Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 19

Vương Nguyệt Cúc mang ghế ra cho bà ta ngồi, “Sao chị lại rảnh mà qua đây thế?”

“Tôi về nhà mẹ đẻ, đi ngang qua đây nên muốn ghé thăm.” Triệu Phượng Lan nhìn một vòng sân nhỏ nhà họ Cố, cũng không nhìn thấy Cố Nhất Mẫn, đang muốn hỏi, thì thấy cô ấy từ trong bếp đi ra.

Vừa thấy cô ấy ra, đôi mắt Triệu Phượng Lan liền nhìn vào mông của cô ấy, sau đó sắc mặt tối sầm, Cố Nhất Mẫn có thân thể cân đối, khung xương nhỏ, nhìn bề ngoài rất xinh, nhưng mông lại không lớn.

Nhìn lại Vương Nguyệt Cúc, cũng là một người gầy, sinh bốn đứa con gái, eo cũng không thô. Triệu Phượng Lan thầm khinh thường đẹp thì có ích gì, không sinh được con trai chính là chuyện tệ nhất.

Càng nghĩ bà ta càng không hài lòng với Cố Nhất Mẫn, nói chuyện cũng không còn dễ nghe, ý rất cao thượng.

“Chí Minh nhà tôi ngày mai đi làm ở sở lương thực trấn trên, ba nó làm không hết chuyện trong nhà, không thì Nhất Mẫn qua nhà tôi phụ giúp mấy ngày này đi.”

Vương Nguyệt Cúc vừa nghe thấy lời này thì sầm mặt, con rể chưa qua cửa đến nhà cha vợ làm việc là chuyện bình thường, chứ nào có con dâu chưa qua cửa đến nhà chồng làm việc bao giờ?

Đây là muốn sai con nhà bà làm việc, Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nhà bà tuy cũng xuống ruộng vào ngày mùa, nhưng bà và Cố Kiến Quốc chưa từng để các con làm việc nặng.

“Mấy ngày nay trong nhà đang thu hoạch, Nhất Mẫn tuy không làm việc nặng nhọc, nhưng cũng giúp tôi và ông nhà, không thể phân thân được.” Vương Nguyệt Cúc không nghĩ ngợi liền từ chối.

“Thế à.” Triệu Phượng Lan nhìn về phía Cố Nhất Mẫn, “Nhất Mẫn à, hôm qua Chí Minh có nhắc tới con, con đến nhà thím chơi hai ngày nhé?”

Cố Nhất Mẫn cũng nghe được lời nói sâu xa lúc nãy của Triệu Phượng Lan, đây là đang khinh thường cô ư? Cuộc hôn nhân với Đặng Chí Minh là do nhà bọn họ tìm bà mối tới hỏi cưới, chứ không phải cô cầu xin gả vào nhà họ Đặng.

“Thím, nhà con cũng có nhiều việc chưa làm, con không đến nhà thím được đâu ạ.” Khuông mặt của Cố Nhất Mẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo.

Tính cách của cô ấy rất giống Vương Nguyệt Cúc, nhìn thì rất tốt, nhưng thật ra rất cứng cỏi.

Triệu Phượng Lan cười lạnh đứng dậy, “Vậy được rồi, con nhà người ta quý giá quá, đến tôi mời mà cũng không được. Chí Minh nhà tôi có công việc làm sở lương thực hàng hóa, nó có thể không làm việc đồng áng, nhưng vợ của nó không thể không làm việc.”

“Vậy nhà thím nên đi cưới một người vợ biết làm việc, con không làm.” Cố Nhất Mẫn cũng tức giận.

Hôm nay Triệu Phương Lan tới, ý là cũng không muốn cuộc hôn nhân này thành công. Nhưng không ngờ Vương Nguyệt Cúc và Cố Nhất Mẫn lại cứng nhắc như vậy, dám nói bà ta đi tìm con dâu khác.

Người nhà họ Cố dựa vào đâu mà dám nói những lời này? Cố Nhất Mẫn không có công việc, cũng không làm ở sở lương thực, dựa vào đâu mà dám nói thế?

Triệu Phượng Lan bởi vì con trai của mình làm ở sở lương thực, lại có bác làm ở cục Công An huyện, nên vẫn luôn cho người nhà mình là nhất. Bình thường người trong thôn cũng đều nịnh bà ta, mấy năm nay hiếm khi có người nói chuyện với bà ta như vậy, huống chi là đứa con dâu tương lai mà bà ta chướng mắt chứ?

Bà ta chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, khó thở, bà hít thở sâu vài cái, “Được, được lắm, là mày nói hủy hôn đấy.”

Cố Nhất Mẫn tuy trong lòng khó chịu, nhưng nói chuyện rất dứt khoát, “Hủy hôn.”

Triệu Phượng Lan thấy cô quả quyết vậy, thì tức giận muốn xỉu. Bà ta chỉ vào Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc nói: “Chuyện lớn như vậy, một đứa nhỏ nói không tính, các người nói đi, tôi nói với các người này, Chí Minh nhà tôi là nhân viên chính thức ở sở lương thực, nếu các người hũy hôn sẽ không tìm thấy mối hôn nhân nào tốt như vậy nữa đâu.”

Triệu Phượng Lan muốn hủy hôn không? Đương nhiên là muốn, nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Bà ta định hôm nay đến xem mông của Cố Nhất Mẫn có lớn hay không, nếu lớn, sẽ về tìm một lý do khác để thuyết phục con trai hủy hôn, nếu không lớn, thì lấy lý do là Cố Nhất Mẫn không thể sinh con trai.

Bất kể lý do nào bà ta cũng phải đi về bàn bạc, hủy hôn không phải là việc nhỏ, chỉ là bà ta không ngờ Cố Nhất Mẫn lại dứt khoát như vậy, nói thì khó nghe, chẳng lọt tai câu nào.

Bây giờ muốn nghe Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc nói lời dễ nghe một chút, để cứu vớt lại mặt mũi, để bà ta có thời gian về nhà bàn lại chuyện hủy hôn, bà ta biết tính cách con trai của mình, nếu quậy không chừng sẽ có mạng người.

Chỉ là thái độ của Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc làm bà ta phải thất vọng.

Cố Kiến Quốc đen mặt nói: “Hủy hôn đi.”

Vương Nguyệt Cúc hừ lạnh, “Nhà các người cao quý, chúng tôi trèo cao không nổi, hủy hôn.”

"Được, được, được, các người đừng hối hận." Triệu Phượng Lan ôm ngực bỏ đi, bà ta bị làm cho tức chết rồi, toàn bộ nhà họ Cố đều là dân đen, Vương Nguyệt Cúc còn không sinh được con trai, dựa vào đâu mà lên mặt ở trước mặt bà ta như vậy?

Cố Tư Tình ngơ ra, thế ... thế... thế là hủy hôn rồi à? Không phải thuận lợi quá rồi chứ? Chẳng lẽ cô trọng sinh có bàn tay vàng, mọi mong muốn đều thành hiện thực?