Hồng Hà từ buổi sáng khi Đại lão sư đem Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng mang đi liền bắt đầu bất an, trên lớp thi thoảng truyền đến âm thanh chửi mắng người lại càng làm cho hắn bất an hơn, cho nên buổi trưa vừa tan học liền lẻn ra khỏi phòng học. Bạch Tiêu Tiêu ăn ý xách túi lên cùng đi ra ngoài. Lương Nhạc nhìn thấy bóng lưng hai người bọn họ, thật sự là không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, còn thuận tiện chào hỏi một tiếng với Điền Mẫn rồi cùng Quý Quý đuổi theo. Chỉ có Nhạc Trí liếc mấy người bọn họ hừ lạnh một tiếng.
“Một đám ngu ngốc!”
Hồng Hà và Bạch Tiêu Tiêu ra khỏi lớp học chưa được mấy bước đã phát hiện phía sau có một chuỗi bám đuôi, kỳ quái nhìn bọn họ:
“Các cậu đi theo tôi làm gì?”
“Ai đi theo cậu? Tôi chỉ muốn tìm Thẩm Nhất Lãng cùng Thời Quang ăn cơm.”
Lương Nhạc tùy tiện tìm một lý do, nói một đằng làm một nẻo .
“Đúng vậy, chúng ta cũng vậy.” Phú quý đi theo phụ họa.
Hồng Hà và Bạch Tiêu Tiêu cũng lười để ý tới bọn họ, trực tiếp đi tới văn phòng, bất quá thật sự đến cửa tất cả lại đều chần chờ, không biết nên làm cái gì tiếp theo.
Hồng Hà ghé vào cửa nghe xong, trong phòng không có âm thanh gì, cậu nhìn Bạch Tiêu Tiêu, nhỏ giọng hỏi:
“Hiện tại cũng không có động tĩnh gì, hai người bọn họ có phải đi rồi không? Đại lão sư không thể mắng hai người bọn họ cả buổi sáng được, đúng không?”
“Đi rồi sao không trở lại lớp học? Đừng nói Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng, ngay cả Đại lão sư cũng không trở về, cậu đến cùng là có nghe rõ ràng không đó?”Bạch Tiêu Tiêu có chút bất mãn, cô rút một quyển đ sống chết từ trong túi ra.
“Nếu cậu sợ thì tránh ra, tôi gõ cửa thử xem”
“Cậu đợi lát nữa, để tôi nghe lại thử xem. Hồng Hà nuốt nước miếng, cậu chỉ cần nghĩ đến Đại lão sư có thể ở trong phòng liền có chút chột dạ. Chờ Hồng Hà vừa dán lỗ tai vào cửa phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Đại lão sư:
“Lại thua, không phải chờ mong...”
Mấy người không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước, nhất là Hồng Hà nghe được càng rõ ràng, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, nhưng thanh âm của Đại lão sư vẫn vang vọng bên trong hành lang, năm người hận không thể ôm nhau run rẩy, thật sự là không dám tưởng tượng Thời Quang cùng Thẩm Nhất Lãng trong phòng đối mặt đến tột cùng là cái gì, ba người Lương Nhạc đã bắt đầu hối hận vì đã tham gia vào phiên náo nhiệt này.
“.... Khi nào đem trạng thái này duy trì khi đó mới được ăn cơm!”
Đại lão sư nói xong câu cuối cùng, mấy người họ thậm chí còn có chút hư thoát, luôn cảm thấy thanh âm Đại lão sư còn đang quanh quẩn bên tai, Phú Quý nước mắt lưng tròng cảm khái.
“Thật đáng sợ, ngay cả cơm cũng không cho ăn...”
Hồng Hà nhìn cậu, cảm thấy điểm chú ý này thật sự có chút kỳ lạ, nhưng nhất thời cũng không để ý đến chuyện này, hắn đè lại trái tim nhỏ bé đang nảy lên không ngừng của mình hỏi Bạch Tiêu Tiêu.
“Cậu còn muốn đi vào không?”
“Vừa nói như vậy tự nhiên cũng cảm thấy có chút đói bụng, tôi đi trước...” Lương Nhạc mặc kệ những thứ này, hắn thật sự chỉ muốn biết đại lão sư đem Thẩm Nhất Lãng cùng Thời Quang gọi đi là làm cái gì, có phải đại lão sư muốn mở bếp nhỏ cho Thẩm Nhất Lãng trạng thái không tốt gần đây hay không, nhưng cũng không nghĩ tới lại là tình huống như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn đi xa một chút đừng để bị Đại lão sư nhìn thấy nếu không cũng sẽ bị mắng một trận thảm thiết.
