Cô đang nghĩ lung tung, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc bên kia đã gọi Cố Nhất Mẫn vào phòng, Cố Tư Tình thấy sắc mặt ai cũng không tốt, liền thu lại biểu cảm vui vẻ.
Chắc là chị cả đang rất đau lòng, cô không nên vui vẻ như vậy.
Nhưng, thật sự vui quá thì phải làm sao bây giờ?
Cô đi đến trước mặt Cố Nhị Tuệ, "Nếu không chúng ta gϊếŧ gà ăn đi... để chị cả lấy lại tâm trạng?"
Cố Nhị Tuệ còn chưa nói lời nào, Cố Tam Tĩnh bên cạnh đã nuốt nước miếng nói: “Em cũng cảm thấy như vậy.”
Cố Nhị Tuệ vốn đang lo cho Cố Nhất Mẫn, nghe hai người nói như vậy thì tâm trạng cũng tốt lên, cô ấy nhìn hai đứa em chế nhạo, "Chị thấy là hai người các em thèm ăn thì có."
Trong phòng, Vương Nguyệt Cúc ngồi ở bên cạnh Cố Nhất Mẫn, nhẹ giọng hỏi cô ấy, “Con nghĩ như thế nào?” Bà biết, lúc nãy con gái lớn nói hủy hôn, hơn phân nửa là lời nói lúc tức giận.
Cố Nhất Mẫn cúi đầu không nói lời nào, Cố Kiến Quốc cau mày dứt khoát đáp, “Trước kia không nhìn ra, nhưng giờ thì thấy nhà họ Đặng không phải gia đình tốt.”
Cố Nhất Mẫn thấy vẻ mặt cha mẹ khó xử, thì ngẩng đầu nói: "Nếu đã nói hủy hôn thì nhất định phải hủy hôn. Hôm nay đã loạn như vậy rồi, nếu không hủy hôn, thì về sau con sẽ không có ngày yên ổn."
Có người mẹ chồng không thích con dâu thì làm sao mà yên được, nhìn mẹ của cô ấy là biết, lúc trước ba cô ấy còn ở bộ đội, bà nội thủ đoạn mềm dẻo nhưng làm mẹ ăn không ít khổ.
Sau khi ba cô ấy xuất ngũ trở về, đều gánh việc nặng nhẹ trong nhà lên vai, lúc đó nội mới không quậy nữa, nhưng lâu lâu cũng sẽ nói mấy lời không dễ nghe, giống như hai ngày trước Tam Tĩnh trộm một quả táo, liền chạy tới nói rất nhiều lời khó nghe.
Cho nên, cuộc hôn nhân này vẫn nên hủy đi.
Còn tình cảm giữa cô ấy và Đặng Chí Minh, thì không có gì đáng bận tâm.
Cô ấy xinh đẹp, nên mẹ quản rất nghiêm, người xinh đẹp rất dễ được chú ý, cũng dễ bị người ta đồn thổi những lời không căn cứ, cho nên cô ấy vốn không tiếp xúc nhiều với đàn ông, sau khi đính hôn với Đặng Chí Minh, bọn họ cũng ít có cơ hội ở chung.
Cho nên, giữa bọn họ cũng không có cảm tình gì.
Chỉ là sau khi đính hôn, cô ấy cũng từng nghĩ về tương lai sau khi gả cho Đặng Chí Minh. Đến lúc đó hắn đi làm ở trấn trên, cô ấy sẽ lo liệu việc nhà, cuộc sống không giàu có, nhưng hòa thuận hạnh phúc là được.
Chỉ là không ngờ tất cả mọi chuyện đều không thành, nhưng có một số việc nên cắt đứt thì cắt đứt, nếu giờ dây dưa, về sau người chịu khổ chính là cô ấy, nhưng tương lai sau này sẽ ra sao, cô ấy có hơi mơ hồ không rõ.
Vương Nguyệt Cúc và Cố Kiến Quốc nghe cô ấy nói xong, cũng thở phào một hơi, họ sợ con gái bị Đặng Chí Minh lừa gạt làm cho đầu óc mụ mị.
Vương Nguyệt Cúc ôm bả vai con gái lớn, "Mẹ và ba con không có ý định gả con đến nhà giàu có, chúng ta chỉ muốn tìm cho con một người kiên định, nhân phẩm tốt, lúc trước đính hôn với Đặng Chí Minh, vì cảm thấy nó là nhân viên chính thức ở sở lương thực, đảm bảo thu nhập, dù hạn hán hay lũ lụt, cuộc sống của con cũng không khó khăn, nhưng không ngờ lại nhìn nhầm."
Cố Nhất Mẫn cười nói: "Con không sao, ba mẹ đừng lo lắng.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc thấy cô ấy cười, cũng yên tâm hơn. Cố Kiến Quốc bụng nói, không hổ là con gái của mình, rất quyết đoán.
"Lúc xem mắt, nhà họ Đặng cho 66 đồng tiền và một xấp vải, lúc trao đổi canh thϊếp cho 166 đồng tiền, một bộ quần áo và 6 cân thịt. Chúng ta trả lại hết cho nhà bọn họ." Vương Nguyệt Cúc nói.
Tập tục ở nông thôn, nam nữ đã đính hôn mà hủy hôn, nếu là nhà trai hủy hôn trước, nhà gái không cần trả lại sính lễ, nhưng nếu nhà gái yêu cầu hủy hôn trước, lễ hỏi phải trả lại cho nhà trai.
Dù hai nhà ai đề nghị hủy hôn trước, bọn họ đều sẽ trả lễ hỏi đính hôn lại, nhà họ không có tiền, nhưng cũng không vì chút tiền ấy mà để con gái bị người ta đàm luận.
Ba người nói chuyện một lát liền đi ra ngoài, Cố Tư Tình thấy sắc mặt ba người đều bình tĩnh nên cũng yên tâm. Tuy cô rất vui khi chị cả hủy hôn, nhưng cô không hy vọng người nhà vì chuyện này mà buồn bã.
"Ba, chúng ta gϊếŧ gà hầm đi, cho chị cả ăn lấy lại tâm trạng." Cố Tam Tĩnh thấy ba mẹ và chị cả đều không có dáng vẻ đau lòng thì nói lời mình mong muốn. Vừa rồi bé tư đề nghị làm thịt gà thì nước miếng của cô ấy đã bắt đầu chảy ra rồi.
Cố Nhất Mẫn vừa nghe lời cô ấy nói thì phụt cười vui vẻ, "Tâm trạng chị khá tốt, không cần ăn gà."
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không nhịn được cười, Cố Kiến Quốc vung tay nói, "Vậy gϊếŧ gà, cho chị cả các con bồi bổ tâm trạng."
Cố Tam Tĩnh vừa nghe, mắt to sáng lên, kéo Cố Tư Tình đi bắt gà. Cố Tư Tình có hơi không vui, cô còn muốn làm tiểu tiên nữ xinh đẹp mà.