây cờ nhanh, bắt đầu đi.”
“Ồ” Không nghênh đón cuồng phong bão táp như trong tưởng tượng, hai người nghe vậy trái lại thoáng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh Đại lão sư.
Thời Quang tiện tay nắm lấy quân cờ, Thẩm Nhất Lãng lấy ra hai quân cờ đặt ở trên bàn cờ, Thời Quang đếm là số ít, vì thế đem quân cờ đặt trở lại hộp cờ trao đổi, sau khi hành lễ Thời Quang bắt đầu lạc tử.
Trong lúc nhất thời trong phòng làm việc chỉ còn lại thanh âm quân cờ thanh thúy rơi trên bàn cờ cùng tiếng vỗ chuông dứt khoát lưu loát, Thời Quang hấp thu bài học lúc trước đặc biệt cẩn thận, mà Thẩm Nhất Lãng dù sao thực lực có chút chênh lệch, cho dù đánh mười hai phần tinh thần khả thi đến giữa bàn cũng không có cơ hội, hắn buông xuống hai quân cờ ở trên bàn cờ dứt khoát nhận thua, cùng Thời Quang ngẩng đầu nhìn về phía Đại lão sư, chờ ông đánh giá. Nhưng Đại lão sư chỉ tựa vào trên bàn bên cạnh liền uống một ngụm rượu, đưa tay gạt quân cờ trên bàn cờ.
“Chỉ có vậy thôi sao? Xuống một lần nữa!”
Hai người cũng không dám nói gì, nhanh chóng thu thập quân cờ bắt đầu lại đối đầu với nhau. Nhưng đại lão sư trận này nhìn cũng không thèm nhìn, nằm trên sô pha uống rượu, sau khi Thẩm Nhất Lãng lại một lần nữa nhận thua, Đại lão sư chỉ đi tới lần nữa quấy rối quân cờ, nói tiếp hai chữ: “Tiếp tục hạ!”
Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng liếc nhau nhìn Đại lão sư có chút chần chờ, thật sự không biết Đại lão sư muốn làm cái gì, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể lại thu thập bàn cờ một lần nữa đánh xuống một ván. Nhưng mặc kệ hai người có cẩn thận hoàn thành ván cờ như thế nào, Đại lão sư vẫn chỉ nói hai chữ: “Làm lại!”
Thời Quang rốt cục nhịn không được nữa, lấy hết dũng khí thăm dò hỏi một câu:
“Đại lão sư, bọn em hạ có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì?”
Đại lão sư uống một ngụm rượu.
“Có vấn đề gì, trong lòng hai người các cậu không rõ à?”
Thời Quang có chút nóng nảy, không để ý đến ánh mắt Thẩm Nhất Lãng, phản bác một câu:
“Nhưng mà... thầy cũng không nhìn một lần...”
Chử Doanh cũng có chút nhìn không nổi nữa, cùng nhau chất vấn Đại lão sư.
“Đúng vậy, ván đấu này của Tiểu Quang hạ rất ổn thỏa, căn bản là không có phạm sai lầm như trước đó!]
“Còn cần tôi xem? Xuống như vậy, tôi sợ tôi thấy liền muốn nôn mửa!”
Đại lão sư xoay người ngồi dậy, đi đến bên bàn cờ tùy tiện nhìn hai cái, là có thể đem hai người nói đến sắc mặt tái méc.
“Thẩm Nhất Lãng, cậu cũng đã trưởng thành rồi tuổi cũng không nhỏ ha, tuổi của cậu còn không định lên đoạn tôi cũng thay cậu mất mặt, đã mấy năm rồi? Tình huống của mình như thế nào, chính cậu còn không rõ sao? Cậu còn có thể có thêm mấy lần cơ hội?!”
“Đại lão sư, em...” Theo âm thanh càng nói càng lớn của Đại lão sư, sắc mặt Thẩm Nhất Lãng cũng càng tái nhợt, hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị đại lão sư ngắt ngang.
“Đại cái gì mà đại? Cậu hạ như vậy đi ra ngoài đừng có nói là học trò của Chu Đại Dũng tôi!”
