Thời Quang chạy ra khỏi cửa hiện trường thi đấu có chút chần chờ không muốn trở về đạo trường. Cậu biết rõ tiểu đồng bọn ở đạo trường khẳng định đang chú ý đến kết quả trận đấu. Mà hiện tại cậu lại không biết nên đối mặt với bọn họ ra sao.
Lúc này đang giữa mùa hè, tuy rằng đã là buổi chiều, nhưng vẫn không làm cho người ta cảm nhận được chút mát mẻ nào. Dưới ánh mặt trời, Thời Quang đi lang thang trên đường phố không mục đích, chỉ chốc lát sau mồ hôi đã làm ướt áo sơ mi của cậu. Chử Doanh vẫn yên lặng đi theo phía sau Thời Quang rốt cục nhìn không nổi nữa lên tiếng.
[Tiểu Quang, em muốn về nhà sao?]
“Em...” Thời Quang có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía mới phát hiện mình thế nhưng cứ như vậy bất tri bất giác đến khu vực gần nhà. Nhìn khuôn mặt lo lắng của Chử Doanh Thời Quang cũng dần dần hồi phục tinh thần.
“Làm cho anh lo lắng rồi, Chử Doanh.”
[Bất quá chỉ là thua một ván cờ thôi, sao em lại thất hồn lạc phách đến vậy?] Chử Doanh cúi xuống quan sát kỹ trạng thái Thời Quang.
“Không có, em chỉ là đang suy nghĩ lại mà thôi.”
Thời Quang thở dài, xoay người đi vào một con đường nhỏ, tìm được khu vực có thiết bị tập thể dục quen thuộc, đặt mông ngồi lên trên bập bên.
“Trước trận đấu, anh và Bạch Xuyên lão sư đều nhắc nhở, vậy mà em lại không quan tâm.”
[Em biết là tốt!] Chử Doanh ăn ý bay đến bên kia bập bên, dùng quạt chỉ chỉ Thời Quang.
[Tự mình ngẫm lại, ván này em có vấn đề gì...]
“Thật ra, không chỉ có ván này, mà ngay từ đầu em đã không hề đem những kỳ thủ này để vào trong mắt.”
Thời Quang hai chân đạp đạp làm cho bập bênh động đậy, không đợi Chử Doanh nói xong liền bắt đầu phản ánh sâu sắc hơn, còn nhấn mạnh một câu.
“Là tất cả kỳ thủ của thời đại này.”
Chử Doanh nghe cậu nói như vậy cũng thu hồi quạt an tĩnh lại, theo bập bê phiêu đãng, chờ Thời Quang nói tiếp.
“Trước khi em xuyên qua, chính là kỳ thủ số 1 thế giới đã giành được bảy chức vô địch, em cũng nắm giữ sự phát triển của giới cờ vây trong mười năm tiếp theo, đã nhìn thấy AI giống như một vị thần, vì vậy em cũng cho rằng thời đại này không ai có thể đánh bại em.... Nhưng làm sao có thể ngờ được?”
Trận thua cuộc hôm nay giống như là một cái gậy lớn, rốt cục cũng đem Thời Quang từ trong ảo giác vô địch thiên hạ gõ tỉnh”
“Dùng tâm thế này chơi cờ, cho dù là hôm nay có thua Tự ca cũng không có gì oan uổng. Em vẫn luôn biết Tự ca hiện tại còn chưa đến kỳ bùng nổ thứ hai, hiện tại kỳ lộ có còn rất nhiều vấn đề, nhưng đây cũng không phải là lý do để em xem thường một cao thủ đứng đầu như vậy. Ván cờ hôm nay chúng ta chơi cũng không tốt lắm, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại nửa đầu ván cờ, Tự ca đối với cẩu chiêu em mang đến từ hậu thế kỳ thật đã dùng rất đúng chỗ, em khai cuộc hạ tam tam Tự ca cũng ứng đối thích hợp, ở giai đoạn bố cục cũng không vì vậy mà chịu thiệt, ngược lại là em hạ quá cấp tiến, một mực bắt chước AI hạ pháp, nhất thời quên mất sự khác biệt giữa con người và máy móc, nếu như không phải Tự ca trung bàn phạm sai lầm, khả năng cũng không cần đến thu quan em liền thua. Hơn nữa, khi mọi người nghiên cứu công nghệ mới mà em mang lại, những lợi thế mà em xuyên qua mang theo sẽ trở nên càng lúc càng nhỏ lại, có thể đó mới chỉ là sự khởi đầu.”
