Đặng Chí Minh liền vội vàng đi đến trước mặt Cố Nhất Mẫn nói: “Nhất Mẫn, em đừng sợ, anh sẽ không từ hôn với em.”
Cố Nhất Mẫn vừa mới rửa mặt xong, đang dùng khăn lau nước trên mặt, trong bóng đêm lờ mờ, giờ phút này càng nhìn ra cô ấy có vẻ đẹp trời sinh, mềm yếu động lòng người. Đặng Chí Minh nhìn đến ngây ngốc.
Một người đẹp như vậy, tay cô hắn còn chưa có được cầm, sao có thể đồng ý từ hôn?
Cố Nhất Mẫn lùi về phía sau một bước, trước kia không có cảm giác, nhưng hiện tại càng nhìn thấy hắn càng cảm thấy ghê tởm.
Cố Kiến Quốc đi lại, đứng che ở phía trước Cố Nhất Mẫn, “Từ hôn là chuyện của hai nhà, con nói với chú đi.”
“Chú Cố, thật xin lỗi, mẹ con nói vậy, đều là mẹ con sai. Con chưa từng nghĩ tới việc từ hôn,” Giọng Đặng Chí Minh vội vàng, hắn lại nhìn về Cố Nhất Mẫn đang ở phía sau Cố Kiến Quốc. “Nhất Mẫn, em phải tin anh, anh không muốn từ hôn với em.”
“Nhưng hiện tại em muốn từ hôn.” Giọng Cố Nhất Mẫn lãnh đạm.
Từ hôn với Đặng Chí Minh, cô có khổ sở không? Có một chút, dù sao đã đính hôn hơn một năm, đã từng tưởng tượng về cuộc sống cùng nhau sau này. Hơn nữa chuyện lần này đúng là do mẹ hắn làm, không có liên quan gì tới hắn. Nhưng cuộc hôn nhân này vẫn phải hủy, như bé tư nói, ngăn chặn tổn hại.
“Nhất Mẫn, sao em lại có thể nói những lời như vậy?” Vẻ mặt Đặng Chí Minh bi thương, “Chúng ta đã đính hôn hơn một năm, anh đối với em như thế nào em không rõ sao?”
Cố Tư Tình bị những lời ghê tởm này làm cho sắp ói, nếu để hắn đi diễn phim của Quỳnh Dao, không chừng có thể thể hiện nhiều sắc thái hơn.
Cố Nhất Mẫn chưa từng xem phim Quỳnh Dao, nhưng nghe hắn nói những lời này da gà nổi lên.
“Thông gia, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói.” Đặng Nhị Trụ nhìn xung quanh đã có người nhìn về phía bên này, liền cười nói với Cố Kiến Quốc.
Ông ta không ngờ, mới vừa lơ đãng, người đàn bà phá của nhà mình liền làm ra chuyện lớn như vậy, thêm vào đó cái thằng con trai nghiệp chướng, đòi chết đòi sống không hủy hôn, cứ bắt bọn họ tới đây xin lỗi.
Mặt mũi đều bị mất hết.
Cố Kiến Quốc cũng không muốn để người ngoài chế giễu, vội đi nhanh vào nhà chính. Cố Tư Tình, Cố Tam Tĩnh và Cố Nhị Tuệ vội vàng tiến vào phòng của các cô. Phòng của các cô gần nhà chính, lát nữa họ nói cái gì, ba người các cô đều có thể nghe rõ ràng.
“Thông gia, bà nhà tôi không hiểu chuyện, hôm nay có nói lời gì không dễ nghe, nhà anh bỏ qua, đừng chấp nhặt.”
Vì Đặng Nhị Trụ có anh trai làm công an ở huyện thành, cảm thấy nhà mình và nhà người khác không giống nhau, thường xuyên nghe tâng bốc, nói chuyện cũng tự cho mình có văn hóa hơn.