Bạch Tiêu Tiêu dùng sức nắm chặt đề sinh tử trong tay, nhíu mày, tuy rằng cô cũng không muốn đối mặt với Đại lão sư lúc này, nhưng vẫn có chút không cam lòng.
“Mấy người các em ở đây làm gì vậy?”
Một tiếng chào hỏi nhẹ nhàng từ phía sau bọn họ truyền đến, Hồng Hà vừa định đứng lên lại bị dọa đến một lần nữa ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn Ban lão sư đang chắp tay sau lưng khom người nhìn về phía bọn họ.
“Không phải, Ban lão sư, thầy dọa chết em rồi.”
Hồng Hà không nhịn được mà phàn nàn.
Bạch Tiêu Tiêu lại giống như nhìn thấy cứu tinh, thanh âm đều mang theo nức nở.
“Thầy Ban, Đại lão sư gọi Thẩm Nhất Lãng và Thời Quang đi huấn luyện cả buổi sáng, ngay cả cơm cũng không cho ăn.”
“A, phải không, nhưng thầy cũng khuyên không nổi Đại lão sư...” Ban lão sư biết một ít kế hoạch của Đại lão sư, lấy hiểu biết của ông đối với Chu Đại Dũng lúc này mấy đứa nhỏ này hiện tại tiến lên sẽ chỉ phản tác dụng, cho nên ông muốn dỗ dành bọn nó đem sự chú ý dời đi.
“Như vậy đi, thầy đi vào xem một chút, bằng không các em mang cơm tới đây? Cứ thế cũng ăn cơm xong rồi lại bị mắng được không?”
“Được, Ban lão sư không thành vấn đề!”
Hồng Hà nhạy cảm cảm giác được ý đồ của thầy Ban, quyết đoán từ trong lòng kéo Bạch Tiêu Tiêu rời đi, mấy người Lương Nhạc càng không thể chờ đợi được nữa đi theo, đầu cũng không dám quay lại.
Ban lão sư nhìn bọn họ thở dài một cái, đẩy cửa vào phòng, nhìn ba người trong phòng chỉ có thể tiếp tục thở dài. Đại lão sư nhìn thấy ông vào cửa nháy mắt, Ban lão sư bất đắc dĩ ngồi ở chỗ xem bài tập về nhà.
Thời Quang nhìn thấy thái độ của Ban lão sư thì cảm thấy xem ra hôm nay không ai có thể cứu được cậu, chỉ có thể lau đi mồ hôi, tiếp tục đem lực chú ý chuyển dời đến trên bàn cờ. Trong lúc nhất thời văn phòng an tĩnh lại, quạt trên đỉnh đầu vô lực chuyển động, lại không có tác dụng gì, trong phòng vẫn nóng như một cái nồi hấp.
Mà Thẩm Nhất Lãng thậm chí còn không chú ý tới Ban lão sư vào cửa, trạng thái hiện tại của cậu so với vừa rồi còn bết bát hơn, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi ngắn tay, cả người giống như là từ trong nước vớt ra. Cậu vẫn như trước ở lực thống trị khủng bố của Thời Quang mà giãy dụa, mỗi một bước cờ đều là làm cho cậu khó có thể thở dốc áp bách đến mức mỗi một bước đều làm cho cậu càng thêm tuyệt vọng. Càng tồi tệ hơn là lời nói vừa rồi của Đại lão sư không ngừng quanh quẩn trong đầu, Thẩm Nhất Lãng dần dần bắt đầu khó có thể tập trung chú ý, trong đầu cậu đều là một ít đồ vật lộn xộn.