[Nhưng mà, đây không phải là điều em muốn thấy sao?]
Chử Doanh nghe Thời Quang phản ánh như vậy ngược lại yên lòng, anh hiểu được Thời Quang đã từ trong bóng tối thất bại đi ra, tìm được vấn đề. Bọn họ đều không phải là người sợ hãi khiêu chiến, cũng không lo lắng sự tình như vậy, thậm chí còn trêu chọc Thời Quang.
[Cái này gọi là gì nhỉ? Tự nhấc đá đập vào chân mình?]
“Vậy thì thế nào?” Thời Quang không phục trừng Chử Doanh một cái, hung hăng đem bập bênh đè xuống.
“Em thừa nhận là em xem thường Tự ca, xem thường thế hệ kỳ thủ đỉnh cao hiện tại, nhưng cho dù là bọn họ theo sự phát triển của AI mà em mang theo tăng trưởng kỳ lực, vậy cũng không có gì đáng sợ, nhà vô địch thế giới em đây cũng không phải vô dụng, em sẽ tiến bộ nhanh hơn, nhanh hơn nữa, loại sai lầm tương tự như này, em nhất định sẽ không bao giờ tái phạm!”
[Được ~ vậy anh sẽ chờ xem Tiểu Quang đại sát tứ phương!]
Chử Doanh cao hứng theo bập bên bay lên cao, anh thích nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của tiểu hài tử nhà mình, rồi lại nhịn không được muốn đùa giỡn cậu, vì thế lại nhanh chóng bay xuống đem mặt kề sát vào trước mắt Thời Quang.
[Chỉ là cũng không biết là ai vừa rồi thua một ván liền thất hồn lạc phách nữa?]
“Em làm gì có?! chỉ là em cảm thấy có lỗi với những người đang mong chờ em...”
Thời Quang giẫm lên mặt đất cũng không nhúc nhích, cậu lại nhớ tới người chú ôn hòa cùng những người quan tâm nhìn cậu sau trận đấu. Bất quá lại rất nhanh dùng sức đạp lên làm cho bập bên vểnh lên phấn chấn nói:
“Trận đấu tiếp theo của em chính là trận đấu Nhật Bản Thiên Hoàng cúp đối đầu với một Nhật Bản cửu đoạn, nhất định sẽ giành thắng lợi trở về!”
[À không sao, nếu không thể xuống được anh có thể thay em hạ] Chử Doanh theo Thời Quang trôi lên, vẫn chắn trước mắt cậu.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Thời Quang không đợi ghế ngồi bập bênh rơi xuống đất liền đứng lên, đưa tay vung về phía trước vài cái, nhưng cánh tay đương nhiên xuyên qua thân thể Chử Doanh.
[Tiểu Quang em quá thất lễ!] Chử Doanh bất mãn oán giận.
“Hắc hắc, vậy anh có thể làm gì? Anh đánh lại à?”
Thời Quang bắt đầu chơi xấu, bỏ chạy.
[Tiểu Quang chậm một chút, em chạy đi đâu vậy?]
Chử Doanh giẫm bước nhỏ đuổi theo phía sau.
“Về nhà, em đã đi tới đây, không về nhà thì còn đi đâu...”
[Được rồi! Cũng lâu rồi anh không xem TV cùng mẹ em...]
