"Tư Tình, đừng đứng im ở đây, chị đuổi gà đến chỗ của em, chúng nó chạy đến thì em nhớ bắt lại nha."
Cố Tam Tĩnh sai cho Cố Tư Tình xong liền đi đuổi gà, nhưng gà không nghe lời mà chạy về phía Cố Tư Tình. Kết quả cô ấy chạy đuổi theo gà cả một vòng sân.
"Bé tư, đứng đó làm gì? Bắt gà đi!"
Cố Tư Tình hít một hơi thật sâu, dù sao cũng không được làm tiểu tiên nữ xinh đẹp, bắt gà thì bắt gà. Hai chị em đuổi theo gà chạy vòng vòng trong sân. Cố Kiến Quốc nhìn hai chị em thì vui vẻ trong chốc lát, sau đó nhanh bước lên, khom lưng liền đè một con gà xuống mặt đất.
Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh thở phì phò đi tới, thì thấy là con gà trống lớn. Ngày thường con gà trống này rất kiêu ngạo, thấy người là ngẩng đầu, không ngờ nó chết nhanh nhất đàn.
Chỉ là phải thừa nhận, lông của nó rất đẹp, đánh bại tất cả gà trống nuôi trong nhà.
"Ba, nhổ cho con mấy cái lông gà để con làm quả cầu đá." Cố Tư Tình nói.
Cố Kiến Quốc nhổ lông ở hai cánh gà trống, ông đứng dậy đưa mấy chục lông gà cho cô, "Đi chơi đi." Nói xong liền đi gϊếŧ gà. Cố Tam Tĩnh đi lấy dao, ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Cố Tư Tình quên mất cách làm quả cầu bằng lông gà như thế nào, liền kéo Cố Nhất Mẫn làm giúp cô. Cố Nhị Tuệ và Vương Nguyệt Cúc ở phòng bếp nấu nước, một lát nhổ lông gà cần nước sôi.
Lúc Trương Xuân Đào tới, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ấm áp. Bà ta có hơi ngốc, lúc nãy bà ta đứng trong sân của mình, lắng tai nghe lời nói của Triệu Phượng Lan rất rành mạch, nhà họ Đặng muốn từ hôn, làm bà ta rất vui vẻ.
Bà ta muốn đến đây chế giễu, không ngờ nhà này lại vui vẻ như vậy, hôn nhân tốt đã bị hủy, vậy mà bọn họ còn có có tâm trạng ăn thịt gà ư?
Trương Xuân Đào nhìn Cố Kiến Quốc cầm dao cắt cổ gà, sau đó máu gà chảy ra, bà ta bắt đầu chảy nước miếng, đã lâu chưa có ăn thịt, mấy con gà nhà bà ta đã sớm bị cho vào bụng, nhà Ngô Đại Ni cũng nuôi gà nhưng giờ chỉ còn lại một con.
Trong chốc lát nghĩ nhà Cố Kiến Quốc hầm gà xong, chắc chắn cũng phải đưa qua cho Ngô Đại Ni. Đến lúc đó một nửa thịt gà kia cũng vào bụng bà ta thôi. Hừ, đây là chỗ tốt của việc sinh được con trai.
Cố Tư Tình không biết Trương Xuân Đào nghĩ nhiều như vậy, thấy bà ta nhìn chằm chằm ba cô làm thịt gà, liền hỏi: "Thím hai, gϊếŧ gà có đẹp không?"
Trương Xuân Đào thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Tư Tình, con nhóc này, mấy ngày nay rất đáng ghét.
"Nhất Mẫn à, vừa rồi thím thấy mẹ Chí Minh tới đây, nói cái gì vậy? Thấy lúc về không vui lắm?” Trương Xuân Đào hỏi Cố Nhất Mẫn.
Cố Nhất Mẫn đang cầm chỉ cột lông gà thành một bó, lại tìm ngói mài nhỏ bằng đồng xu. Lấy lông gà đã cột thành bó cột vào, vậy là thành quả cầu.
Cô ấy nghe được lời Trương Xuân Đào nói, nhưng xem như không nghe thấy. Thế này là tới đây để chế giễu à? Nếu như trong lòng để ý đến lời chê cười của người khác, thì cuộc sống trôi qua không thể nào vui vẻ được.
Cô ấy biết sau khi từ hôn, chắc chắn có không ít người chờ nhìn cô ấy bị chê cười. Vào lúc này, thì cô ấy càng phải thờ ơ bình thản, càng phải vui vẻ mà sống.
Trương Xuân Đào thấy Cố Nhất Mẫn im lặng, cho rằng cô ấy đang đau lòng, càng vui hơn, cười nói, “Nhất Mẫn à, con thật là có phúc, Chí Minh là nhân viên chính thức ở sở lương thực, là một đối tượng rất tốt.”
Cố Nhất Mẫn sau khi cột xong lông gà, ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Đào, “Thím hai, con nghe nói cháu gái của thím là Trương Song Bình, cùng Đặng Chí Minh là bạn học, hôm đó con nhìn dáng vẻ của bọn họ thì chắc quan hệ cũng không tệ. Lúc trước sao bọn họ không đính hôn? Nếu hai người bọn họ đính hôn, thím cũng không cần ở chỗ này hâm mộ con đâu.”
Trương Xuân Đào đang giương mặt chế giễu, nghe lời này, trong nháy mắt giọng chanh chua lên,“Thím vừa rồi đã nghe rất rõ ràng, mẹ Đặng Chí Minh nói muốn từ hôn. Nhất Mẫn, trong lòng con không thoải mái thì cũng không thể khích bác người khác như vậy.”
“Khích bác ai? Con ăn ngay nói thật mà thôi.” Cố Nhất Mẫn đứng dậy tìm mái ngói, còn nói: “Thím hai, chỉ có vậy mà thím đã muốn tức hộc máu rồi sao?”
Trương Xuân Đào nghẹn không nói nên lời, hừ một tiếng xoay người bỏ đi, trong miệng còn nói: “Để tao xem, sau khi từ hôn mày có thể tìm được hạng người như thế nào.”
Cố Nhất Mẫn không thèm nghe lời bà ta nói, tìm được miếng ngói, dùng gạch đập nhỏ ra giống như những đồng tiền xu lớn nhỏ, sau đó mài trên tảng đá.
Sắc mặt cô ấy bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn, nhưng Cố Tư Tình biết, trong lòng chị cả chắc chắn không dễ chịu.
Ở niên đại này không giống như vài thập niên sau, yêu đương không hợp, cùng lắm là chia tay, cũng không có ai nói gì. Còn thời đại này, đính hôn hay từ hôn đều rất quan trọng, đặc biệt là từ hôn, sẽ có ảnh hưởng không ít thì nhiều đến thanh danh con gái.