Tới cửa nhà, thì thấy Trương Xuân Đào cầm một sấp vải bố in hoa, đang cười trò chuyện với Thím ba sát vách.
Nhìn thấy nhà bọn họ, bà ta còn cố ý nâng cao giọng nói: “Tôi nói muốn xuống ruộng làm việc, nhưng Đại Cường nhà tôi không cho tôi đi, nó nói một mình nó có thể làm hết. Đúng là con trai và con gái không giống nhau.”
Tuy Vương Nguyệt Cúc đã nghe những lời tương tự như vậy nhiều năm, giờ cũng không quá tức giận, nhưng cũng không vui lắm. Cố Tư Tình thấy sắc mặt mẹ cô khó coi, liền đến trước mặt Trương Xuân Đào hỏi: “Thím hai, thím nói con trai tốt hay con gái tốt?”
“Đương nhiên là con trai tốt.” Trương Xuân Đào bĩu môi cười nhìn Vương Nguyệt Cúc, đẹp thì như thế nào? Có thể sinh con trai mới gọi là bản lĩnh.
Bà ta đang vui vẻ, lại nghe Cố Tư Tình nói: “Thím hai cũng từng là con gái mà. Haizz, ra là thím tự chướng mắt bản thân mình!”
Trương Xuân Đào: “.....”
Trương Xuân Đào giật lấy miếng vải bông từ trong tay thím ba, hừ một tiếng quay đầu bỏ đi. Con nhóc chết tiệt kia, để xem về sau xử lý nó thế nào.
Nhìn Trương Xuân Đào đi rồi, thím ba cười quay qua nói với Cố Tư Tình:
“Con bé này đúng là một đứa bé lanh lợi, mấy đứa các con đều hiếu thuận, mẹ con về sau sẽ được hưởng phúc.”
Cố Tư Tình nhếch miệng cười, “Thím ba, thím cũng có phúc ạ."
“Ai da, con nhóc này miệng thật ngọt” Thím ba cười không thấy mắt.
Chỉ là kiếp trước thím ba đúng là rất có phúc, tuy bà có một đứa con trai lười biếng, nhưng bà có một đứa con gái rất tài giỏi. Về sau con gái của bà buôn bán kiếm lời không ít tiền, nhìn thấy con trai không hiếu thuận, liền đưa thím ba về nhà dưỡng lão.
Cố Tư Tình về đến nhà, chị hai cô liền giơ ngón tay cái lên, “Bé tư, em ngày càng giỏi đấy!”
Cố Tư Tình cười hì hì, sau đó đi vào phòng bếp cùng chị cả nấu ăn, tay nghề cán bột của mẹ cô dù không có thịt ăn cùng, cũng rất ngon.
Ăn cơm xong, Cố Tư Tình và Cố Nhất Mẫn đi rửa chén, Cố Tam Tĩnh và Cố Nhị Tuệ cho heo ăn, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đang phơi bắp đã lột. Thấy 4 đứa con cần mẫn, trong lòng hai vợ chồng rất ấm áp.
Bọn họ không mong đời này giàu sang phú quý, chỉ cần một nhà hòa thuận sống cùng nhau là được.
Vương Nguyệt Cúc đưa từng bó bắp cho Cố Kiến Quốc, “Anh tìm người hỏi thăm Đặng Chí Minh lần nữa, chứ cuộc hôn nhân này em cảm thấy không tốt lắm.”
Cố Kiến Quốc nghe bà nói liền cau mày, chuyện của hai người Đặng Chí Minh và Trương Song Bình ngày hôm qua cũng khiến lòng ông vướng mắc. Tay nhận bắp vợ đưa qua, ông đáp, “Trước đây chỉ có hỏi thăm ở trong thôn, chứ không có đến nơi làm việc hỏi thăm, ngày mai anh tìm người hỏi thử.”
“Trước đây còn cảm thấy là người tốt, giờ nhìn lại thì thấy không phải là người kiên định.”
“Yên tâm đi, anh sẽ đi hỏi thăm nhiều một chút.”
Hai người đang nói đến Đặng Chí Minh, kết quả mẹ Đặng Chí Minh, Triệu Phượng Lan tới. Bà ta tiến vào sân nói: “Chao ôi, bắp của nhà các người lớn thế, thu hoạch năm nay chắc là rất tốt.”
Năm nay bắp ngô nhà bọn họ đúng là lớn hơn nhiều so với nhà người khác, một là vì Cố Kiến Quốc nghe kiến nghị của kỹ sư nông nghiệp ở trấn trên, lúc bắt đầu gieo hạt, làm khoảng cách giữa mỗi cây rộng hơn một chút. Hai là, người nhà bọn họ đều rất cần mẫn, tưới nước bón phân không ít, cỏ trong đất cũng bị nhổ sạch sẽ.
Người trong thôn đều nói Cố Kiến Quốc giống như đang chăm sóc con nhà mình.
Triệu Phượng Lan lúc trước sở dĩ đồng ý việc hôn nhân của Đặng Chí Minh và Cố Nhất Mẫn, một là vì Đặng Chí Minh quậy nên không còn cách nào, hai là cảm thấy Cố Nhất Mẫn cần cù, nhìn sân nhỏ nhà họ Cố, mỗi góc nhỏ đều được quét tước sạch sẽ.
Đính hôn hơn một năm, dần dần bà ta cũng thấy hài lòng với Cố Nhất Mẫn, nhưng ngày hôm qua Trương Song Bình đến nhà, nói về chuyện con bé và Đặng Chí Minh từng quen nhau, nên bà ta lại thấy không hài lòng với Cố Nhất Mẫn.
Ba Trương Song Bình là bí thư chi bộ thôn, con bé lại là giáo viên dạy tiểu học trong thôn. Chỉ hai điều này thôi, Triệu Phượng Lan đã cảm thấy bỏ xa Cố Nhất Mẫn ra tám con phố rồi. Cố Nhất Mẫn ngoại trừ đẹp thì còn có gì? Cần cù? Con dâu cưới về nhà nếu lười biếng thì bà ta cũng có thể dạy cho hết lười biếng
Trương Song Bình đi rồi, bà ta lại gặp Trương Xuân Đào trên đường.
Trương Xuân Đào và bà ta nói về chuyện Vương Nguyệt Cúc sẽ di truyền việc sinh con gái.
Chuyện này là chuyện không có căn cứ, Triệu Phượng Lan không tin lắm, trong thôn bọn họ có nhà họ Xuyên, sinh một hơi tám đứa con gái, những đứa con gái đó sau này lấy chồng đều sinh được con trai.
Nhưng Trương Xuân Đào còn nói, mông lớn mới có thể sinh con trai, có rất nhiều người từng nói lời này, Triệu Phương Lan cũng cảm thấy rất đúng. Mông bà ta cũng lớn, cho nên sinh được con trai.
Sau khi trở về, bà ta cẩn thận nhớ lại xem mông Cố Nhất Mẫn có lớn hay không, nghĩ tới nghĩ lui đều không nhớ ra. Cho nên, hôm nay liền tới xem Cố Nhất Mẫn.