“Chử Doanh, sao anh lại muốn xem TV, lúc này không phải nên cùng em luyện cờ sao?”
[Luyện cờ gì, hôm nay người thua cờ cũng không phải là anh...]
“Chử Doanh! Sao anh còn nhắc đến chuyện này hoài vậy?”
......
“Ông nội, sao ông lại tới đây?”
Thời Quang mở cửa nhà liền nhìn thấy ông nội ngồi trên sô pha, kinh ngạc mở to hai mắt.
“A, cháu trai ngoan của ta đã trở về rồi sao?” Ông nội nhìn thấy Thời Quang liền đứng lên, nghênh đón về phía trước vài bước, thật cẩn thận quan sát biểu tình Thời Quang.
Thời Quang vừa nhìn liền hiểu được.
“Có phải ông nghe về kết quả trận đấu hôm nay mới đến không? Cháu trai của ông làm sao có thể yếu đuối như vậy?”
“Thật sự không sao chứ?” Lão gia tử đến gần nhìn Thời Quang, thấy vẻ mặt của cậu quả thật không khác gì mới yên lòng.
“Ông nghe nói cháu ngoan bất khả chiến bại của ông lần đầu tiên thua kỳ có bao nhiêu lo lắng, còn có những lời miệng thối trên mạng nói cái gì không gượng dậy nổi, thật là...”
Ông nội đột nhiên ý thức được mình nói không nên nói, cuống quít sửa miệng.
“Con mau vào phòng bếp nói với mẹ con một tiếng, hai chúng ta vốn còn nói muốn mang đồ ăn ngon đến đạo trường thăm con.”
“Ông nội, ông đừng tin những lời trên mạng nói, cháu trai ông chỉ là thỉnh thoảng mắc phải sai lầm thôi, trận tiếp theo nhất định sẽ thắng trở lại cho ông xem.”
Thời Quang vừa an ủi ông nội vừa thò đầu vào phòng bếp nhìn mẹ đang xào đồ ăn, tiếng bếp lò vẫn đang không ngừng vang lên, hình như bà cũng không hay biết Thời Quang đã trở về.
“Cháu ngoan của ông khẳng định không thành vấn đề, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là phòn độ của đại tướng~”
Ông nội nghe cậu nói như vậy cũng vui vẻ, không hề nhắc tới cái thìa mà mình cũng rất hiểu kia, tiến vào chế độ khen ngợi.
“Thời Quang nhà ta a, năm đầu tiên liền có thể định đoạn....”
[À, phong độ của đại tướng ~ năm đầu tiên định đoạn ~] Chử Doanh ở một bên dùng quạt che miệng cười trộm.
“Ông nội, ông đừng nói nữa ~” Thời Quang cũng biết tình huống thật sự của mình, lời nói như vậy nghe được có chút đỏ mặt, cậu còn nhớ rõ hôm nay tâm tình mình còn không khống chế được, đại tướng chi phong gì đó một chút quan hệ cũng không, hồi tưởng một chút quả thực làm cho cậu cực kỳ xấu hổ, hoảng hốt hốt chạy vào phòng bếp, trong lòng âm thầm thề nhất định không thể tái phạm.
Mẹ Thời nhìn thấy Thời Quang chạy vào cũng có chút kinh ngạc.
“Như thế nào trở về cũng không nói một tiếng?” Đưa tay lấy một cái đĩa một lần nữa múc thức ăn đã xào trong nồi vào, chỉ vào món ăn đã bỏ vào hộp cơm.
“Vậy vừa vặn đem thức ăn đổ ra đĩa, sau đó bưng vào phòng đi.”
“Vâng.” Thời Quang ngoan ngoãn làm việc, bưng thức ăn, rất nhanh bàn ăn nho nhỏ trong nhà liền đầy, Thời Quang nhìn chằm chằm sườn trên bàn âm thầm nuốt nước miếng.