Đại lão sư cúi người xuống, hai tay đặt trên bàn đặt bàn cờ, nghiêng đầu dán về phía Thẩm Nhất Lãng.
“Cậu nhìn Thời Quang người ta kìa, nhỏ hơn cậu ba tuổi, so với cậu còn mạnh hơn còn một đạo hải, cậu còn có mặt mũi mỗi ngày cùng người ta lăn lộn? Cậu sẽ không đến hiện tại đều cho rằng mình cùng Thời Quang không kém bao nhiêu đó chứ? Trận đấu định đoạn kia là do người ta nhường cậu, là người ta để cho cậu hạ thành như vậy cậu có biết chưa.
“Đại lão sư! Em không có!” Thời Quang vốn tưởng rằng trận đấu định đoạn kia đã trôi qua, không nghĩ tới Đại lão sư lại đem ván đấu đó ra nói, cậu nhìn thấy Thẩm Nhất Lãng kinh ngạc nhìn về phía mình, cuống quít ngắt lời Đại lão sư.
“Cậu câm miệng! Tôi vẫn chưa nói tới cậu đâu!”
Đại lão sư quay đầu, dùng thanh âm lớn hơn rống trở về.
“Rất có bản lĩnh ha, cờ gì cũng dám sửa, cái thìa gì cậu cũng dám hạ! Trong lòng cậu nghĩ như thế nào, chính mình dùng bao nhiêu phần lực, cậu còn không rõ ràng sao! Cậu đã thực sự hạ xuống là chỉ đạo kỳ chưa? Bây giờ mới học được cách cẩn thận, sao không làm như vậy sớm hơn đi!”
Thời Quang nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Đại lão sư một câu cũng không dám nói, nhưng Đại lão sư vẫn không chịu buông tha bọn họ, ông thoáng đứng thẳng dậy, rốt cục nói ra yêu cầu của mình.
“Hai người các cậu hôm nay liền ở chỗ này, hạ đến khi tôi hài lòng mới thôi!”
Đại lão sư dùng móng tay dồn dập gõ vào bàn, để lại dấu vết thật sâu, trong phòng làm việc tràn ngập tiếng gõ cùng tiếng gầm gừ của hắn.
“Thẩm Nhất Lãng, nếu cậu còn dám hạ ra loại cờ mất ý chí như này, cậu liền cút ra ngoài cho tôi. Còn Thời Quang! Cậu chính là một kỳ thủ chuyên nghiệp, mặc kệ là lưu thủ hay là xuống thìa, nếu cậu dám một lần nữa cho tôi nhìn thấy cậu chơi cờ không phù hợp với kỳ lực của mình, các cậu liền cùng nhau cút ra ngoài cho tôi!”
Đại lão sư hung hăng vỗ xuống bàn, hai người cùng nhau run rẩy, Đại lão sư lại kéo một cái ghế tới, ngồi ở bên cạnh bàn cờ.
“Không phải muốn tôi không nhìn sao, tôi hiện tại ngồi đây xem, xem các các cậu hạ ra dáng vẻ quỷ quái gì!”
Chử Doanh kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh như vậy sợ tới mức mơ hồ, bất quá anh cũng có chút khϊếp sợ Đ ại lão sư phân tích thật sự rất chính xác, nghe đến đây cũng chần chờ hỏi Thời Quang.
[Tiểu Quang, hắn, hắn đều biết? Anh đã nói là em không nên...]
Thời Quang không để ý tới Chử Doanh lải nhải, cậu nghe được lời của đại lão sư mới ý thức được mình trước kia có bao nhiêu kiêu ngạo, bất an ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhất Lãng sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, không biết nên nói cái gì, ngược lại Thẩm Nhất Lãng lộ ra một nụ cười khó coi bắt đầu an ủi Thời Quang.
“Thời Quang, mặc kệ trước kia như thế nào, tôi là một kỳ thủ yêu thích cờ vây vẫn luôn chờ mong được chơi cờ cùng kỳ thủ cường đại...”
“Hừ!” Đại lão sư hừ lạnh một tiếng, lại uống một ngụm rượu, chịu không nổi loại tình huống này cắt ngang lời của hắn.
“Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy! Ván này không cần chơi cờ nhanh, liền dựa vào thời gian định đoạn trận đấu bắt đầu, nhanh lên một chút cho tôi!”
Bất quá Thời Quang cũng rõ ràng ý tứ của Thẩm Nhất Lãng, bắt đầu hối hận lúc trước mình quá mức hỗn đản. Cậu không để ý tới sự thúc giục của Đại lão sư, dùng sức gật gật đầu với Thẩm Nhất Lãng. Sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi điều chỉnh trạng thái bắt đầu lại ván cờ.
Gió mùa hè luôn nóng bức, quạt điện trên đỉnh đầu quạt ra gió cũng không mang lại cảm giác mát mẻ gì, thời gian đã đến giữa trưa, không chỉ là tiếng ve kêu ngoài cửa sổ quấy rầy suy nghĩ của kỳ thủ, ngay cả tiếng đi lại và nói chuyện của các học sinh khác trong hành lang cũng đặc biệt khiến người ta phiền não. Nhưng Thẩm Nhất Lãng trong phòng làm việc đã không còn để ý đến những thứ này, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng lăn xuống trán hắn nhưng hắn căn bản không có thời gian lao đi chỉ là vô thức run tay đẩy kính vì mồ hôi mà trượt xuống.
Thẩm Nhất Lãng lần đầu tiên trực tiếp ý thức được thực lực của Thời Quang như thế nào, bất đồng với lúc trước nghiên cứu kỳ phổ của Thời Quang, cũng không giống với Thời Quang khi hạ chỉ đạo kỳ, cái loại áp lực đối mặt trực tiếp này cơ hồ hầu như ép vỡ hắn. Thời Quang sẽ bắt được mỗi một chỗ sơ hở của hắn, chặn chết mỗi một con đường sống của hắn, cho dù có dùng hết toàn lực để phát động tiến công, cũng sẽ dàng bị Thời Quang hời hợt hóa giải, mà sau đó lại còn phải đối mặt với phản kích càng thêm hung mãnh .
Thẩm Nhất Lãng hầu như không thở nổi, một con đại long trên bàn cờ của hắn đã bị Thời Quang tàn sát đến hầu như không còn, hắn run rẩy buông xuống hai quân cờ lại một lần nữa nhận thua.
“Lại thua, không phải là chờ mong sao? Đây chính là kỳ thủ mạnh mẽ! là một kỳ thủ chuyên nghiệp đó!”
Đại lão sư lại không để ý bộ dáng cơ hồ muốn sụp đổ của hắn, ngoài miệng vẫn không chút lưu tình.
“Hiện tại biết mình kém bao nhiêu rồi chứ? Cậu cứ như vậy còn muốn định đoạn? Nằm mơ đi! Cho dù cậu có yêu cờ vây đến cỡ nào thế nhưng định không lên đoạn loại tình yêu này căn bản còn không đáng giá ba đồng! Ba năm, ba năm Thẩm Nhất Lãng! Đến bây giờ cậu vẫn còn ngày ngày không biết đang suy nghĩ cái gì cùng Bạch Tiêu Tiêu mặt đi mày lại, tôi nhìn đều muốn cay mắt! Hai người các cậu đến lúc đó cùng nhau không định đoạn cũng là đáng đời!”
Thời Quang nhìn Đại lão sư, lại nhìn trạng thái hiện tại của Thẩm Nhất Lãng có chút không đành lòng, ý đồ chậm lại một chút.
“Có phải nên ăn cơm rồi không?”
“Ăn cơm? Chỉ có biết ăn thôi! Cậu không phải sẽ không hạ sao? Như thế nào ngày hôm qua liền hạ thành cái dáng vẻ quỷ quái kia? Tiếp tục hạ cho tôi, khi nào đem trạng thái này duy trì khi đó mới được ăn cơm!”
Đại lão sư không cho Thời Quang chút nào cơ hội, lại một lần nữa làm rối loạn bàn cờ.
Thời Quang còn muốn nói gì nữa, lại bị Thẩm Nhất Lãng kéo một chút, cậu thấy Thẩm Nhất Lãng đã không nói một lời bắt đầu thu thập quân cờ, chỉ có thể cùng nhau thu dọn, lại bắt đầu một ván mới.