Trở Lại Thập Niên 80: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 16

Vương Nguyệt Cúc cắt cây bắp, trong lòng lại nhớ đến mấy năm trước lúc Cố Kiến Quốc còn ở bộ đội, cuộc sống hằng ngày trôi qua rất khó khăn, lại nghĩ đến lời nói và hành động của Trương Song Bình ngày hôm qua.

Bà bỗng nhiên cảm thấy hôn nhân mà lúc trước bà cho rằng là rất tốt không còn tốt như vậy nữa. Không được, phải tiếp tục hỏi thăm Đặng Chí Minh, không thể gả con gái lớn vào hố lửa được.

Cố Tư Tình không biết mẹ mình lại có suy nghĩ đi hỏi thăm Đặng Chí Minh lần nữa, cô đang đạp xe vào trong trấn, bởi vì lùn, nên khi ngồi trên yên xe chân không với tới bàn đạp, cô chỉ có thể đứng đạp xe mà đi.

Thật xấu hổ mà!

Haiz! Đời này muốn làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp từ nhỏ mà không được rồi.

Đến trấn trên tìm được trạm lương thực, cô bỗng nhiên nhận ra cô quá vội vàng, chắc chắn lúc này Đặng Chí Minh đang ở chỗ làm, không thể nào đi tìm quả phụ đó gian díu được.

Nhưng cô không có cách nào chờ đến khi hắn ta tan làm được, chắc chắn người trong nhà sẽ phát hiện, thật ra cô muốn nói toàn bộ chuyện của hắn ta cho người trong nhà biết, nhưng không có bằng chứng, ai sẽ tin cô chứ?

Đi vào ngõ nhỏ, cô ngồi trên một phiến đá, ôm mặt buồn rầu. Những người vừa trọng sinh trong tiểu thuyết là bắt đầu chém gϊếŧ bốn phương rồi, sao tới cô lại chán thế này?

“Bắt lấy hắn, hôm nay xem ông đây dạy dỗ hắn như thế nào.”

Nghe được âm thanh này, Cố Tư Tình quay đầu lại nhìn, liền thấy bốn năm thanh niên 15-16 tuổi, đuổi theo một thiếu niên 13 tuổi. Thiếu niên này có làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, còn không phải là Hàn Chính Bình đấy ư?

Hàn Chính Bình chạy như bay, tới ngõ nhỏ liền chạy vào, nhìn thấy cô liền sửng sốt không chớp mắt, nhưng sau đó lại chạy nhanh vào trong hẻm. Mấy người kia hồng hộc đuổi theo phía sau.

Trái tim Cố Tư Tình treo lên trên, trước khi kia sao cô lại không biết đầu óc của Hàn Chính Bình lại không dùng được thế nhỉ? Tại sao lại chạy vào ngõ nhỏ này? Thế này không phải là để cho người ta có cơ hội bắt vào trong rọ sao?

Đang nghĩ ngợi, phía trước đã bắt đầu đánh nhau rồi. Bốn năm người vây quanh một mình Hàn Chính Bình. Anh lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, như sói trên thảo nguyên, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đều đánh vào chỗ chí mạng.

Lúc này đã có một thiếu niên che háng ngã xuống mặt đất.

Cố Tư Tình chưa từng thấy Hàn Chính Bình như vậy, trong trí nhớ của cô, anh là một người hoàn hảo, lại thường xuyên cười nhẹ, tính tình và vẻ ngoài đều rất tốt.

Giờ thấy Hàn Chính Bình tàn nhẫn như vậy, Cố Tư Tình có hơi hoảng hốt, bình thường cô luôn gọi anh Chính Bình, nhưng anh đang bị người ta vây đánh, cô không thể bỏ mặc được.

Chỉ trong thời gian ngắn, mà Cố Tư Tình suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn ra ngoài gọi người, vì thanh niên đánh nhau, chỉ có thể gọi người lớn gần nhất đến mới có thể giải tán ngay được. Nhưng nếu lỡ như bọn họ bị bắt đến đồn công an thì sao? Thập niên 80, lúc nào cũng có người đi tuần tra. Nếu bị bắt đến đồn công an, nói không chừng sẽ bị lưu tiền án, sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này. Cho nên, cô quyết định tự mình ra tay đi giúp đỡ đánh nhau, cùng lắm thì bị đánh lại thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Nghĩ như vậy, cô cúi người nhặt một cục đá can đảm đi đến.

Còn chưa đến gần, đã thấy cơ thể Hàn Chính Bình nghiêng về phía trước, lập tức đánh gục một thằng nhóc cao hơn anh nửa cái đầu xuống mặt đất, sau đó vung gạch đánh lên đùi nó một cái, thằng nhóc kia hét lên đau đớn.

Nhưng Hàn Chính Bình lại không tha, đầu gối đè lên ngực hắn, một tay bóp cổ hắn, một tay giơ gạch lên cao, làm bộ muốn đập trên đầu hắn. Mấy tên còn lại đều bị dọa cho sững người, ngày thường bọn họ đánh nhau, cũng chỉ là xô đẩy qua lại, hoặc là đánh đá vài cái trên cơ thể, đâu có giống tên yếu đuối này, đánh bạt mạng.

“Tao thua! Tao chịu thua!” Tên nhóc bị đè trên mặt đất lớn tiếng kêu, không thua không được, tên này đánh con mẹ nó quá tàn nhẫn, giống như con sói. Hàn Chính Bình thấy hắn xin tha, thì buông hắn ra đứng dậy, giọng nhàn nhạt nói:

“Biến!” Mấy tên kia vội vàng giơ chân lên chạy, bọn họ vốn nghĩ tên nhóc này là một người nhu nhược, ai biết người ta là bá vương chứ.

Cố Tư Tình thấy mấy người đó chạy đi, cũng thở phào một hơi, thật ra cô rất sợ đau.

Hàn Chính Bình đi tới, giơ tay lấy cục gạch trên tay cô ném xuống đất, “Lá gan của em cũng lớn nhỉ?!” Trên mặt còn mang theo ý cười, lại khôi phục bộ dáng ôn hòa như trước.

Cố Tư Tình hoài nghi người này đa nhân cách.

“Vừa rồi tay chân của em đều run cả lên.”

Cố Tư Tình khoa trương run lên một cái, Hàn Chính Bình hỏi, “Sao em lại ở chỗ này?”

"Em mới vừa biết đạp xe, nên chạy thử một vòng.” Cố Tư Tình thuận miệng bịa chuyện.

Hàn Chính Bình cười sờ đầu cô, tóc mềm mượt, vuốt rất thoải mái, anh lại sờ lần nữa.

Hôm nay Cố Tư Tình tự tay cột tóc vốn đã lỏng lẻo, bị anh sờ hai lần càng lỏng hơn. Cô đánh tay anh, “Anh làm kiểu tóc của em rối rồi."

Hàn Chính Bình phụt cười, “Cái này mà em bảo là kiểu tóc sao?”

Cột tóc đuôi ngựa nhưng tóc đều rơi ra ngoài, tóc hai bên mặt còn lộn xộn, nhưng nhìn rất đáng yêu.