Thẩm Nhất Lãng nhịn không được bắt đầu hoài nghi chính mình, cậu đã ba năm không có định đoạn, chỉ còn lại hai cơ hội cuối cùng. Lúc trước cậu cũng sẽ tự mình an ủi rằng có lẽ không định được đoạn là bởi vì tâm tính mình không được hoặc là vận khí không tốt, nhưng hiện tại chênh lệch với kỳ thủ chuyên nghiệp đã rõ ràng bày ra trước mắt, cậu bắt đầu không khống chế được tự hỏi liệu mình thật sự có thể tiếp tục đi tiếp chăng? Thẩm vẫn luôn biết áp lực cuộc sống trên người mình, học phí và chi phí sinh hoạt của cậu cho tới bây giờ đều không dễ dàng, cậu vì ước mơ của mình mà hy sinh quá nhiều, cũng gánh vác quá nhiều. Đương nhiên cho dù như vậy cũng không cần hoài nghi tình yêu của Thẩm Nhất Lãng đối với cờ vây, nhưng nếu không thể định lên đoạn thì tình yêu ấy lại chẳng đáng một xu, nếu như cờ vây cậu yêu thích không thể trở thành nghề nghiệp mưu sinh của cậu, như vậy tình yêu mãnh liệt đến đâu, kiên trì theo đuổi đến đâu cũng sẽ khuất phục trước hiện thực lạnh lùng tựa băng giá.
Thẩm Nhất Lãng cố gắng bình phục tâm tình, cậu cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy muốn buông quân cờ xuống, nhưng bàn tay cầm quân cờ treo giữa không trung chậm chạp không thể động, bàn cờ trước mắt giống như một ngọn núi lớn, ngay cả đường cong ngang dọc trên bàn cờ cũng vặn vẹo biến thành một cái miệng khổng lồ có thể cắn nuốt tất cả, mang theo áp lực do kỳ thủ đỉnh cấp mang đến, mang theo gánh nặng nặng nề trong cuộc sống, cùng nhau nghiền ép cậu.
Trong lúc hoảng hốt quân cờ nhẹ nhàng hạ xuống, chờ đầu ngón tay rời khỏi quân cờ, Thẩm Nhất Lãng mới phát hiện quân cờ rơi xuống một vị trí, đầu óc cậu trống rỗng, giống như bị tồn tại không biết tên gì đó khống chế, đưa tay nhấc quân cờ lên lại một lần nữa hạ xuống.
Thời Quang khϊếp sợ mở to hai mắt, cơn ác mộng kiếp trước lại phát sinh, làm cho cậu giống như đang trở lại sân thi đấu định đoạn khi đó, trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên, không dám quay đầu lại nhìn Chử Doanh cũng đang đồng dạng khϊếp sợ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình Thẩm Nhất Lãng, thậm chí không dám nghĩ đến Đại lão sư có nhìn về phía một màn này hay không, trong lúc nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Không đợi cậu nghĩ rõ nên phản ứng như thế nào, liền nghe được thanh âm nổi giận của Đại lão sư, hắn là bị tức đến đứng lên.
“Thẩm Nhất Lãng, cậu làm gì vậy!”
“Cậu dám làm trò này trước mặt tôi!”
Sắc mặt Đại lão sư khó coi đến đáng sợ, cầm quân cờ vừa rồi ném đi, quân cờ đánh vào tường phát ra một tiếng động lớn.
“Em...” Thẩm Nhất Lãng hô hấp dồn dập, một câu cũng nói không trọn vẹn, Thời Quang không biết mình làm sao lại làm ra hành động như vậy, ánh mắt Đại lão sư giống như thực chất đóng đinh trên mặt cậu, làm cho mặt cậu nóng bỏng đau đớn.
“Sững sờ làm gì? Hạ Xuống một lần nữa! tôi, cho, cậu, suy nghĩ, kĩ càng, lại!” Đại lão sư càng khó hiểu, khom lưng dùng ngón tay nhanh chóng gõ bàn cờ, liền theo tiết tấu dán vào bên tai Thẩm Nhất Lãng gầm nhẹ. Ông nhìn Thẩm Nhất Lãng không có phản ứng càng thêm tức giận.
“Hạ sai một bước liền sai rồi, sai thì nhận, cậu nhìn bộ dạng gấu chó bây giờ của cậu kìa! Điểm này của cậu thật sự còn không bằng Thời Quang, Thời Quang người ta xuống thìa còn biết đuổi theo, cậu chơi cờ thối, thái độ cũng không được rồi sao?!”
Đại lão sư nói xong nhìn thấy Thời Quang khuôn mặt cũng đồng dạng trắng bệch, ngồi yên không nhúc nhích, thật sự là cảm thấy hai tiểu tử này một đứa cũng không làm cho ông bớt lo lắng được, lời nói cũng càng lúc càng nặng:
“Thời Quang hai cậu thật đúng là bạn tốt ha, tôi mắng Thẩm Nhất Lãng, cậu bày ra bộ dáng này làm gì đây? Rốt cuộc hai người các ngươi là ai chơi cờ sai? Nó hạ sai rồi, cậu còn muốn giúp nó lượn tới, trạng thái của nó không tốt cậu cũng giúp nó muốn giúp nó lượn tới, vậy sau này thi đấu cậu thay nó hạ là được rồi? Thu hồi gương mặt đó lại cho tôi, tôi vẫn còn chưa có chết đâu!”
