Trái tim Đặng Chí Minh thắt lại, sao đi đâu cũng có mặt con nhỏ này thế?
Nhưng hắn ta biết Cố Nhất Mẫn rất cưng chiều con nhóc này, nên chỉ có thể kìm nén xúc động muốn đánh người, còn cười nói: “Anh chủ yếu là phụ trách thu thuế lương thực…”
Cố Tư Tình mở to mắt, dáng vẻ như cảm thấy rất hứng thú, Đặng Chí Minh không thể không tiếp tục nói, cuối cùng cũng gội xong đầu, mà Cố Tư Tình còn vây quanh hắn ta hỏi này hỏi kia.
Muốn ở bên người đẹp à, nằm mơ đi!
Đặng Chí Minh ở hơn một tiếng mới đi, lấy cớ là trong nhà có việc.
Cố Nhất Mẫn tiễn hắn ta đến cửa, bên cạnh còn có thêm một cái đuôi chướng mắt là Cố Tiểu Tứ, cuối cùng chỉ ôm một bụng tức giận bỏ đi.
Đừng nói là cầm tay, tới hôn môi, nói vài lời tán tỉnh cũng không có cơ hội.
Trương Song Bình đứng trong sân nhà Cố Kiến Thành, nhìn Đặng Chí Minh đạp xe rời đi rồi cắn chặt răng quay về nhà.
Trương Xuân Đào nằm ở trên giường, trên đầu còn đội cái mũ, giống như đang ở cữ vậy. Ngày hôm qua bà ta bị Cố Kiến Thành đánh cho một bạt tai, bà ta và Cố Học Bân về nhà mẹ đẻ méc, hôm nay anh cả và chị dâu đều tới.
Cố Kiến Thành đương nhiên là bị nói một lúc, còn phải đảm bảo về sau không đi chơi mạt chược, cũng không đánh vợ, còn chuyện Trương Xuân Đào hất bát cơm hất, khiến tay bà nội nổi phồng thì nhà họ Trương không nói đến.
“Có chuyện gì à? Sao mặt khó coi vậy.” Mẹ Trương Song Bình là Cát Phượng Liên thấy con gái vào, sắc mặt khó coi thì hỏi.
Trương Song Bình ngồi xuống cúi thấp đầu, mím môi không nó lời nào, Cát Phương Liên là người yêu con gái, thấy cô ta như vậy thì đau lòng, lại hỏi:
“Con mau nói đi nào!"
“Con gặp Đặng Chí Minh.”
Cát Phượng Liên không nói gì, nói gì được bây giờ?
Trương Song Bình và Đặng Chí Minh đúng là bạn học, hơn nữa Trương Song Bình còn thích Đặng Chí Minh, cô ta từng ngại ngùng gửi thư cho Đặng Chí Minh, Đặng Chí Minh vốn cũng chẳng phải thứ tốt gì, nhận được thư liền qua lại với Trương Song Bình.
Hai người là một người có ý, một người muốn được hời, tiến triển hỏa tốc, chưa được một tháng không chỉ có nắm tay, mà còn hôn môi, Trương Song Bình cảm thấy chuyện của hai người đã chắn chắc rồi.
Không ngờ có một ngày Đặng Chí Minh gặp được Cố Nhất Mẫn lúc đi chợ ở trấn trên thì rất thích cô ấy, bắt đầu công cuộc cưới nàng về nhà.
Trương Song Bình không đồng ý chia tay, nhưng Đặng Chí Minh lấy thư lúc trước Trương Song Bình viết cho hắn ta ra uy hϊếp, nói nếu không đồng ý chia tay, dám ở trước mặt Cố Nhất Mẫn và người nhà cô ấy nói bậy, thì sẽ công khai mấy lá thư của cô ta ra ngoài.
Trương Song Bình chỉ có thể ngậm bồ hòn, bởi vì trong mấy bức thư cô ta viết có hai bức thư rất lộ liễu, lời lẽ dung tục, nếu lộ ra ngoài, thì cô ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Xuân Đào không biết giữa Trương Song Bình và Đặng Chí Minh có chuyện này.
Trương Song Bình còn muốn gả cho Đặng Chí Minh, nên nói mọi chuyện với Trương Xuân Đào, cô ta biết Trương Xuân Đào và nhà anh cả bất hòa, nói không chừng Trương Xuân Đào có cách phá hoại hôn sự của Cố Nhất Mẫn và Đặng Chí Minh.
Quả nhiên, Trương Xuân Đào không làm cô ta thất vọng, bà ta hỏi: “Người nhà Đặng Chí Minh có biết hai người lúc trước quen nhau không?"
Trương Song Bình lắc đầu: “Không biết ạ.”
Trương Xuân Đào ngồi thẳng người bĩu môi, “Cô nói cháu nghe nhé, ba mẹ của Đặng Chí Minh vốn không đồng ý hôn sự của Đặng Chí Minh và Cố Nhất Mẫn, chẳng qua Đặng Chí Minh làm loạn, bọn họ không còn cách nào đành phải đồng ý.”
“Tại sao vậy?” Cát Phượng Liên hỏi, Cố Nhất Mẫn nổi tiếng xinh đẹp khắp làng trên xóm dưới, cả bốn đứa con gái của nhà họ Cố đều rất đẹp.
Vẻ mặt Trương Xuân Đào mang theo sự tự đắc, “Còn vì sao chứ? Vương Nguyệt Cúc sinh một lúc bốn đứa con gái, con gái đều giống mẹ, sau này bốn đứa con gái của bà ta cũng sẽ sinh con gái thôi.”
Ngày Đặng Chí Minh và Cố Nhất Mẫn đính hôn, bà ta cũng nói lời này với mẹ Đặng Chí Minh. Lúc ấy, sắc mặt bà ấy đen như đáy nồi, bà ta càng cho rằng hôn sự này không thể thành được, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn thành công.
Sau khi Trương Song Bình và Cát Phượng Liên yên lặng nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên.
Trong lòng hai mẹ con họ, Đặng Chí Minh chính là đối tượng kết hôn tốt nhất, hắn ta không chỉ có vẻ bề ngoài, mà còn làm ở trạm lương thực, có bác làm công an huyện, toàn bộ trấn Sơn Thủy cũng không tìm được mấy người như nhà bọn họ.