Đặng Nhị Trụ và Triệu Phượng Lan một người lạnh mặt, một người ôm ngực đi ra ngoài, nhưng mới vừa đi tới cửa liền nghe con trai của mình nói: “Con không hủy hôn, nếu hủy hôn con sẽ chết cho các người xem.”
Hai người quay đầu lại, thấy con trai bảo bối của bọn họ, tay cầm một con dao đặt ở trên cổ mình, dáng vẻ như muốn điên lên ,“Con không hủy hôn, các người nếu hủy hôn, con liền chết ở chỗ này.”
Ba chị em Cố Tư Tình ngồi trong phòng nghe được lời này, liền lập tức vọt vào nhà chính. Đặng Chí Minh đang cầm dao nhỏ, vẻ mặt uy hϊếp, Cố Tư Tình quả thực muốn cắn người.
Kiếp trước thằng nhãi này vì không muốn ly hôn, cũng dùng phương thức như vậy uy hϊếp bọn họ. Thật đúng là tự cho mạng của mình rất quý giá, nhưng chỉ là một củ khoai lang đỏ bị hư thôi.
Cố Tư Tình nhỏ giọng nói với Cố Nhị Tuệ: “Chị Hai, nếu dao nhỏ đó cắt yết hầu, chắc chắn sẽ đau lắm nhỉ.”
Cố Nhị Tuệ nghe thế, liền quay đầu nhìn cô, bé tư lại muốn dạy dỗ hắn ta à?
Thấy trong mắt cô mang theo sự nghịch ngợm, lập tức hiểu rõ ý của cô là gì, cũng nhỏ giọng nói: “Chắc là rất đau á! Con dao nhỏ chỉ lỡ cắt vào tay đã đau muốn chết rồi.”
“Dao nhỏ kia nếu cắt yết hầu, thật sự sẽ chết sao?”
“Chắc mới cắt sẽ không chết, nhưng mất máu có thể chết, cũng có thể sẽ bị đau chết.”
“Nếu hắn ta chết thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà của chúng ta.”
"Đương nhiên là không liên quan rồi, hắn ta tự sát, liên quan gì đến chúng ta chứ”
“Ôi! Chị đây yên tâm rồi, chết thì chết đi.”
Tuy hai cô nhỏ giọng, nhưng cũng không phải là rất nhỏ, toan bộ người trong nhà đều nghe được rõ ràng. Triệu Phượng Lan nếu không phải lo lắng cho con trai, chắc chắn đã bị tức giận ngất đi rồi.
Đặng Nhị Trụ vừa mất mặt, vừa sợ con trai thật sự tự sát, vội vàng tiến lên khuyên nhủ. Đúng lúc này, Cố Tư Tình giả vờ như muốn chạy đi ra ngoài, Cố Nhị Tuệ hỏi cô: “Em định đi đâu vậy?”
“Đến Ủy Ban thôn gọi điện thoại báo cảnh sát, chết người thì cảnh sát phải đến.”
Đặng Chí Minh: “……”
Nếu không thọc chết mình, thì cũng muốn hắn bị tức chết
Cố Tư Tình thật sự định đi báo cảnh sát à? Đương nhiên không phải, cảnh sát bây giờ không giống sau này, báo án là có thể đến ngay. Hơn nữa, dù cảnh sát tới, nói không chừng sẽ bị răn dạy một lúc.
Đặng Chí Minh không phải dùng tự sát để hù dọa sao? Nhà cô cũng có thể dùng báo án để hù dọa lại.
Cô chắc chắn, người nhà họ Đặng không muốn làm lớn chuyện này, quậy càng to thì bên mất mặt chính là người nhà họ Đặng. Nhất là Đặng Chí Minh, chỉ vì không muốn hủy hôn mà chết sống muốn tự sát, nếu truyền ra ngoài, hắn sao còn ngẩng được đầu ở đơn vị làm việc.
Hừ, chị đây là người tốt nghiệp một trong những trường đại học hàng đầu đấy, còn chơi không lại một nhãi con sao, cũng chỉ là củ khoai lang đỏ bị hư thôi?
Quả nhiên, cô vừa chạy đến cửa, Triệu Phượng Lan xông tới bắt lấy cánh tay cô, giọng nói chua ngoa, “Con nhóc này, báo cảnh sát làm gì?”
“Hắn ta định tự sát mà không đi báo cảnh sát à?” Cố Tư Tình mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ, Triệu Phượng Lan cảm thấy bà ta nói chuyện với một con nhóc là không sáng suốt, liền giữ một tay của cô nói với Cố Kiến Quốc: “Chỉ là hủy hôn, các người muốn để người trong thôn đều biết đúng không.”
“Không phải.” Cố Tư Tình giật tay ra làm tư thế muốn đi, “Chuyện này không nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người.”
Triệu Phượng Lan: "..." Trước kia sao không phát hiện con gái thứ tư của nhà họ Cố chán ghét như vậy chứ?
Con nhà mình mình hiểu, Cố Kiến Quốc biết con gái út đang hù dọa nhà họ Đặng, ông không thể phá đám, liền đứng lên nói: “Nhị Tuệ, con và bé tư cùng đi Ủy ban thôn gọi điện thoại đi. Chuyện này liên quan đến chết người, không báo không được.”
Cố Nhị Tuệ vội vàng gật đầu, đi đến kéo Cố Tư Tình từ tay Triệu Phượng Lan. Hai chị em cố làm ra vẻ muốn chạy đi, Triệu Phượng Lan lập tức mỗi tay kéo một người, không cho hai cô đi.
Nếu để hai cô đi ra ngoài một vòng, dù cảnh sát không tới, thì thanh danh của con trai bà ta bị hủy hết.
Đặng Nhị Trụ tức giận nhấc chân đá Đặng Chí Minh, đạp một chân trên người hắn, “Mày sợ không cưới được vợ à? Muốn chết muốn sống, mày không mất mặt nhưng ông đây mất mặt, bác cả của mày cũng mất mặt.”
Đặng Chí Minh cầm dao ngơ ngác ở dưới đất không biết nên làm gì, chuyện này sao biến thành thế này chứ!!
Vốn dĩ, hắn chỉ muốn dùng cách này để dọa người nhà họ Cố, nhất là dọa Cố Nhất Mẫn, để cô về sau thành thật nghe lời mình, bằng không hắn sẽ dùng chiêu tự sát đối phó với cô.
Hắn đã tính toán rất tốt, nhưng không ngờ đều bị Cố Tư Tình làm xáo trộn. Hiện tại hắn nên bỏ dao xuống hay là không bỏ đây?
Hắn đang do dự giãy dụa, Đặng Nhị Trụ lại đạp trên người hắn một đạp, “Mày còn thất thần ở đó làm gì? Muốn chết thật à?”
Đặng Chí Minh không còn cách nào, chỉ có thể vứt con dao nhỏ. Người trong phòng đều thở dài nhẹ nhõm.