[Tiểu Quang!] Chử Doanh cũng vội vàng gọi Thời Quang đang ngẩn người ra.
Lúc này ngay cả Ban lão sư cũng có chút nhìn không nổi nữa, đứng lên muốn nói cái gì đó, lúc này cửa đột nhiên nhẹ nhàng vang lên ba tiếng gõ, không đợi có người đáp lại đã bị đẩy ra.
“Xin lỗi, lão sư quấy rầy thầy.”
Du Lượng kiên cường đứng ở ngay cửa, phía sau là Hồng Hà đang ngó dáo dát cùng với Bạch Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, trong tay hai người còn cầm hộp cơm.
“Đi ra ngoài!” Đại lão sư nghiêng đầu gầm lên.
Hồng Hà theo bản năng run rẩy một chút, nhưng Du Lượng không hề lùi bước, thậm chí còn đi về phía trước một bước. Cậu vốn đã sớm muốn tới đây xem Thời Quang, kết quả lại nhận được kỳ phổ của phụ thân từ Hàn Quốc truyền về, nói là ngày mai hội thảo muốn dùng, cậu có chút mất tập trung thu dọn nửa ngày, Phương Tự đi kỳ viện họp, cuối cùng cũng kéo được Lư Nguyên tới hỗ trợ mới xem như thoát thân vội vàng chạy tới đạo trường.
Vừa vào cửa liền thấy Hồng Hà và Bạch Tiêu Tiêu ôm hộp cơm chạy đến văn phòng, muốn hỏi Thời Quang ở đâu Hồng Hà lại vội vội vàng vàng nói không rõ ràng, chỉ có thể đi theo, kết quả liền nghe được tiếng gầm gừ truyền từ trong phòng làm việc ra.
Du Lượng căn bản bất chấp Hồng Hà ngăn cản, cậu một khắc cũng không thể nghe tiếp, giáo dưỡng tốt khiến cậu tốt xấu gì cũng gõ cửa, sau đó liền nhìn thấy Thời Quang đầu đầy mồ hôi cả người đều ướt sũng, ngay cả mái tóc cũng bị mồ hôi nhuộm ướt, dán lên trán, còn có mồ hôi đang dọc theo cằm trượt xuống, đang mở to hai mắt giống như vừa mới từ trong nước vớt ra kinh hoảng nhìn cậu, cậu lại nhớ đến trạng thái tồi tệ hôm qua của Thời Quang, trái tim đột nhiên gắt gao nhíu chặt.
Thời Quang thật sự không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Du Lượng ở đây, cậu vừa mới từ trong động tác của Thẩm Nhất Lãng lấy lại tinh thần lại, lại bị đại lão sư mắng một trận, còn chưa nghĩ ra làm sao hòa hoãn bầu không khí đã thấy được Du Lượng đẩy cửa đi vào, cậu rất hiểu Du Lượng, từ đôi môi Du Lượng mím chặt có thể nhìn ra cậu ấy đang tức giận, một Đại lão sư nổi giận chống lại một Du Lượng đang tức giận, nghĩ đến thôi cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Du Lượng mặc kệ Đại lão sư nói cái gì, không chút sợ hãi đối nghịch với ông, gằn từng chữ phản bác.
“Ngài làm lão sư....”
“Du Lượng!” Thời Quang vội vàng ngăn cản Du Lượng tiếp tục nói tiếp, điên cuồng nháy mắt với cậu. Du Lượng quay đầu nhìn Thời Quang nháy mắt với mình, cũng không có uể oải hay sợ hãi, cảm xúc lo lắng cuối cùng cũng giảm bớt, cậu nhìn Thời Quang hoạt bát nhất thời có chút không dời mắt được.
Hồng Hà thấy vậy cũng vội vàng nhẹ nhàng đẩy Du Lượng đang chặn cửa, từ khe hở phía sau trong khung cửa chui ra.
“Đại lão sư, bọn em tới đưa cơm cho Thời Quang và Thẩm Nhất Lãng!”