“Đừng chờ mẹ, ăn nhanh đi?” mẹ Thời bưng lên mâm thức ăn cuối cùng, nhìn bộ dáng này của cậu có chút buồn cười.
“Vậy sao được, một mình con ăn sao hết bàn thức ăn lớn này, đương nhiên phải cùng nhau ăn.”
Ông nội chờ mẹ cởi tạp dề trên người đặt ở một bên ngồi xuống rồi mới gắp cho Thời Quang một miếng sườn
“Gắp cho cháu ngoan của ta một khối lớn, hảo hảo bổ sung.”
“Cảm ơn ông!” Thời Quang ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng đem sườn nhét vào miệng.
“Ăn ở đạo tràng không tốt sao? Tại sao lại thành như vậy?” Mẹ Thời nhìn cậu lang thôn hổ yết có chút đau lòng.
“Ăn ngon ở đâu cũng không ngon bằng mẹ làm!” Thời Quang cố gắng vỗ mông ngựa.
“Con bớt đi, con xem kêu con về nhà ở con còn không chịu...” Mẹ còn muốn nói hai câu, đột nhiên nhìn thấy băng gạc trên tay Thời Quang.
“Tay con làm sao vậy?”
“À, không cẩn thận, bị nước nóng làm bỏng một chút.” Thời Quang trong miệng nhét đầy miệng thịt nói chuyện không rõ ràng.
"Đứa nhỏ này, làm cái gì cũng không được..?” Mẹ cũng không thèm ăn cơm, buông đũa xuống muốn nhìn tay cậu.
“Ôi mẹ, con không sao...” Thời Quang cố gắng giãy dụa.
“Đưa tay ra!”
“Ồ...”
Buổi tối, tại Dịch giang hồ, đại lão sư ghé sát bên cạnh Ban lão sư, nhìn ông dựa theo kỳ phổ từng bước từng bước rơi xuống bàn cờ, đột nhiên liền đứng lên.
“Nhìn không nổi nữa, Thời Quang này chơi cái gì đây!”
“Anh nhỏ giọng một chút, bình tĩnh chút đi.”
Ban lão sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục đặt quân cờ lên bàn cờ.Tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình của ông cũng không tốt lắm.
“Bình tĩnh? Tôi nhìn nó hạ thành như vậy thật sự rất tức giận đây! Sao có thể bình tĩnh được.”
Đại lão sư đưa tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng làm việc, lại khó hiểu bổ sung một câu.
“Người mới bắt đầu còn hạ tốt hơn nó.”
“Cái này... Loại sai lầm này quả thật không nên, học sinh trong đạo tràng chúng ta cũng sẽ không phạm phải.” Ban lão sư nhìn chằm chằm bàn cờ, ngay cả ông cũng không thể nói tốt cho Thời Quang.
“Bọn nó dám! Trong đạo tràng có thằng nhóc nào dám hạ thành như vậy tôi sẽ để cho nó không thấy được mặt trời ngày mai!”
Đại lão sư phát ác, liền muốn mở cửa đi ra ngoài.
“Tiểu tử Thời Quang trở về chưa?”
“À, buổi chiều nó có gọi cho tôi nói tối nay về nhà buổi sớm hôm sau sẽ trở lại”
Thầy Ban vội vàng đứng lên ngăn cản, ấn người về lại bàn làm việc.
“Nó xuống có vấn đề thật nhưng có chuyện gì thì đợi ngày mai chờ nó trở về rồi nói.”
“A, chạy ngược lại rất nhanh ha, có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng trở về nữa!”
Đại lão sư ngồi xuống, vừa cúi đầu đã nhìn thấy một chồng kỳ phổ bày trên bàn lại càng thêm tức giận, tiện tay chọn ra mấy tấm.
“Cậu xem xem, Thời Quang có vấn đề, vấn đề của nó lớn quá đi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai! Vậy mà tôi không ngờ, trong thi đấu chính thức nó dám hạ thành như vậy!”