Cố Kiến Quốc làm việc không thích vòng vo bẩn thỉu, cho nên không định thỏa hiệp với ông ta, nói thẳng: “Chuyện đã tới nước này, cũng nên nói thẳng ra, Nhất Mẫn nhà chúng tôi không thể gả đến nhà các người. Ngày mai, tôi sẽ trả hết những thứ mà nhà anh đã đưa qua đây.”
Nếu là tiền thì còn dễ cho nhà bọn họ, nhưng quần áo Nhất Mẫn đã mặc, thịt cũng đã ăn hết. Ngày mai sẽ đi lên trấn trên mua lại những đồ này bổ sung lại.
Đặng Nhị Trụ không ngờ Cố Kiến Quốc còn làm bộ làm tịch, nhà họ Đặng bọn họ có điều kiện tốt như vậy, nếu con trai mình không coi trọng Cố Nhất Mẫn, hai nhà sẽ không thể kết thân.
Ông ta lại đây xin lỗi, là đã cho bọn họ mặt mũi rất lớn rồi. Nếu Cố Kiến Quốc còn không biết tốt xấu, cuộc hôn nhân này thật sự nên hủy đi.
Ông ta không muốn nói tiếp, nhưng con trai ông ta thì không vậy, Đặng Chí Minh đứng dậy chắp tay với Cố Kiến Quốc, “Chú Cố, con thay mẹ con xin lỗi nhà chú, con đảm bảo về sau tuyệt đối sẽ một lòng với Nhất Mẫn.”
Đặng Nhị Trụ và Triệu Phượng Lan cảm thấy tức giận muốn gϊếŧ người, nhất là Triệu Phượng Lan, tức đến thở không được. Tính tình bà ta lớn, lại không tốt, việc nhỏ không vừa ý cũng làm bà ta tức trong thời gian dài, đừng nói là chuyện lớn như chuyện này.
Hiện tại con trai dẫm mặt mũi của bà ta trên mặt đất. Nếu như thật sự cưới Cố Nhất Mẫn về nhà, cuộc sống sau này phải sống như thế nào? Còn không phải lên mặt với mẹ chồng là bà sao?
“Anh Kiến Quốc này, anh xem đứa nhỏ đã xin lỗi rồi, chuyện này liền bỏ qua đi.” Giọng của Đặng Nhị Trụ cứ như người nhà họ Cố đang vô cớ gây sự, cảm thấy làm đến nước này, đã cho nhà họ Cố mặt mũi lớn rồi.
Chỉ là ông ta không ngờ, Cố Kiến Quốc vẫn kiên quyết từ hôn. Liền nghe Cố Kiến Quốc nói: “Con là nhân viên chính thức ở sở lương thực, Nhất Mẫn nhà chú là dân bình thường, không xứng với con, cuộc hôn nhân này tập tức hủy đi.”
Mặt Đặng Nhị Trụ đen hoàn toàn, Đặng Chí Minh giận dữ hét lên: “Con không đồng ý từ hôn.”
Đặng Chí Minh làm sao đồng ý? Từ khi bắt đầu đính hôn, hắn liền tâm tâm niệm niệm muốn đưa Cố Nhất Mẫn lên giường, mục đích chưa hoàn thành, hắn không thể từ hôn được.
Đặng Nhị Trụ nhịn không được, người nhà họ Cố không biết tốt xấu. Ông ta quát Đặng Chí Minh, “Nhà người ta chướng mắt mày, mày còn nhìn không rõ sao? Đi về nhà”
Nói xong ông ta đứng dậy, Triệu Phượng Lan cũng đứng dậy theo, đôi mắt như dao nhỏ bắn về phía Cố Nhất Mẫn. Nhưng Cố Nhất Mẫn ngồi bên cạnh Vương Nguyệt Cúc, sắc mặt bình tĩnh, giống như người từ hôn không phải là cô. Triệu Phượng Lan lại bị tức giận đến nổi ngực đau.