“Đưa cơm à, vừa vặn, đưa cho thầy đi.” Ban lão sư cũng đi tới nhận lấy hộp cơm trong tay Hồng Hà trước khi Đại lão sư nói cái gì đó, lại thuận tay cầm cái trong tay Bạch Tiêu Tiêu mang theo, nhưng Bạch Tiêu Tiêu chỉ nhìn Thẩm Nhất Lãng ngẩn người, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, tay một chút cũng không chịu buông ra.
Bọn họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy, lực chú ý của Thẩm Nhất Lãng rốt cuộc cũng bị hấp dẫn, cậu quay đầu nhìn về phía cửa, cũng để cho Bạch Tiêu Tiêu thấy được sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ của cậu.
Ban lão sư thật sự nhìn không nổi nữa, dùng chút khí lực cầm lấy hộp cơm kia, ôn nhu an ủi.
“Đừng nhìn, cơm đã đưa qua rồi, mau trở về đi một hồi lại lên lớp.”
“Ban lão sư, thầy khuyên nhủ Đại lão sư một chút đi làm gì cũng phải ăn xong rồi mới chơi cờ được đúng không?” Hồng Hà nhìn bộ dạng thảm thiết của hai tiểu đồng bọn của mình, lại ngẫm lại không chỉ vừa rồi, còn có giữa trưa tiếng gầm gừ của đại lão sư không ngừng mơ hồ truyền đến, quả thực không dám nghĩ hai người này làm sao chịu đựng được.
Thầy Ban bất đắc dĩ nhìn ba đứa nhỏ này, tiện tay đặt hộp cơm lên bàn, đưa tay đuổi bọn chúng ra ngoài.
“Được rồi, mau đi đi, bằng không lát nữa Đại lão sư lại mắng các em.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ông vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đại lão sư há miệng muốn nói cái gì, Đại lão sư chỉ có thể ngậm miệng quay đầu lại.
“Lão sư, ngài không thể như vậy, Thời Quang cậu ấy làm gì sai sao lại bị mắng như vậy?” Du Lượng nhận được ám chỉ của Thời Quang muốn cậu ra ngoài chờ, cũng xác nhận trạng thái Thời Quang không tệ như vậy, nhưng vẫn không cam lòng cứ như vậy rời đi.
“Chúng ta đi ra trước, đi ra nói.” Ban lão sư khuyên can đủ đường cuối cùng cũng đem người đuổi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tình huống thế nào các em còn không biết? Vậy để thầy nói cho các em nghe, Thời Quang nó làm sai cái gì? Hôm qua ván cờ kia nó hạ đến thực sự có vấn đề, em không biết sao? Còn Thẩm Nhất Lãng trạng thái đê mê lâu như vậy, Hồng Hà Bạch Tiêu Tiêu các em còn không biết sao? Vấn đề của hai đứa bọn nó không giải quyết được thì sao có thể định lên đoạn, sao có thể tiếp tục tham gia thi đấu? Đại lão sư tuy có hơi hung dữ một chút, nhưng ông ấy cũng chỉ vì bọn nó mà thôi?”
“Vậy thầy ấy cũng không thể như vậy, coi như là...”
Du Lượng đè nén tức giận, còn chưa dứt lời lại nghe thấy trong văn phòng truyền đến thanh âm mới.
“Nhìn cái gì mà nhìn, bọn họ đi rồi không ai có thể cứu được các cậu đâu, tiếp tục hạ!”
“Coi như là cái gì? Là đánh người hay là trừng phạt thể xác?” Ban hỏi ngược lại cậu, cũng không đợi Du Lượng phản bác, liền xoay người vào phòng đóng cửa.
“Đừng lo lắng, thầy sẽ cho bọn nó ăn cơm, chơi mấy ván cờ mà thôi, lát nữa sẽ trở về.”
Du Lượng còn muốn nói gì nữa, đã bị Hồng Hà kéo lại, Hồng Hà càng hiểu rõ Đại lão sư, càng cứng rắn kết quả lại càng không xong.
“Có thể làm chúng ta đều đã làm, chờ một chút đi, bằng không chúng ta một lát nữa thử lại.”
Thẩm Nhất Lãng một lần nữa đem quân cờ đặt trở lại vị trí vừa rồi đặt sai, Thời Quang nhìn sắc mặt trắng bệt của Thẩm Nhất Lãng, chần chờ một chút.
