Cố Tư Tình trừng mắt một cái, đúng là không phải người tốt gì, vừa rồi cô còn muốn tới giúp anh đánh nhau đấy.
Hàn Chính Bình thấy cô biến sắc, liền cười tháo đuôi ngựa lỏng lẻo của cô ra, vuốt hai ba cái cột lại cho cô, xong còn nhìn tác phẩm của mình, cảm thấy tuy rằng có chút lệch, nhưng nhìn cũng không tệ lắm.
“Xem như anh đền bù cho em.”
Cố Tư Tình sờ đầu tóc của mình, cảm thấy cũng được, liền đi theo anh về phía đầu hẻm.
Nhìn thấy chiếc xe đạp Đai Giang, Hàn Chính Bình hỏi: “Sao em có thể đạp đến đây được thế?”
Cố Tư Tình: “.....” Có thể không hỏi vấn đề này được không?
Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng chết không còn gì luyến tiếc, lại sờ đầu cô. Trước kia sao không phát hiện bé tư đáng yêu vậy nhỉ?
“Đi thôi, anh chở em về nhà.”
“Anh không đi học ạ?” Cố Tư Tình hỏi.
“Xin nghỉ.” Hàn Chính Bình nhấc chân ngồi trên xe đạp, một chân chống dưới đất, nghiêng người để cô ngồi ở phía trước. Cố Tư Tình lại chọn ngồi ở phía sau, ngồi ở trên thanh ngang quá cộm mông.
Sau khi bò lên trên ghế sau ngồi, thì nghe Hàn Chính Bình nhắc nhở, “Coi chừng chân bị kéo vào bánh xe.”
Cố Tư Tình đáp vâng, rồi lại thầm thở dài. Cô không thể ở trấn trên theo dõi Đặng Chí Minh, sao mới có thể bắt được nhược điểm của hắn đây? Lại qua một thời gian nữa, nhà họ Đặng hẳn là sẽ tới nhà bàn bạc thời gian kết hôn.
Cô cần nhanh chóng tìm ra chứng cứ Đặng Chí Minh và quả phụ kia có quan hệ mới được.
“Anh Chính Bình, chuyện đánh nhau ngày hôm nay, em sẽ không nói với ba mẹ anh.”
Cố Tư Tình vươn đầu về phía trước nói với Hàn Chính Bình, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, cô thầm tấm tắc một tiếng, trắng thật.
Chú thím nhà họ Hàn không trắng, Nhị Bàn cũng không trắng, sao anh lại trắng như vậy? Phơi nắng cũng không đen.
Hàn Chính Bình cảm thấy bé tư nhà họ Cố mấy ngày nay có chút không giống trước, trước kia cũng nghịch ngợm kỳ lạ, nhưng không giống như bây giờ, phải nói như thế nào đây, có chút giống người lớn.
“Em muốn gì thì nói thẳng.” Con bé này không biết lại có suy nghĩ quỷ quái gì.
Cố Tư Tình: “…”
Thiếu niên này, thông minh quá cũng không tốt.
“Anh Chính Bình, em muốn anh giúp em.” Cố Tư Tình định nói thẳng, con nít muốn cái gì thì nói cái đó, cũng coi như bình thường.
“Anh có thể giúp em chú ý Đặng Chí Minh một chút được không, chính là người đính hôn với chị cả của em á.”
Hàn Chính Bình sửng sốt “Chú ý hắn làm gì?”
“Em cảm thấy hắn không phải người tốt, nhưng em không có chứng cứ, anh giúp em tìm chứng cứ có được không?” Cô sợ bị từ chối, liền lập tức nói: “Không cần anh đi theo hắn ta mỗi ngày đâu, em sẽ nói với anh thời gian, rồi anh hẳn đi xem.”
Cô nghĩ, lúc Đặng Chí Minh và quả phụ làm vận động trên giường, chắc chắn sẽ lén lút vào buổi tối, như vậy sẽ có ngày hắn sẽ không về nhà.
Cô chỉ cần ở cửa thôn của Đặng Chí Minh chờ, xem ngày nào hắn không trở về nhà, sau đó tìm được quy luật, nói không chừng đến lúc đó còn có thể bắt gian ở trên giường.
Hàn Chính Bình ừ một tiếng, xem như đã đồng ý. Quan hệ của hai nhà bọn họ tốt, áo lông của anh cũng do chị Nhất Mẫn dệt cho. Bé tư cảm thấy Đặng Chí Minh không tốt, vậy chắc chắn Đặng Chí Minh có chỗ không tốt, anh theo dõi dăm ba ngày cũng không sao, không chậm trễ chuyện gì.
Nếu xét đến việc có thể chậm trễ học tập hay không? Là người nhiều lần kiểm tra đứng nhất, vấn đề này không đáng để suy xét.
Không thể không nói, trẻ con với người lớn suy nghĩ không giống nhau, nếu như người lớn nghe lời nói của Cố Tư Tình, chắc chắn sẽ hỏi lại vì sao cảm thấy Đặng Chí Minh không tốt, làm sao chắc chắn được lúc nào để theo dõi hắn, nhưng Hàn Chính Bình không hỏi gì cả.
Tới nhà đã 11 giờ, Cố Tư Tình bắt đầu nấu cơm, cô kêu Hàn Chính Bình ở lại ăn cơm, nhưng anh nói có chuyện liền đi, thật ra là anh nhanh chóng quay lại trường học.
Cố Tư Tình vừa mới đổ nước vào trong nồi, Cố Tam Tĩnh đã trở lại, trông rất hấp tấp, tóc rối như ổ gà.
Hai chị em một người nhóm lửa, một người nấu cơm, phối hợp rất tốt. Đừng nói trẻ em 10 tuổi là không biết nấu cơm, trẻ con nông thôn, rất nhiều đứa bé 8-9 tuổi đã biết nấu cơm rồi.
Bữa chính là mì sợi, mì sợi do Vương Nguyệt Cúc làm phơi khô. Đem cải trắng xào chín, lại thêm nước vào trong nồi, Cố Tư Tình liền ra ruộng kêu nhóm Cố Kiến Quốc về nhà ăn cơm, định cùng bọn họ về nhà.
Cô đi đến bờ ruộng nhà chú Hai Cố Kiến Thành, nhìn trong ruộng, chỉ thấy có một mình anh họ Cố Học Cường làm việc, không thấy bóng dáng chú thím hai.
Cả nhà đều như vậy, cuộc sống hàng ngày có thể trôi qua tốt mới là lạ, chỉ là không liên quan gì đến cô.
Đến ruộng nhà mình, cô cùng ba mẹ và hai chị bỏ bắp lên xe đẩy kéo về nhà, có thể dùng bắp thay củi.
Vẫn là Cố Kiến Quốc kéo xe, mấy chị em ở phía sau đẩy.