Ban lão sư nghi hoặc cầm lấy kỳ phổ nhìn thoáng qua, lại cùng đại lão sư xác nhận.
“Của Thẩm Nhất Lãng? Phong độ gần đây của nó cũng không tốt lắm.”
“Cái gì mà không tốt lắm? Nó còn thua nữa liền phải điều trở lại tổ hai, còn có Bạch Tiêu Tiêu, tôi cũng không muốn nhìn hai người bọn nó…”
Đại lão sư lại đứng lên, ấn bàn nhìn Ban lão sư.
“Cậu nhìn hai người bọn nó chơi cờ xem, đừng nói là chỉ đạo kỳ, một người không vững tâm, không có ý chí chiến đấu, một người bất quá đầu óc toàn bộ đều là lãng chiêu, hai người bọn nó thật sự không hổ là bạn tốt.”
“Cái này, Thời Quang cùng người khác không phải cũng như vậy chứ?” Ban lão sư cũng nhìn ra vấn đề, đưa tay ra tìm kỳ phổ của Thời Quang cùng nhóm thứ hai hạ chỉ đạo kỳ.
“Không cần tìm, tôi đều đã xem qua, chơi cờ với người khác cũng phiêu như vậy, nhưng nó và Thẩm Nhất Lãng hạ lại đặc biệt rõ ràng. Thẩm Nhất Lãng tâm thái vẫn không được, gần nhất lại không ở trong trạng thái, Thời Quang hơi bức bách liền không vững vàng. Mà Thời Quang nó chính là cảm thấy nửa đầu ván cờ của mình mặc kệ hạ thành cái dạng gì nửa sau cũng có thể thắng trở lại...”
Đại lão sư thở dài ngồi xuống.
“Thời Quang quá ngạo khí, tôi từ lần đầu tiên gặp nó liền biết tiểu tử này nhìn qua tùy tiện cùng ai cũng có thể dễ dàng nói chuyện kết bằng hữu, nhưng trên thực tế nó cực kỳ kiêu ngạo. Cậu trước đừng phản bác tôi, cậu ngẫm lại thử xem thời điểm thi đấu định đoạn liền dám tới đây phục bàn cho Hồng Hà xem, vài ngày sau đó có thể là cảm thấy mình hạ quá mức ác độc còn chiếu cố tâm tình của Thẩm Nhất Lãng, thu liễm kỳ lực. Sau khi định đoạn xong ngay cả câu lạc bộ cũng chướng mắt, một mực đâm đầu vào đạo trường, sau đó còn muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ câu lạc bộ lâu đời, cậu nói xem đây là chuyện tân sơ đoạn bình thường sẽ làm sao?”
“Thành tích nửa năm nay của Thời Quang cũng không phải thành tích bình thường của tân sơ đoạn?” Ban lão sư đặt kỳ phổ xuống và nhìn đại lão sư.
“Cho nên nó hiện tại mới có thể xốc nổi thành ra như vậy, mới hạ ra cái thìa cấp thấp như vậy!”
Đại lão sư vỗ bàn lại có chút tức giận.
“Luôn cảm thấy Thiên Vương lão tử lão đại, nó lão nhị, gặp được kỳ thủ không quen thuộc kỳ đường còn có thể cẩn thận một chút, gặp phải người quen ngược lại kéo gân. Ván hôm nay với Phương Tự thì không nói, còn có trận trước của nó với Du Lượng nữa, sao lại không hạ ổn thõa như ván của Lý Kiện cùng Tằng Chí Minh đi? Nó đây không phải là vấn đề kỹ thuật, rõ ràng là vấn đề tâm lý. Cậu đợi ngày mai xem tôi dọn dẹp hai đứa nó như thế nào! ”
“Anh muốn làm gì? Tôi nói anh có thể kiềm chế một chút không!” Ban lão sư cảnh giác nhìn đại lão sư.
“Cậu đừng quản, hai tiểu tử này phải cho bọn nó biết lợi hại.”