[Tiểu Quang!] Chử Doanh ở một bên yên lặng nhắc nhở cậu một câu.
[Em biết.] Thời Quang không đợi anh nói nhiều liền dựa theo suy nghĩ lúc trước của mình hạ xuống, tiếp tục gây áp lực cho Thẩm Nhất Lãng. Cậu coi như cũng hiểu rõ một ít kế hoạch của Đại lão sư, Thẩm Nhất Lãng chỉ có chống đỡ được uy bức của cậu, mới có thể thay đổi vấn đề tâm tính của bản thân.
Đại lão sư rốt cục có chút hài lòng, ngữ khí cũng hòa hoãn lại.
“Cái này không phải là được rồi sao? Sai rồi liền hối hận? Nơi nào cho cậu cơ hội hối hận? Không có trên bàn cờ, cũng không có trong cuộc sống. Phạm sai lầm không quan trọng, thực lực không đủ cũng không quan trọng, nhưng em không thể buông bỏ được? Nhiều người chờ đợi em như vậy, em có tư cách gì để nói muốn từ bỏ?”
Thẩm Nhất Lãng rốt cục ngẩng đầu nhìn Đại lão sư một chút, lại nhìn vẻ mặt thân thiết của Thời Quang, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, tiểu đồng bọn vừa mới vào cửa cắt đứt trạng thái càng nghĩ càng tệ của cậu, nghĩ đến người ngoài phòng quan tâm cậu, đáy lòng trào ra một dòng nước ấm, cậu hiểu được ý tứ của Đại lão sư, áp đảo cậu cũng không phải tất cả đều là thực lực cường đại của Thời Quang, mà còn có sự sợ hãi của chính mình. Bất kể là sợ hãi đối thủ cường đại, hay là sợ hãi cuộc sống tàn khốc, đều là cậu buông tha trước. Vô luận như thế nào cậu yêu thích cờ vây, đã vì cờ vây đè nặng hết thảy, vậy cậu hẳn là nên liều lĩnh đi xuống, chỉ có như vậy mới có thể xứng đáng với những người quan tâm cậu, xứng đáng với chính bản thân mình.
Thẩm Nhất Lãng rốt cục lấy lại quyết tâm, nhìn đại long trên bàn cờ cơ hồ đã vô lực hồi thiên lâm vào trường khảo, rốt cục cũng đem ánh mắt chuyển dời đến một khối cờ tạm thời chưa yên ổn, nếu thế cục đã bất lợi đến mức này thì đem đại long của đối phương kéo tới, cùng nhau quấn gϊếŧ đi, cậu yên lặng hạ quyết tâm.
Ngoài phòng học, Du Lượng và Hồng Hà Bạch Tiêu Tiêu quả thực sống qua ngày như một năm, giờ học buổi chiều đã đến, Hồng Hà và Bạch Tiêu Tiêu thừa dịp Đại lão sư không có ở đây lại lạch cạch trở về.
“Du Lượng, thế nào rồi?” Hồng Hà nhỏ giọng hỏi thăm tình huống, cậu vốn nhìn Du Lượng không vừa mắt, nhưng hôm nay mắt thấy Đại lão sư nổi giận còn dám đứng ra, quả thực là trong lòng sinh kính nể, lại có cảm giác thân mật sóng vai tác chiến, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
“Vẫn không có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy Đại lão sư kia mắng người.”
Du Lượng trả lời cậu, tuy rằng như thế, nhưng kiên nhẫn của cậu cũng không còn lại bao nhiêu.
“Không mắng là tốt rồi” Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm.
Du Lượng cũng không có yên tâm, cậu vừa rồi một mực đi tới đi lui trước cửa văn phòng, tư thế kia quả thực muốn san bằng mảnh đất đó.
“Tôi muốn vào xem lại.”
Du Lượng hướng về phía cửa văn phòng bất động, cậu thật sự là không yên tâm.
“Tôi đi cùng cậu.” Hưởng ứng cậu là Bạch Tiêu Tiêu, mà Hồng Hà nhìn tình huống này cũng chỉ có thể đứng ở phía sau bọn họ, định gõ cửa đi vào một lần nữa.
Kết quả, còn chưa kịp gõ cửa, cửa văn phòng đã mở ra trước một bước, Thời Quang kinh ngạc nhìn Du Lượng đứng ở cửa, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, chân mềm nhũn nhào về phía Du Lượng, Du Lượng vội vàng đỡ lấy người, ôm chặt vào trong ngực.
“Dọa chết tôi, tôi một hồi nói với cậu.”
Thời Quang nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Du Lượng, hơi nóng thở ra thổi đến lỗ tai cậu ngứa ngáy, Du Lượng ôm người quyết đoán, nhưng lúc này ôm cái lò sưởi nhỏ mềm mại này lại có chút không biết làm sao, hai người cứ như vậy chặn cửa lại.
“Đứng đó làm gì? Không nỡ đi? Vậy thì lại vào là thêm một ván nữa!” Đại lão sư cầm bầu rượu, mang theo giáo trình đứng ở phía sau.
Thời Quang vội vàng dựa vào Du Lượng đứng vững, nhường cửa ra, Đại lão sư đẩy Thẩm Nhất Lãng vừa rồi đứng ở phía sau Thời Quang ra cửa, nhìn thấy Hồng Hà Bạch Tiêu Tiêu đi trong hành lang đang do dự không biết nên đi hay không
“A?! trốn học?”
“Lão sư, chúng em chỉ ra ngoài đi vệ sinh...” Hồng Hà hốt hoảng cố gắng giải thích.
“Đi vệ sinh? Hai người có đi vệ sinh không?”
Đại lão sư liếc bọn họ một cái. “Còn không mau trở về cho tôi? Chờ tôi đến lớp học xem các cậu không có đem đề sống chết làm xong, người tiếp theo tới chơi cờ chính là các cậu!”
Sắc mặt Hồng Hà Bạch Tiêu Tiêu biến đổi, xoay người bỏ chạy.
“Hừ.” Đại lão sư hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn ba người còn lại, cầm giáo trình rời đi.
“Thế nào, hài lòng không?” Buổi chiều kết thúc lớp học, Ban lão sư hỏi Đại lão sư đang ngồi đối diện rót rượu vào bầu rượu.
“Hừ, ba ván sau của Thẩm Nhất Lãng cũng không tệ lắm, tuy rằng đều thua rất thảm, nhưng tâm tính ổn định, có mấy tay phản kích thật sự rất xinh đẹp.”
Đại lão sư buông chai rượu thủy tinh rỗng xuống, cười tủm tỉm trả lời.
“Tâm tính Thẩm Nhất Lãng không tốt mặc dù có đủ loại nguyên nhân, nhưng để cho tôi nhìn ra nó chính là kiến thức quá ít. Thời Quang là trình độ gì, cậu cũng biết đó, hôm nay sau khi hạ xuống, tôi cũng không tin trong định đoạn thi đấu nó còn có cái gì đáng để sợ.” Đại lão sư vặn nắp bầu rượu kim loại của mình, nói tiếp.
“Về phần Thời Quang, tôi vốn còn muốn chờ Thẩm Nhất Lãng bộc phát cho nó một chút, kết quả không nghĩ tới tên tiểu tử này ngoại trừ lúc đầu mềm lòng lưu thủ ra, phát huy cũng không tệ lắm, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng khinh cuồng hôm qua. Tuổi còn trẻ vậy mà đã có thể đạt tới trình độ đỉnh cao này quả thật là rất lợi hại. ”
“Tôi thấy anh mới là lợi hại đó.” Ban lão sư nhìn bộ dạng khóe miệng cong lên của hắn, nhịn không được muốn nói hai câu.
“Rống đến mức tôi bị bệnh tim cũng muốn tái phát, có kết quả là tốt rồi, nhưng anh không thể chú ý phương pháp một chút sao?”
“Kết quả tốt là được rồi, lo nhiều vậy làm gì?” Đại lão sư không thèm để ý lay động bầu rượu, vẻ mặt hưởng thụ.
Du Lượng ở bên cùng Thời Quang cả buổi chiều, chờ cậu ăn xong trở về nhà thì thời gian đã có chút muộn, bất quá mùa hè trời tối đến trễ, còn có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn dư huyên. Cậu vừa đến cửa nhà liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc dừng bên cạnh, Phương Tự ấn cửa sổ xe thò đầu ra.
“Tiểu Lượng, thầy đã trở về rồi?”
“Phải không? Em cũng không biết nữa, em nhớ ba và các kỳ thủ Hàn Quốc có cuộc trao đổi cờ vây nên chắc là đến buổi chiều, trước kia không phải nói ngày trở lại?” Du Lượng nhíu mày, hôm nay cậu ấy nghĩ đến chuyện Thời Quang, cũng không chú ý đến chuyện này.
“Buổi sáng lúc phát kỳ phổ cho em chứng tỏ là muốn mở hội thảo? Em cũng thấy thời gian hình như chút gấp gáp.”
“Anh cũng cho là như vậy, nhưng vừa rồi lão sư gọi điện thoại cho anh muốn anh lập tức tới, anh ngay cả kỳ viện hội còn chưa mở xong.”
Phương Tự cau mày xuống xe.
“Có chuyện gì khẩn cấp không? Hay là kỳ phổ có vấn đề? Anh hỏi Lư Nguyên hắn ấp úng nói lão sư không cho hắn nói.”
“Không nghe nói gì hết, em sửa sang lại kỳ phổ cũng không phát hiện có cái gì.”
Du Lượng nhíu mày, vừa cùng Phương Tự xuyên qua sân vừa cố gắng hồi tưởng lại kỳ tích gần đây của kỳ thủ Hàn Quốc mà buổi sáng không nhìn kỹ.
“Không có việc gì, lát nữa gặp thầy sẽ biết thôi.”
Phương Tự đi có chút gấp gáp, bắt đầu đổ mồ hôi liền thuận tay cởϊ áσ khoác tây trang trên người phủ ngang cánh tay, lại đưa tay móc cặp ra, âu phục sắp trượt xuống.
“Anh vừa vặn sắp xếp trận đấu nửa năm sau cho em và thầy.”
“Phương Tự! xù xì ở đó làm gì?”
Du Hiểu Huyên đang đứng ở phòng khách, ông xuyên qua cửa kính nhìn thấy Phương Tự tư thế không được đàng hoàng trong sân, nhịn không được gọi một tiếng.
Du Lượng đưa tay kéo bộ âu phục suýt nữa rơi xuống đất, đè lại bàn tay của Phương Tự đang tìm đồ, hai người liếc nhau cũng không cần nói thêm gì, Phương Tự liền một lần nữa cầm cặp cũng không đi nhận quần áo của mình, vội vàng đi nhanh vài bước trước mặt Du Lượng đẩy cửa vào phòng khách, lộ ra nụ cười.
“Thầy, vừa rồi em đến sân bay mở một cuộc họp không tới đón thầy, sao thầy lại về sớm như vậy?”
“Nếu tôi còn không trở về, làm sao biết được trận đấu như thế nào? Ván cờ kia của cậu và Thời Quang tôi xem...” Ông vốn còn muốn tiếp tục nói tiếp, liền thấy Du Lượng đi theo phía sau vào cửa lại thay đổi chú ý, chỉ chỉ thư phòng.
“Chúng ta đi thư phòng nói.”
“Vâng, lão sư.” Phương Tự không nghĩ tới lần trở về sớm này của lão sư có liên quan đến trận đấu ngày hôm qua, lại nhìn sắc mặt khó coi của Du Hiểu Dương, nuốt nước miếng, đi theo phía sau ông tiến về phía thư phòng.
Du Hiểu Dương vốn đã đi vào, lại nhớ tới cái gì đó xoay người đi ra hỏi Du Lượng một câu.
“Buổi sáng ta bảo con nói cho cậu ấy tham gia hội thảo ngày mai, cậu ấy nói như thế nào?”
Du Lượng nhìn Phương Tự đang hậm hực, có suy đoán không tốt lắm, cẩn thận trả lời.
“Cậu ấy nói ngày mai cậu ấy sẽ qua.”
“Ừm.” Du Hiểu Dương cũng không nói gì thêm, mang theo Phương Tự vào thư phòng.
Du Lượng trơ mắt nhìn cửa bị "phanh" một tiếng đóng lại, tùy ý đặt âu phục của Phương Tự lên sofa, cậu bởi vì suy đoán trong lòng vừa rồi mà ở trong phòng khách có chút đứng ngồi không yên, không bao lâu liền nghe thấy trong thư phòng loáng thoáng truyền đến thanh âm tràn ngập tức giận của ba mình “Cậu thật sự là đem mặt mũi ném đi mà, nhặt một cái thìa thắng cờ còn rất vinh quang có phải không? Cậu biết Thời Quang bao lâu rồi, còn dám xem thường nó trên sân đấu? Cậu hạ trước mắt nó có biết có bao nhiêu trăm ngàn chỗ hở không. . .!”
Du Lượng đưa tay đè trán lại, vô lực nhắm hai mắt.